Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 2: (3) (length: 8806)

CHƯƠNG 2: VỤ TAI NẠN XE LY KỲ.
Mọi người trong nhà họ Hạ đều kinh ngạc không thôi, Hạ Nhược Y không bị sốt đấy chứ? Ý là Trần Dật Thần không vào nhà thờ tổ thì cô cũng không vào luôn sao?
“Hạ Nhược Y, em muốn vì một người ngoài mà p·h·ả·n· ·b·ộ·i nhà họ Hạ sao?” Sắc mặt Hạ Lạc có chút âm trầm, anh ta không ngờ, Hạ Nhược Y vậy mà lại vì Trần Dật Thần mà nói ra lời này, phải biết, lễ tế tổ là một trong những hoạt động quan trọng nhất của nhà họ Hạ, mỗi lần tế tổ, tất cả người nhà họ Hạ đều phải có mặt, đây là quy tắc sắt đá!
Con cháu nhà họ Hạ không tế tổ chính là bất hiếu!
Nếu hôm nay Hạ Nhược Y thực sự không vào nhà thờ tổ tiên, với tính khí nóng nảy của gia chủ Hạ Thiên Hồng, chỉ e sẽ đ·u·ổ·i Hạ Nhược Y ra khỏi nhà họ Hạ!
Vì vậy bản chất của vấn đề này không thể nói là không nghiêm trọng.
“Nhược Y, đi vào đi, anh họ nói rất đúng, bên trong là tổ tiên của nhà họ Hạ bọn em, anh họ Trần, đích thực là không t·h·í·ch hợp.” Trần Dật Thần đứng ra, lại lên tiếng nói.
Anh biết, giữa Hạ Nhược Y và Hạ Lạc cần phải có một người nhượng bộ, nếu không cả hai đều sẽ chịu xử phạt.
Nhưng chắc chắn Hạ Nhược Y sẽ bị trừng phạt nặng hơn, Trần Dật Thần đương nhiên là không muốn Hạ Nhược Y vì mình mà bị đ·u·ổ·i khỏi nhà họ Hạ, lúc này anh chỉ có thể đứng ra nh·ậ·n t·h·iệt.
Cho dù là rất m·ấ·t mặt, cho dù sẽ càng bị mọi người k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, nhưng Trần Dật Thần vẫn nguyện ý.
Vì Hạ Nhược Y, anh có thể buông bỏ tất cả tôn nghiêm của mình.
“Trần Dật Thần…” Đôi con ngươi xinh đẹp của Hạ Nhược Y đỏ hoe, cô đương nhiên là hiểu, Trần Dật Thần thỏa hiệp là vì ai. Nhưng càng như vậy, cô càng không cam, càng cảm thấy có lỗi với Trần Dật Thần.
“Được rồi, anh đi giao hàng đây, buổi tối trở về sớm.” Trần Dật Thần giả vờ thoải mái, nói xong liền xoay người rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Tuy bị Hạ Lạc sỉ n·h·ụ·c một trận, nhưng lúc này tâm tình Trần Dật Thần lại bình tĩnh một cách lạ thường, thậm chí còn cảm thấy có chút mừng thầm nữa, bởi vì vừa nãy Hạ Nhược Y đã nói một câu: “Anh ấy vào thì tôi vào!” Đây là lần đầu tiên trong ba năm mà Hạ Nhược Y đứng về phía mình, lần đầu tiên kiên quyết lựa chọn mình.
Có câu nói này, Trần Dật Thần cảm thấy tất cả những uỷ khuất mà mình chịu, đều đ·á·n·h giá!
… Sau khi giao hàng xong, Trần Dật Thần về đến nhà, bắt đầu làm cơm.
Tài nghệ làm bếp của anh không tồi, ba năm trước, sau khi được Hạ Chấn Quốc thu giữ, đã dựa vào tài nghệ làm bếp mà nh·ậ·n được sự c·ô·ng nh·ậ·n của Hạ Chấn Quốc.
Dùng lời của Hạ Chấn Quốc để nói, đàn ông biết nấu ăn đều là đàn ông tốt.
Lúc đó cách nhìn của Hạ Nhược Y đối với anh cũng không tồi, dưới sự tác hợp của Hạ Chấn Quốc, thường x·u·y·ê·n qua lại, anh liền trở thành con rể ở rể nhà họ Hạ.
Nhưng sau khi kết hôn, rất nhiều mâu thuẫn từ từ n·ổ ra.
Hạ Chấn Quốc không được coi trọng trong nội bộ nhà họ Hạ, c·ô·ng việc làm ăn của gia đình ngày càng sa sút, Trần Dật Thần không có t·h·i·ê·n phú thương nghiệp gì, cũng không giúp được Hạ Chấn Quốc, chỉ có thể dựa vào c·ô·ng việc giao đồ ăn duy trì kế sinh nhai.
Cuộc s·ố·n·g trong nhà ngày càng túng t·h·iếu, mẹ vợ Lâm Như Tuệ cũng càng ngày càng không hài lòng với Trần Dật Thần, thường x·u·y·ê·n mắng Trần Dật Thần vô dụng, cảm thấy Trần Dật Thần không xứng với Hạ Nhược Y.
Nếu không có Trần Dật Thần, thì với tư sắc của Hạ Nhược Y, chắc chắn sẽ gả vào hào môn, gia đình cũng sẽ không đến cảnh như hiện tại.
Trần Dật Thần cũng không thể bác bỏ điều này, một đứa con riêng như anh, muốn tiền không tiền, muốn học vấn không học vấn, đích thực là không so được với loại tốt nghiệp đại học danh giá, đại mỹ nữ làm hoa khôi của trường bốn năm như Hạ Nhược Y.
Điều duy nhất anh có thể cho Hạ Nhược Y chỉ có một trái tim chân thành.
Nhưng tr·ê·n cái thế giới này, trái tim chân thành thường là thứ kém giá trị nhất.
Sau khi bưng đồ ăn đã nấu xong lên bàn, Trần Dật Thần không khỏi có chút nghi hoặc, bình thường vào giờ này vợ chồng của Hạ Chấn Quốc đã về từ lâu rồi, tại sao hôm nay trễ như vậy?
Lúc này, một cuộc điện thoại reo lên.
“Trần Dật Thần, hu hu, ba tôi…ba tôi bị xe tông rồi…” Sắc mặt Trần Dật Thần thay đổi dữ dội, trong điện thoại là tiếng của Hạ Nhược Y, chỉ là tin tức truyền đến lại khiến Trần Dật Thần không thể tin được.
Ông già vợ bị tai nạn xe rồi?
“Đừng lo lắng, Nhược Y, anh lập tức đến b·ệ·n·h viện ngay.” Trần Dật Thần vội vàng an ủi một câu, liền cúp điện thoại, ngồi xe điện đến b·ệ·n·h viện.
Lúc đến b·ệ·n·h viện, Trần Dật Thần mới p·h·át hiện, Hạ Nhược Y đang ngồi tr·ê·n ghế dài k·h·ó·c không thành tiếng.
Mẹ vợ Lâm Như Tuệ thì lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu.
“Nhược Y, có chuyện gì vậy?” Trần Dật Thần chạy tới trước mặt Hạ Nhược Y, lo lắng hỏi.
Bốp!
Hạ Nhược Y còn chưa nói chuyện, Lâm Như Tuệ liền đi tới giáng cho một cái t·á·t giòn giã, dấu vết hằn rõ tr·ê·n mặt Trần Dật Thần.
Khuôn mặt Trần Dật Thần lập tức đau rát.
“Cậu còn dám hỏi là chuyện gì nữa hả?!” Vẻ mặt Lâm Như Tuệ tức giận: “Tên p·h·ế vật nhà cậu, chiều hôm nay làm gì, tại sao không đi đón lão Hạ?” Trần Dật Thần sững s·ờ, bình thường, sau khi Hạ Chấn Quốc tan ca đều là anh đi làm tài xế cho Hạ Chấn Quốc, đón Hạ Chấn Quốc về. Bởi vì chân của Hạ Chấn Quốc trước đây b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, lúc lái xe không được linh hoạt.
Nhưng hôm nay, Hạ Chấn Quốc đi nhà thờ tổ, sau khi tế tổ xong thì cũng không có gọi điện thoại cho anh.
Trần Dật Thần còn tưởng Hạ Chấn Quốc hôm nay không về, cho nên quên đi đón.
“Mẹ, con x·i·n· ·l·ỗ·i.” Trần Dật Thần tràn đầy áy náy mà nói, Hạ Chấn Quốc xảy ra chuyện, anh đích thực là có trách nhiệm.
“x·i·n· ·l·ỗ·i có tác dụng không? Tên p·h·ế vật nhà cậu, đến nhà họ Hạ của tôi ba năm, không có việc gì mà làm nên hồn hết!” Lâm Như Tuệ có chút sụp đổ, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g mà nói: “Nếu như lần này lão Hạ xảy ra chuyện gì thì cậu lập tức l·y· ·h·ô·n với con gái tôi, cút ra khỏi nhà họ Hạ đi!” Thanh âm Lâm Như Tuệ rất sắc bén, thu hút không ít người vây xem.
Nhưng lúc này Trần Dật Thần cũng không màng đến việc m·ấ·t mặt nữa, Hạ Chấn Quốc không những là ba vợ của anh mà còn là ân nhân cứu m·ạ·n·g của anh nữa, Trần Dật Thần tuyệt đối không cho phép Hạ Chấn Quốc xảy ra chuyện.
“Ai là người nhà b·ệ·n·h nhân?” Lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới.
“Tôi đây tôi đây.” Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y vội vàng đi lên trước.
“Bây giờ nội tạng của b·ệ·n·h nhân chảy nhiều m·á·u, tình hình rất nghiêm trọng, cần phải lập tức làm phẫu t·h·u·ậ·t.” Bác sĩ tr·u·ng niên nghiêm túc nói.
Nghe đến đây, trước mắt Lâm Như Tuệ tối sầm, suýt chút nữa đã ngất đi. Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y cũng trắng bệch như sét đ·á·n·h ngang tai.
“Bác sĩ, làm phiền bác nhanh c·h·óng sắp xếp phẫu t·h·u·ậ·t đi, bất luận t·r·ả giá thế nào, chúng tôi đều có thể chấp nh·ậ·n.” Trần Dật Thần trầm giọng nói.
“Được, ký tên trước đi, ký tên xong thì đi nộp tiền phẫu t·h·u·ậ·t.” Bác sĩ tr·u·ng niên nói xong thì lấy ra một bản hiệp nghị miễn trách nhiệm, Trần Dật Thần soạt soạt ký tên mình lên đó.
Nhưng khi nhìn thấy chi phí phải t·r·ả trong hóa đơn phẫu t·h·u·ậ·t, đôi đồng t·ử của Trần Dật Thần đột nhiên co lại.
15 tỷ!
Đây là một con số t·h·i·ê·n văn!
Chỉ là một ca phẫu t·h·u·ậ·t Ngoại khoa thôi, tại sao phải cần đến 15 tỷ?
Trần Dật Thần cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, với tình hình kinh tế của Hạ Chấn Quốc, đừng nói là lấy ra 15 tỷ, cho dù là lấy ra 1,5 tỷ cũng rất gay go.
Có khi nào là in sai rồi không? Trần Dật Thần ôm lấy tâm lý may mắn đến chỗ nộp tiền.
Nhưng sau đó, nhân viên thu phí nói với anh, không có sai.
Chính là 15 tỷ!
Trái tim Trần Dật Thần chùng xuống, anh chỉ là một người giao đồ ăn, một tháng nhịn xài lắm cũng chỉ có 18 triệu, sao có thể một hơi móc ra 15 tỷ chứ.
B·ệ·n·h tình của Hạ Chấn Quốc rất nghiêm trọng, lúc này cũng không kịp chuyển viện nữa.
Biết đi đâu lấy 15 tỷ đây?
Tìm ai mượn, ai sẽ cho anh mượn?
Tâm trạng Trần Dật Thần rất phiền muộn, chưa bao giờ có một giây phút nào mà anh cảm thấy tiền quan trọng như vậy.
“Cậu chủ…” Lúc này, một thanh âm quen thuộc xuất hiện ở đằng sau.
Trần Dật Thần quay người lại, p·h·át hiện là Trần Lâm đang mang th·e·o ý cười tr·ê·n mặt nhìn anh.
Lập tức, Trần Dật Thần liền phản ứng lại.
“Là ông làm?!” Trần Dật Thần tức giận siết c·h·ặ·t nắm đ·ấ·m, lúc này nếu như anh còn không nghĩ ra là Trần Lâm, vậy anh thật sự đúng là ngu đần rồi.
Vụ tai nạn xe đột ngột, tiền phẫu t·h·u·ậ·t giá tr·ê·n trời 15 tỷ… Mỗi một bước đều được tận tâm t·h·iết kế sẵn rồi.
Mục đích, chính là để anh quay về nhà họ Trần!
Trần Lâm lắc lắc đầu, cười nói: “Cậu chủ, cậu đang nói gì vậy, lão nô nghe không hiểu…” “Bốp” Lời của Trần Lâm còn chưa nói xong, Trần Dật Thần liền hung hăng nện một đ·ấ·m vào s·ố·n·g mũi của ông ta, m·á·u tươi chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận