Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 140: (3) (length: 7439)

Trong giới võ đạo hiện nay, phần lớn các võ giả thực thụ đều có sự kế thừa, có thể là từ tông môn hoặc gia tộc. Các tông môn và gia tộc này sẽ chọn những đứa bé có gân cốt dẻo dai nhất. Khi đứa bé được năm sáu tuổi thì bắt đầu ngâm rượu t·h·u·ố·c, xây dựng nền tảng võ học, đến bảy tám tuổi thì bắt đầu tu luyện võ đạo chính thức, rèn luyện cơ thể, mài giũa gân cốt.
Bất kể là những ngày nóng nhất mùa hè hay lạnh lẽo nhất mùa đông, những đứa trẻ này ngày nào cũng phải dành ít nhất mười hai tiếng để luyện tập.
Dù việc tu luyện t·à·n k·h·ố·c như thế, nhưng rất nhiều người không thể trở thành võ giả, chỉ có người có t·h·i·ê·n phú mới có cơ hội này. Có thể thấy con đường võ đạo khó khăn đến nhường nào.
Trần Dật Thần vừa đến cửa đã bị mấy học viên ngăn lại.
"Hôm nay võ quán không mở cửa. Nếu anh muốn đăng ký học thì có thể đến vào dịp khác." Một thanh niên cao lớn khẽ cười nói. Trần Dật Thần không mặc đồ võ, nên thanh niên này nghĩ anh chỉ là người bình thường muốn đến võ quán Hạo Nhiên học võ.
Trần Dật Thần lắc đầu, cười nói: "Tôi không đến đăng ký học. Tôi đến tìm người của võ quán Kim Cương."
"Võ quán Kim Cương?" Thanh niên cao lớn sửng sốt, giọng điệu bỗng khó chịu: "Anh là người của võ quán Kim Cương?"
"Không phải." Trần Dật Thần lắc đầu nói: "Tôi và Kim Lục An có chút việc riêng, nên muốn giải quyết."
"Vậy anh đợi một lát, để tôi đi hỏi ý kiến chủ quán."
Trong quán, một người đàn ông tr·u·ng niên với khí thế uy nghiêm đang ngồi xếp bằng trên đệm võ đạo. Trước mặt ông ta là bảy tám nam nữ thanh niên mặc đồ võ cũng đang nghiêm túc ngồi xếp bằng, chăm chú lắng nghe giảng bài.
"Lần này Kim Lục An có chuẩn bị mà đến. Mấy đệ t·ử của ông ta không hề dễ đối phó. Hơn nữa giờ ông ta còn là võ giả ám kình, đã hiểu rõ võ đạo hơn một bước. Chắc chắn ông ta sẽ truyền thụ cho đệ t·ử những kỹ xảo p·h·át lực cao thâm hơn. Lát nữa lúc mấy con lên đài, nếu không đấu lại thì cứ trực tiếp nh·ậ·n thua, đừng gắng gượng ch·ố·n·g đỡ, rõ chưa?" Người đàn ông tr·u·ng niên căn dặn mấy đệ t·ử với vẻ mặt ưu sầu. Trước đây ông và Kim Lục An đều là võ giả minh kỳ hậu kỳ, nên võ quán Hạo Nhiên vẫn có thể ngang tài ngang sức với võ quán Kim Cương. Hằng năm hai võ quán đều cá cược, có thắng có bại, nhưng năm nay Kim Lục An đã lên ám kình, hai bên lập tức không còn cùng đẳng cấp.
Có thể nói, lần cá cược này võ quán Kim Cương đã nắm chắc phần thắng.
"Sư phụ, chúng ta có thể đẩy lùi vụ cá cược này mấy ngày không?" Một thanh niên gầy yếu nhỏ giọng hỏi. Anh tên là Phùng Viễn, là đệ t·ử nhỏ tuổi nhất của Tô Hạo Nhiên, mới lên võ giả minh kỳ mấy ngày trước. Ngoài việc cọ s·á·t với đồng môn, anh chưa từng giao đấu với võ giả nào. Nhưng lần cá cược này anh phải lên t·h·i đấu, Phùng Viễn hoàn toàn không có lòng tin, rằng mình có thể đấu với đệ t·ử của Kim Lục An.
Tô Hạo Nhiên nhíu mày, trong lòng hơi thất vọng về Phùng Viễn. Anh ta là điển hình của kẻ chưa t·h·i đấu đã sợ. Còn chưa giao đấu đã thua một nửa. Nếu lên đài với trạng thái này, e là không chống nổi một chiêu của người khác.
"Sư đệ, cá cược mỗi năm một lần đã thành thông lệ, không thể đẩy lùi được. Hơn nữa cho dù đẩy lùi được, thì võ quán khác sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn bọn họ sẽ nói, võ quán Hạo Nhiên chúng ta sợ hãi, không thắng n·ổi. Đến lúc đó, bảo mặt mũi sư phụ để đâu?" Triệu Đông nghiêm mặt dạy dỗ. Anh ta là đại đệ t·ử của Tô Hạo Nhiên, cũng là người duy nhất có hy vọng đột p·h·á lên minh kỳ tr·u·ng kỳ trong năm nay. Có thể nói anh ta là người có t·h·i·ê·n phú hơn người.
Tuy Tô Hạo Nhiên không coi trọng vụ cá cược này, nhưng Triệu Đông rất có lòng tin.
"Vâng, đại sư huynh nói rất đúng. Chúng ta thua người chứ không thể thua trận. Hơn nữa, lần này là Kim Lục An lên ám kình chứ không phải mấy đệ t·ử của ông ta, nên chưa chắc chúng ta đã không có cơ hội thắng." Đúng lúc này, một cô gái mặc đồ võ màu trắng, với vóc dáng xinh đẹp mê người lên tiếng.
Cô gái này khoảng mười tám mười chín tuổi. Dù vẫn còn trẻ nhưng dáng người đã yêu kiều như một t·h·iếu nữ. Ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, đôi gò bồng đ·ả·o trước n·g·ự·c căng tròn, nhô lên. Cô là điển hình cho mẫu người mặt trẻ con mà thân hình phụ huynh.
Cô vừa dứt lời, ánh mắt của mấy thanh niên đã đổ dồn về phía cô. Ánh mắt rất nóng rực.
"Sư muội nói đúng lắm! Có gì phải sợ, mọi người đều bằng tuổi nhau, đều là minh kỳ sơ kỳ. Người bên võ quán Kim Cương có thể lợi h·ạ·i hơn chúng ta sao?"
"Đúng đó, sợ gì chứ. Đây đâu phải cuộc đấu sinh t·ử. Nếu đ·á·n·h không lại thì nh·ậ·n thua thôi."
Mấy thanh niên đồng loạt lên tiếng, sự nhiệt tình của mọi người đã tăng vọt.
"Ba, lát nữa con có thể lên đài không?" Đúng lúc này, cô gái đ·ả·o đôi mắt đen láy, cười hỏi.
"Không được!" Tô Hạo Nhiên không hề nghĩ ngợi đã từ chối. Ông nghiêm khắc quở trách: "Con chỉ là con gái, lên đài c·h·é·m g·i·ế·t làm gì?"
"Sư phụ nói rất đúng, sư muội. Mấy chuyện c·h·é·m g·i·ế·t thế này cứ để mấy sư huynh làm là được, muội lên không t·h·í·c·h hợp cho lắm."
"Sư muội, cơ thể muội mềm yếu thế kia, lỡ lên đó đ·ấ·m trúng chỗ nào thì không tốt."
Cô gái bĩu môi không phục: "Nhưng con cũng là võ giả mà."
Cô gái vừa dứt lời, không ít người trong võ quán đều vô cùng x·ấ·u hổ. Bọn họ đều là đệ t·ử nòng cốt của võ quán, khác với các học viên bên ngoài. Từ nhỏ, bọn họ đã được Tô Hạo Nhiên bồi dưỡng với hy vọng trở thành võ giả.
Nhưng năm nay, rất nhiều người trong số họ đã hơn hai mươi, thậm chí có người đã ba mươi tuổi, mà vẫn đang ở ngưỡng cửa trở thành võ giả, chưa thể tiến thêm một bước nữa.
Còn cô gái Tô Linh Ngọc này chỉ mới mười tám đã trở thành võ giả, có thể nói là kỳ tài có một không hai. Nhưng điều đáng tiếc là, Tô Linh Ngọc lại là con gái, mà nữ võ giả thì yếu hơn so với nam võ giả.
Trong giới võ đạo, nam võ giả mới là chủ yếu.
Tô Hạo Nhiên cũng hơi cạn lời, trong lòng rất hối tiếc. Nếu Tô Linh Ngọc là con trai thì tốt rồi. Với t·h·i·ê·n phú của con bé, cho dù là ám kình tr·u·ng hậu kỳ cũng rất có hy vọng. Như vậy địa vị của ông trong giới võ đạo Kim Lăng cũng không đến nỗi thấp như lúc này.
"Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Lát nữa con cứ đứng dưới đài, không được đi lên, biết chưa?" Tô Hạo Nhiên phất tay, nghiêm túc nói.
"Vâng ạ!" Cô gái bĩu môi đáp. Dù trong lòng bất mãn với quyết định của Tô Hạo Nhiên, nhưng cô không dám cãi. Dù gì Tô Hạo Nhiên không chỉ là ba mà còn là chủ võ quán.
Đúng lúc này, thanh niên cao lớn đi vào.
"Sư phụ, bên ngoài có người nói muốn tìm người của võ quán Kim Cương. Nghe giọng điệu của anh ta, giống như có quen Kim Lục An."
"Quen Kim Lục An?" Tô Hạo Nhiên nhíu mày. Trong giới võ đạo Kim Lăng, Kim Lục An cũng có chút danh tiếng. Nếu người bên ngoài quen biết ông ta thì chắc chắn không phải vô danh. Rất có thể người đó là trong giới võ đạo đến xem vụ cá cược. Nghĩ vậy, Tô Hạo Nhiên liền nói: "Con bảo cậu ta vào đây đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận