Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 596: (3) (length: 8050)

Chương 596: VUA ĐUA XE CAO LY
Tầng ba mang tính chất như phòng riêng, mỗi phòng đều có nhân viên phục vụ nữ chuyên nghiệp cung cấp dịch vụ cho khách hàng, thân phận khách hàng ở tầng ba lại càng hiển hách hơn, số lượng tập trung cũng lớn hơn, thuộc về hội viên cao cấp của trường đua.
Hơn 6 giờ chiều, ngoại trừ các tay đua đến từ nhiều nơi, một vài khán giả đến xem cũng lần lượt tới, trong đó không thiếu các lãnh đạo doanh nghiệp có tiếng tăm lớn ở vùng tam giác từ Yến Kinh đến Trung Hải.
Đối mặt với những chuyện này, Trần Dật Thần ứng phó rất tự nhiên, không hề kiêu ngạo mà lấy lễ đối đãi với mọi người.
“Cậu Bác, tuyển thủ của Cao Ly đã đến rồi, có một tuyển thủ đã đánh một cô gái trong nhóm chúng ta.”
Lúc Trần Dật Thần đang chào hỏi các ông chủ lớn trong giới kinh doanh, chuẩn bị đi tìm phòng riêng với Vũ Văn Bác để uống trà, một nhân viên làm việc ở trường đua đi vào trong phòng riêng báo cáo với Vũ Văn Bác.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vũ Văn Bác nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, cô gái trong lời nhân viên chính là một cô gái gợi cảm, cũng là nhân viên của trường đua. Mỗi khi cuộc đua bắt đầu thì họ sẽ mặc đồ lót, dùng cách gợi cảm để làm tăng không khí, đồng thời cũng là người bắt đầu cuộc thi... lúc họ vứt bỏ chiếc áo lót cuối cùng, cuộc đua chính thức bắt đầu.
“Tuyển thủ của Cao Ly là một tên dê xồm, thấy một cô gái của chúng ta liền đến bắt chuyện, còn lưu manh đánh vào mông cô ấy, đùa cợt. Cô ấy không vui, sau đó bị hắn đánh hai bạt tai.”
Nhân viên tức giận báo cáo: “Không những vậy, tay đua của Cao Ly còn kêu gào không muốn thấy cô gái đó nữa, muốn cô ta cút ngay, cô ấy rất uất ức, không biết làm sao, khóc lóc tìm tôi.”
“Chuyện này cứ để ta xử lý.”
Vũ Văn Bác trầm ngâm một chút, quyết định đứng dậy.
“Văn Bác, để ta đi với cậu.”
Trần Dật Thần cũng đứng dậy, anh muốn xem Vũ Văn Bác xử lý chuyện này như thế nào.
Mùa đông đã đến, mặc dù thời gian ban ngày bắt đầu dài ra, nhưng hơn sáu giờ trời đã tối, toàn bộ trường đua đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều xe thể thao đậu trên đường đua, không có chiếc nào mang biển số Cao Ly.
Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác biết từ lời nhân viên trường đua, rằng Phác Xương Tuấn, vua đua xe của Cao Ly cũng ở trong nhóm tuyển thủ Cao Ly, sau khi điều chỉnh, kiểm tra xe xong liền lái xe ra đường đua làm quen.
Vì thế Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác dẫn theo bảo vệ của trường đua, thật ra là để trấn áp những người có mặt ở đó, đến điểm cuối đường đua cũng là điểm xuất phát.
Mặc dù có chuyện tuyển thủ Cao Ly đánh cô gái gợi cảm, nhưng công tác thi đấu vẫn phải chuẩn bị trật tự.
Điểm xuất phát của đường đua, trên một khoảng đất trống dựng một sân khấu tạm thời, nhân viên đang điều chỉnh ánh đèn và âm thanh, còn nhóm ca sĩ tham gia lễ khai mạc đang trang điểm phía sau, chuẩn bị bước lên sân khấu. Không ít tay đua và khán giả đang đứng gần đó chờ lễ khai mạc.
“Vút.”
Sáu giờ bốn mươi phút, theo tiếng động cơ vang vọng, từng chiếc xe thể thao lần lượt tiến về điểm cuối.
Dẫn đầu là chiếc Bugatti Veyron của Phác Xương Tuấn, vua đua xe Cao Ly.
Theo sau là chiếc Koenigsegg do Lý Đông Thanh, học trò của Phác Xương Tuấn lái.
Phía sau Bugatti Veyron và Koenigsegg lần lượt có những chiếc xe thể thao khác như Ferrari, Lamborghini, Maserati, gần như là những nhãn hiệu xe thể thao lớn.
Cuối cùng là mấy chiếc mô tô, một chiếc cũng có giá mấy tỷ trở lên.
Theo lịch thi đấu tối nay, ngoài cuộc đua xe thể thao còn có cuộc đua mô tô, hơn nữa cuộc đua mô tô sẽ diễn ra trước để làm món khai vị.
Trong sự chú ý của Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác, Phác Xương Tuấn dừng xe ở ven đường, có hơn ba mươi chiếc xe thể thao khác và mô tô xếp thành một hàng, trông rất hùng vĩ.
Thấy nhóm người Phác Xương Tuấn dừng xe, Vũ Văn Bác lập tức dẫn người đi tới, Trần Dật Thần đi bên cạnh Vũ Văn Bác, nhìn cứ như vệ sĩ của Vũ Văn Bác.
Cùng lúc đó, vệ sĩ hai bên của Phác Xương Tuấn cũng lập tức tiến về chiếc Bugatti Veyron của Phác Xương Tuấn.
Vụt vụt!
Trong chốc lát, cả nhân viên chuẩn bị nghi thức khai mạc, khán giả lẫn tuyển thủ đều đồng loạt nhìn về phía này, muốn biết chuyện gì xảy ra.
Trong ánh mắt của mọi người, Phác Xương Tuấn bước xuống xe trước, hắn thấy Vũ Văn Bác mặt mày khó coi dẫn người đến thì hơi nhíu mày, sau đó coi như không thấy trực tiếp lảng đi.
“Sư phụ, sư phụ xem cái tên kia dẫn người đến đây muốn làm gì?”
Sau khi Lý Đông Thanh bước xuống xe thì đến bên Phác Xương Tuấn, thấy Vũ Văn Bác dẫn người đến, cau mày hỏi.
“Phác Xương Tuấn, lúc nãy có người báo cáo với ta, tuyển thủ của các ngươi đã đánh nhân viên của trường đua chúng ta, có chuyện này không?”
Dường như đáp lời Lý Đông Thanh, Vũ Văn Bác vừa đến gần đã hỏi thẳng vào vấn đề.
Không đợi Phác Xương Tuấn mở miệng, Lý Đông Thanh đã lên tiếng trước, hắn hếch mũi trừng mắt nhìn Vũ Văn Bác, lớn giọng: “Chú ý thân phận và giọng điệu khi nói chuyện với sư phụ ta đấy.”
“Liên quan gì đến ngươi?” Vũ Văn Bác nhíu mày nhìn Lý Đông Thanh.
“Ta hy vọng anh hiểu rõ thân phận sư phụ ta cao quý cỡ nào, đừng nói là anh, dù là Yến Kinh hay thậm chí là người đứng đầu thế giới ngầm ở nước H đến đây cũng không thể vô lễ với sư phụ ta như vậy.”
Lý Đông Thanh lạnh lùng đáp lời, rồi nói: “Lúc nãy có con chó cái không biết điều, nên bị người của chúng ta tát hai cái, sao? Chẳng lẽ anh muốn ra mặt cho người đàn bà đó hả?”
“Ai làm?” Vũ Văn Bác hỏi.
“Ta đánh đó, anh muốn sao?”
Một tay đua mặc đồng phục Cao Ly đứng lên, tối qua hắn còn chơi bời với hai người mẫu trẻ bên ngoài chưa đã thèm, lúc nãy thấy dáng dấp cô gái kia gợi cảm nên mất kiểm soát, đến đó đùa giỡn người ta.
“Ta cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, bây giờ cậu tự tát mình hai bạt tai rồi nói xin lỗi với nhân viên của ta, sau đó bồi thường tổn thất tinh thần. Thứ hai, ta cho cậu hai bạt tai, cậu mất tư cách thi đấu tối nay, cút ngay khỏi đây!” Vũ Văn Bác gằn giọng.
Ồ ồ… Nghe lời của Vũ Văn Bác, dù là Phác Xương Tuấn hay Lý Đông Thanh, hay các tay đua của Cao Ly, sắc mặt đều thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ khác nhau.
Bởi vì theo bọn họ nghĩ, Vũ Văn Bác không nên vì một người phụ nữ hạ cấp mà ra mặt, càng không nên ngông cuồng trước mặt họ.
“Anh có biết mình đang làm gì không hả?” Lý Đông Thanh lại lên tiếng, mặt cực kỳ âm trầm.
“Đương nhiên ta biết.” Vũ Văn Bác lạnh lùng đáp: “Mặt khác, ta nhắc nhở cậu một lần nữa, đây là nước H, nếu cậu còn dám nói bậy, ta không ngại cho cậu một bài học.”
“Cậu...”
Lý Đông Thanh lập tức giận dữ muốn nói gì đó, nhưng bị Phác Xương Tuấn đưa tay ngăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận