Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 148: (3) (length: 7409)

“Không ai dám lên sao?” Trương Sơn Nhạc nhíu mày, người của võ quán Hạo Nhiên, sao lại nhát gan như vậy?
Vẻ mặt Tô Hạo Nhiên nhục nhã, tuy đã đoán trước được từ lâu, cuộc so tài võ thuật hôm nay với võ quán Kim Cương sẽ kết thúc bằng thất bại, nhưng không ngờ, thất bại lại thảm hại như vậy.
Chỉ một mình Trương Sơn Nhạc, liền đạp cả võ quán Hạo Nhiên xuống đất, thậm chí cuối cùng còn xuất hiện tình huống không có ai dám khiêu chiến.
Tô Hạo Nhiên thở dài, chuẩn bị mở miệng nhận thua, chuyện đến nước này, cũng không cần tiếp tục nữa, tinh thần của võ quán Hạo Nhiên, đã sụp đổ rồi.
“Tôi lên.”
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài võ đài lại vang lên một giọng nói lười biếng, Tô Hạo Nhiên khựng lại một chút, nuốt câu nhận thua vào trong.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy người lên tiếng là một thanh niên vẻ mặt tươi cười.
“Sao lại là tên này?” Mọi người của võ quán Hạo Nhiên kinh ngạc không thôi, người của võ quán Kim Cương không biết Trần Dật Thần, bọn họ đều biết đến, nửa tiếng trước, Trần Dật Thần nói năng điên khùng, đòi tìm Kim Lục An đánh nhau, lúc đó bọn họ còn coi Trần Dật Thần là thằng điên.
Bây giờ xem ra, Trần Dật Thần thật đúng là thằng điên, thấy Trương Sơn Nhạc hung hãn như vậy rồi, vậy mà không co rúm lại bỏ chạy, mà lại muốn khiêu chiến Trương Sơn Nhạc.
“Chú ơi, chú thật sự muốn lên sao?” Tô Linh Ngọc há hốc mồm, kinh ngạc hỏi, cô vẫn có ấn tượng tốt về Trần Dật Thần, lúc trước kêu Trần Dật Thần giúp đỡ, cũng chỉ là nghĩ dưới tình huống thế lực võ quán Hạo Nhiên và võ quán Kim Cương ngang nhau, để cho Trần Dật Thần thay Phùng Viễn ra trận, tăng thêm phần thắng.
Nhưng bây giờ, thực lực võ quán Kim Cương hoàn toàn đè bẹp võ quán Hạo Nhiên, một mình Trương Sơn Nhạc đã đánh cho võ quán Hạo Nhiên tan tác.
Lúc này, lựa chọn sáng suốt nhất của Trần Dật Thần, hẳn là khư khư giữ mình, trực tiếp nhận thua, chứ không phải lên đài, bởi vì anh cho dù có thể thắng Trương Sơn Nhạc, sau đó còn có bốn vị đệ tử của võ quán Kim Cương, trừ phi Trần Dật Thần có thể một đấu bốn?
Nhưng chuyện này sao có thể chứ?
Căn bản không thể nào!
Bởi vì Đoạn Hoành và Thường Thu, đều mạnh hơn Trương Sơn Nhạc rất nhiều, nhất là Đoạn Hoành, là võ giả minh kình trung kỳ, Trần Dật Thần lấy cái gì mà đánh với anh ta!
“Tôi không lên, ai đó phải đi châu Phi làm khổ sai rồi.” Trần Dật Thần cười đùa, nói. Thực ra anh có thể trực tiếp ra tay với Kim Lục An, không cần đùa giỡn với con kiến Trương Sơn Nhạc này, nhưng trực tiếp giết Kim Lục An, sẽ không có gì vui, phải cho lão già này một cái ‘niềm vui bất ngờ’.
Tô Linh Ngọc đỏ mặt cười nói: “Chú ơi, thật ra chú có thể không cần lên, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Chuẩn bị của Tô Linh Ngọc tất nhiên là vé máy bay đi châu Phi, cô thật sự không ôm kỳ vọng gì về Trần Dật Thần, để Trần Dật Thần một mình chiến thắng võ quán Kim Cương, còn khó hơn lên trời.
Trần Dật Thần cười cười, không nói gì.
Tô Linh Ngọc vẫn cảm thấy có chút áy náy, Trần Dật Thần dù sao cũng vì cô mà lên đài, nếu bị thương thì sao bây giờ?
“Chú ơi, chú có mấy phần thắng?” Tô Linh Ngọc nhịn không được hỏi, nếu phần thắng của Trần Dật Thần không cao, cô dù kéo cũng phải kéo Trần Dật Thần xuống.
Trần Dật Thần khựng lại một chút, chậm rãi mở miệng: “Mười phần.”
Mười phần!
Lời nói của Tô Linh Ngọc bị nghẹn lại, đến nước này, Trần Dật Thần còn nói đùa được.
Mọi người trong sân lại trợn mắt há mồm, tên này nổ đến tận trời rồi? Còn mười phần.
Tô Hạo Nhiên cũng lắc đầu, vốn ông còn ôm kỳ vọng về Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần nói lời này, kỳ vọng cuối cùng của ông cũng tan thành mây khói.
Trần Dật Thần là điển hình của tự kiêu tự đại, có thực lực thật sự mới là lạ.
“Hạo Nhiên huynh, bạn của con gái anh, thú vị đấy.” Kim Lục An cũng cười trêu tức, đã lâu không gặp, Trần Dật Thần là người không có đầu óc đến thế cơ đấy.
Miệng lưỡi Tô Hạo Nhiên ngừng một chút, ông ta muốn nói Trần Dật Thần vốn dĩ còn muốn tìm ông đánh nhau đâu, nhưng sắp nói ra, ông ta lại nuốt vào, dù sao bây giờ Trần Dật Thần cũng coi như là người của võ quán Hạo Nhiên bọn họ.
Cứ như vậy, Trần Dật Thần chậm rãi lên đài.
“Tên kia, rất tự đại nha.” Trương Sơn Nhạc hừ lạnh một tiếng nói, ngay cả Lục Viễn cũng không dám nói anh ta có thể trăm phần trăm thắng mình, nhưng Trần Dật Thần lại nói mười phần.
Căn bản là không có coi trọng Trương Sơn Nhạc anh ta.
“Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, sao lại là tự đại chứ?” Trần Dật Thần thở dài không biết làm sao. Anh là một võ giả hóa kình, đánh võ giả minh kình sơ kỳ, nếu còn đánh không thắng, vậy anh có thể đập đầu vào tàu hủ chết cho rồi.
Ăn ngay nói thật?
Giọng của Trương Sơn Nhạc nghẹn lại, tốt! Tốt lắm!
Ông đây cho cậu ăn ngay nói thật!
Mắt Trương Sơn Nhạc lóe lên, giây tiếp theo, anh ta đạp mạnh một chân, giống như đạn pháo bắn ra, phóng nhanh tới chỗ Trần Dật Thần!
Mà Trần Dật Thần, không có động tác gì, giống như là bị dọa choáng váng vậy, ngây người tại chỗ.
Thấy vậy, mọi người ở võ quán Hạo Nhiên không khỏi thở dài, quả nhiên, đúng là tên điên.
“Tên ngốc này, võ quán Hạo Nhiên tìm từ đâu ra thế?”
“Không biết, nhìn qua không phải võ giả, tôi cảm thấy một quyền của Trương sư huynh, có thể trực tiếp đánh chết anh ta.”
“Người của võ quán Hạo Nhiên cũng điên sao, tìm người thường lên đài, muốn gây tai nạn chết người đấy à, người của hiệp hội võ đạo phải đến võ quán chúng ta tìm phiền phức.”
Phần đông đệ tử võ quán Kim Cương khinh thường bàn tán, mấy người Đoạn Hoành và Thường Thu, lại ngáp một cái, trực tiếp đứng dậy rời đi, theo họ, chiến đấu phía sau, đã không cần xem nữa.
Kết cục chờ đợi Trần Dật Thần chỉ có một, đó là bị một quyền của Trương Sơn Nhạc đánh bay, sau đó ở bệnh viện vài tháng.
“Bùm”
Trên võ đài truyền đến một tiếng nổ.
Rồi sau đó, toàn trường yên tĩnh!
Yên lặng đến mức một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Đoạn Hoành và Thường Thu đã quay người đi mấy bước thì ngẩn người, sao cảm thấy, không khí có chút không đúng?
Lúc này, người của võ quán bọn họ, hẳn là đang hoan hô vì thắng lợi của cuộc so tài võ thuật năm nay chứ.
Bọn họ phản ứng, sao lại im lặng như vậy?
Hai người nghi ngờ quay đầu lại, lập tức trợn tròn mắt.
Trên đài, Trần Dật Thần giống như người không có chuyện gì khoanh tay đứng, mà Trương Sơn Nhạc bọn họ ký thác kỳ vọng cao, giờ phút này, không thấy bóng dáng đâu.
Đúng vậy, Trương Sơn Nhạc không thấy!
Mà lan can võ đài, bị phá ra một cái lỗ hình người!
Đoạn Hoành và Thường Thu liếc nhau, đều thấy được kinh hãi trong mắt nhau, không cần nghĩ cũng biết, trong nháy mắt hai người tự tin quay đi vừa rồi, Trần Dật Thần trên đài, một quyền đánh bay Trương Sơn Nhạc ra ngoài!
Đánh bay!
Ngoài từ này ra, hai người đã không có từ nào khác để hình dung tình trạng Trương Sơn Nhạc lúc đó.
Bởi vì đường kính võ đài hơn năm mươi thước, nhưng bây giờ, Trương Sơn Nhạc cũng biến mất trên võ đài, xuất hiện trên đất mười thước bên ngoài võ đài, bất tỉnh nhân sự.
Trực tiếp bị đánh ra xa hơn ba mươi thước!
Đây là thực lực khủng bố gì!
Hai người kinh sợ vô cùng, Trương Sơn Nhạc dù sao cũng là võ giả minh kình sơ kỳ, Trần Dật Thần sao chỉ đánh anh ta một quyền, đã bay ra xa hơn ba mươi thước chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận