Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 180: (3) (length: 7465)

Lâm Như Tuệ ngạc nhiên, Lâm Triệu Tr·u·ng sao lại đồng ý nhanh như vậy?!
Có phải mình đòi ít quá không? Phải đòi 3 tỷ mới đúng, Lâm Như Tuệ bắt đầu suy tính hơn t·h·i·ệ·t, nhưng lời cũng đã nói ra, lúc này rút lại lỡ như Lâm Triệu Tr·u·ng không đồng ý thì sao?
“Tiền mặt đi.” Do dự nửa ngày, Lâm Như Tuệ vẫn là quyết định lấy 1,5 tỷ về tay, còn về phần tại sao không chịu thẻ ngân hàng là do sợ Lâm Triệu Tr·u·ng động tay động chân tr·ê·n thẻ ngân hàng.
“Được, bác gái, tôi gọi điện thoại kêu người đưa 1,5 tỷ tới.” Tuy là trong lòng k·h·i·n·h· t·h·ư·ờ·n·g, nhưng Lâm Triệu Tr·u·ng chưa hề biểu hiện ra bên ngoài, n·g·ư·ợ·c lại thái độ cung kính lễ phép.
Lâm Như Tuệ gật gật đầu, sau đó cảnh giác nói: “Là 1,5 tỷ đấy nhé chứ không phải 150 triệu, vả lại t·h·i·ế·u một đồng cũng không được!”
Lâm Triệu Tr·u·ng cười nói: “Bác gái, xin hãy yên tâm.”
Hạ Nhược Y đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ, Lâm Như Tuệ có thể gọi là trong mắt chỉ có tiền, vì 1,5 tỷ mà tính toán chi li như vậy.
Nếu bà ta biết, người con rể mà bà luôn k·h·i·n·h· t·h·ư·ờ·n·g, có một biệt thự trị giá hơn 900 tỷ, chẳng phải bà ta sẽ đ·i·ê·n lên m·ấ·t.
Rất nhanh, người của Lâm Triệu Tr·u·ng đã lái chiếc Land Rover đem đến một vali tiền mặt, Lâm Như Tuệ kỹ lưỡng đếm qua một lần trước mặt tất cả mọi người, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Sau đó, Lâm Triệu Tr·u·ng hướng về phía Trần Dật Thần hơi hơi khom người xuống, lúc này mới cùng Lâm Phương rời đi.
“Không ngờ tên p·h·ế vật như mày cũng có chút tác dụng.” Sau khi Lâm Triệu Tr·u·ng đi khỏi, Lâm Như Tuệ không nhịn được liếc nhìn Trần Dật Thần một cái, bà ta cứ tưởng là lúc đó sau khi chửi bới Lâm Phương, Lâm Phương sẽ xé nát miệng bà ta ra, nhưng không ngờ tới, Lâm Phương lại bị ăn một cái t·á·t, cuối cùng Lâm Triệu Tr·u·ng đã bồi thường cho bà ta 1,5 tỷ .
Lâm Như Tuệ tất nhiên hiểu rõ, thái độ của Lâm Triệu Tr·u·ng đột nhiên thay đổi không phải là vì bà, mà là bởi vì cái tên p·h·ế vật chỉ biết bưng nước rửa chân -Trần Dật Thần.
Đương nhiên, cũng không phải vì gia thế của Trần Dật Thần khiến Lâm Triệu Tr·u·ng sợ hãi, mà là vì tác dụng của chiếc xe hạng sang cậu ta thuê, nghĩa là Trần Dật Thần có địa vị lớn, mới chọn cách lấy 1,5 tỷ ra để dàn xếp ổn thỏa.
Nghĩ tới đây, Lâm Như Tuệ đột nhiên cảm thấy mình nên mua một chiếc xe hạng sang, sau này lái xe ra khỏi cổng xem xem hàng xóm láng giềng còn ai dám x·e·m t·h·ư·ờ·n·g bà.
“Trần Dật Thần, chiếc xe cậu thuê nếu như mua thì tầm khoảng bao nhiêu tiền?” Lâm Như Tuệ hỏi, th·e·o như bà thấy, chiếc xe này so với Lamborghini Ferrari các loại phong cách hơn, giá cả ít nhất khoảng tầm 15 tỷ trở lên.
“78 tỷ.” Trần Dật Thần thản nhiên mở miệng.
“Bao nhiêu?!” Lâm Như Tuệ trợn tròn mắt, bà không nghe sai chứ, bảy… bảy mươi tám tỷ?!”
“78 tỷ.” Trần Dật Thần cười cười, nói, anh ta đại khái đoán được ý nghĩ của Lâm Như Tuệ, nói ra giá của Koenigsegg, vừa hay khiến Lâm Như Tuệ c·h·ế·t tâm.
“Tên p·h·ế vật này cậu không l·ừ·a tôi đấy chứ? Một chiếc xe sao có thể bán với giá 78 tỷ?” Lâm Như Tuệ nuốt nước miếng, khó mà tin được, 78 tỷ, với số tiền này có thể mua được ba mấy bốn mươi căn hộ rồi.
Trần Dật Thần nhún nhún vai: “Không tin mẹ có thể lên m·ạ·n·g tra thử xem.”
Lúc này Lâm Như Tuệ không nói gì, bây giờ thời đại m·ạ·n·g internet, ai cũng có điện thoại, chuyện như vậy Trần Dật Thần cũng không thể l·ừ·a bà được, vì vậy chiếc xe mà Trần Dật Thần thuê giá của nó thật sự là 78 tỷ.
Chỉ là…
“Chiếc xe 78 tỷ, thuê một ngày bao nhiêu tiền?” Lâm Như Tuệ lại nghĩ đến vấn đề khác, nghe nói các loại xe hạng sang như Ferrari Lamborghini thuê một ngày giá cả khoản tầm tr·ê·n mấy chục triệu rồi, chiếc xe hạng sang 78 tỷ giá thuê một ngày chắc phải giá tr·ê·n trời.
“150 triệu.” Trần Dật Thần tùy t·i·ệ·n nói ra một con số, thực tế, anh cũng không biết được.
“150 triệu!” Lâm Như Tuệ cảm giác hít thở có chút khó khăn, vậy mà tới 150 triệu!
Ý nghĩ thuê xe để ra vẻ của Lâm Như Tuệ bị d·ậ·p tắt.
Tiếp đó, bà ta nghĩ tới việc Trần Dật Thần dùng 150 triệu để thuê một chiếc xe bất giác càng thêm p·h·ẫ·n nộ.
“Cái tên p·h·á của này, ai cho cậu lấy tiền nhiều như vậy để đi thuê xe! tiền của Nhược Y nhà chúng tôi là gió thổi tới chắc!” Lâm Như Tuệ chỉ tay vào mũi Trần Dật Thần mắng lớn, như bà thấy, bản thân Trần Dật Thần không thể có 150 triệu để thuê xe, chỉ có thể là lấy từ chỗ của Nhược Y, phỏng chừng là khoản tiền c·ô·ng trình núi Ngọc Tuyền của Nhược Y.
“Mẹ, Trần Dật Thần không có lấy tiền của con.” Hạ Nhược Y cau mày, nếu như dùng, cũng là cô ấy dùng tiền của Trần Dật Thần, nhưng mà chuyện này cũng không có cách nào giải t·h·í·c·h với Lâm Như Tuệ, cô ấy cũng không thể nói cho Lâm Như Tuệ biết, Trần Dật Thần thực ra là người của nhà Yến Kinh Trần, khối tài sản mà anh ta đang nắm giữ chắc cũng tầm trăm tỷ trở lên.
“Con còn nói thay cho nó!” Lâm Như Tuệ trợn mắt nhìn Hạ Nhược Y mắng: “Ông ngoại con mà biết con đem c·ô·ng quỹ của hạng mục núi Ngọc Tuyền để dùng tr·ê·n người tên p·h·ế vật này, xem con còn được làm người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền này nữa hay không!”
“Mẹ, bây giờ con đã không còn là người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền này nữa rồi.” Hạ Nhược Y lắc lắc đầu, vốn dĩ cô dự định đi hỏi Hạ Vân Thành cho ra nhẽ, tại sao Hạ Lạc lại bổ nhiệm Vương Vân Na làm phó Tông giám đốc của c·ô·ng ty, nhưng sau đó cô lại hiểu ra, hỏi vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì cả.
Bởi vì cho dù Hạ Vân Thành biết rõ những việc Hạ Lạc làm, cũng chỉ trừng phạt Hạ Lạc một cách tượng trưng, chứ không hề khiến Hạ Lạc tổn thương gân cốt.
Giống như Hạ Lạc nói, nhà họ Hạ cuối cũng sẽ thuộc về anh ta.
Còn cô Hạ Nhược Y, trong mắt của Hạ Vân Thành vẫn luôn là người ngoài.
Nếu đã như vậy, cô cũng không cần t·h·i·ế·t tốn tâm tốn sức cho hạng mục núi Ngọc Tuyền này, chi bằng sớm rời đi.
Đương nhiên, Trần Dật Thần cũng có một phần nguyên nhân, lúc trước cô không hề biết hạng mục núi Ngọc Tuyền là do Trần Dật Thần chuẩn bị cho cô, nhưng bây giờ, cô đã biết.
Nếu như đã biết, cô tất nhiên sẽ đứng về phía Trần Dật Thần.
Thực ra cô vẫn biết rõ, nhà họ Hạ căn bản không có thực lực tham gia p·h·át triển dự án núi Ngọc Tuyền, nhà họ Hạ tuy là có thể được lợi, nhưng toàn bộ nhà đầu tư của núi Ngọc Tuyền đều sẽ bị thua lỗ.
Lúc trước cô nhìn nh·ậ·n vấn đề th·e·o góc độ của nhà họ Hạ, vì vậy nhà đầu tư của núi Ngọc Tuyền thua lỗ hay không cũng không ảnh hưởng gì mấy đến cô. Nhưng khi nhà đầu tư lớn nhất của núi Ngọc Tuyền biến thành Trần Dật Thần, vậy thì có liên quan đến cô rồi. Giữa thân ph·ậ·n là con cháu nhà họ Hạ và người phụ nữ của Trần Dật Thần, cô lựa chọn thân ph·ậ·n là người phụ nữ của Trần Dật Thần. Cô thà nhìn thấy nhà họ Hạ thua lỗ cũng không hy vọng Trần Dật Thần thua lỗ. Mà cách để cho Trần Dật Thần không thua lỗ, đó chính là cô rời khỏi vị trí người phụ trách núi Ngọc Tuyền, một khi cô rời khỏi, Trần Dật Thần nhất định sẽ giành được quyền nắm giữ hạng mục núi Ngọc Tuyền từ tay nhà họ Hạ, sau đó Trần Dật Thần có thể đem hạng mục núi Ngọc Tuyền giao cho gia tộc có thực lực càng mạnh làm, như vậy hai bên cùng có lợi, chứ không phải chỉ có Trần Dật Thần thua lỗ.
“Con không phải là người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền nữa sao?!” Lâm Như Tuệ k·i·n·h h·ã·i, tiếp đó tức giận không kiềm chế được chỉ thẳng Trần Dật Thần nói: “Có phải là do con vì tên p·h·ế vậy này tham ô c·ô·ng quỹ bị ông ngoại p·h·át hiện? Vì vậy ông ngoại mới không để con làm người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận