Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 784 - Nỗi hận ngút trời (length: 7252)

“Tổng giám mục? Ý ngươi là tổng giám mục Zack?”, sắc mặt Kinh Nhất hơi thay đổi, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy!” Ngày xưa khi Võ Chí Châu và Kinh Nhất còn trẻ, tổng giám mục Zack là đại diện mạnh nhất của Tòa Thánh.
“Thật sự không ngờ giờ ông ấy vẫn ở Tòa Thánh, vẫn có thể gặp được ông ấy”.
Kinh Nhất nói với Trần Phong ở bên cạnh: “Vị tổng giám mục Zack này thực lực ngày xưa cực kỳ mạnh nhưng tự nhận mình gi·ế·t ch·óc quá nhiều, cho nên nhường vị trí Giáo hoàng cho Zeus, sau đó không rõ hành tung, không ngờ ông ấy vẫn còn tr·ê·n đời!” “Đúng vậy, ông ấy vẫn còn s·ố·n·g, mặc dù giờ ông ấy không giữ chức vụ gì trong Tòa Thánh, nhưng nếu Giáo hoàng Zeus đã để ông ấy đến thì xem ra tổng giám mục Zack vẫn làm việc cho Tòa Thánh”.
Thực ra lần đầu gặp Zack, Võ Chí Châu cũng bị làm cho hết hồn.
“Có tổng giám mục Zack đến đón Trần Phong, thì vấn đề an toàn của Trần Phong không cần lo nữa, nhưng Zeus có thể cử tổng giám mục Zack đến, đủ để thấy sự coi trọng của ông ấy với Trần Phong, như vậy ông ấy rốt cuộc muốn làm gì?”, Võ Chí Châu nói ra nghi vấn trong lòng.
“Ừm, Võ đại sư ông nói đúng, nếu có người mạnh như vậy bảo vệ ta, thì ta nhất định phải xem thử Giáo hoàng Tòa Thánh này có ý đồ gì với ta!” Trần Phong do dự một lúc, tỏ ý sẽ đi dự tiệc.
Võ Chí Châu và Kinh Nhất nhìn nhau một cái, đều không nói gì nữa, không lâu sau Kinh Nhất và Võ Chí Châu đi cùng Trần Phong xuống đại sảnh tầng một, và đã gặp nhân vật từng cực kì mạnh mẽ này ở đó.
Người này là một ông lão mặc áo choàng màu đen, nom gầy gò, nhìn vào không có điều gì khác thường, nếu đi tr·ê·n phố thì không ai sẽ để ý đến một người bình thường như vậy.
Nhưng ai cũng sẽ không ngờ được một ông lão bình thường như vậy, mấy chục năm trước là tồn tại vô cùng mạnh mẽ, giới võ t·h·u·ậ·t thế giới hầu như ai cũng biết.
Khi Trần Phong quan s·á·t ông lão này, ông lão cùng đưa mắt nhìn Trần Phong.
Chỉ một cái nhìn, mà Trần Phong đã giật mình, đôi mắt này tràn ngập trí tuệ và sự sắc sảo, dưới ánh mắt này dường như mọi bí m·ậ·t của Trần Phong đều lộ hết ra ngoài, không thể che giấu, đây chính là cảm giác đầu tiên của Trần Phong.
“Cậu là Trần Phong đúng không? Giáo hoàng bệ hạ bảo ta đến đón cậu!” Ông lão này mặt mày tươi cười nói với Trần Phong.
“Cảm ơn ông!” Trần Phong vội vàng gật đầu.
Zack gật đầu, dường như vô tình liếc Kinh Nhất một cái, sau đó xoay người đi. Trần Phong không do dự nữa mà th·e·o s·á·t phía sau, còn Kinh Nhất và Võ Chí Châu thì lại đứng ở chỗ cũ không đi.
Sau khi rời khỏi kh·á·c·h sạn, ngoài cửa kh·á·c·h sạn đỗ hai chiếc xe ngựa, phương t·i·ệ·n giao thông thế này cực hiếm thấy ở đây, ngựa là ngựa quý có huyết th·ố·n·g cực kì quý báu, mà tr·ê·n xe cũng thêu hình th·ù phức tạp.
Tr·ê·n xe ngựa có hai thành viên của đội hộ vệ Tòa Thánh, mà xung quanh xe ngựa còn có tám thành viên đội hộ vệ Tòa Thánh.
Sau khi Trần Phong đến, có tám ánh mắt bỗng chốc tập tr·u·ng ở tr·ê·n người Trần Phong, ánh mắt này mang s·á·t khí, tràn ngập h·ậ·n t·h·ù.
Bọn họ thế này là vì trong cuộc t·h·i Trần Phong đã ch·ặ·t đ·ứ·t một cánh tay của Arthur, còn Arthur lại là đội trưởng đội hộ vệ Tòa Thánh, nên những đội viên này đương nhiên sẽ tràn ngập h·ậ·n t·h·ù với Trần Phong.
Chỉ có điều họ cũng được huấn luyện cẩn t·h·ậ·n, kiên quyết phục tùng m·ệ·n·h lệnh, hôm nay nhiệm vụ của họ là bảo vệ Trần Phong, cho nên ba đội viên đội hộ vệ không nói gì, mà đưa mắt nhìn xung quanh.
“Mời!” Zack nhìn Trần Phong tạo tư thế mời.
“Cảm ơn!” Trần Phong lên tiếng cảm ơn rồi lên một trong hai chiếc xe ngựa.
Sau khi Trần Phong lên xe ngựa, Zack đi tới chỗ chiếc xe ngựa còn lại, trước khi hắn lên xe dường như đã tùy t·i·ệ·n nhìn cửa sổ kính tầng một đối diện.
“Sao vậy? Lão quái vật già Zack này thế mà cũng xuất hiện rồi, chẳng lẽ để bảo vệ thằng ranh Trần Phong? Thực sự khó mà tin nổi!” Đối diện kh·á·c·h sạn, Soro k·é·o rèm cẩn t·h·ậ·n nhìn ra ngoài, hành động của hắn ta trùng hợp đón lấy ánh mắt của Zack.
Soro kinh ngạc trong lòng, ánh mắt của Zack là cảnh cáo, điều này trong lòng Soro cũng hiểu. “Đúng là không ngờ lão quái vật Zack này thế mà cũng xuất hiện rồi!”, chân mày Miyamoto Yamayaki nhăn tít lại, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Hồng t·h·i·ê·n Bá thì là lặng im không lên tiếng, ba người bọn ông ta, Miyamoto Yamayaki và Soro đợi ở đây chính là để g·i·ế·t Trần Phong, nhưng bây giờ lại do Zack - người mạnh hàng đầu thế giới bảo vệ Trần Phong, bọn họ không chắc chắn có thể g·i·ế·t được Trần Phong.
“Lúc Zack n·ổi tiếng, chúng ta vẫn là võ sĩ bình thường, còn về thực lực của Zack, cả ba chúng ta trong lòng đều không chắc lắm, không thể tùy t·i·ệ·n mạo hiểm, hơn nữa để Zack bảo vệ, đủ đã nhìn ra được sự coi trọng của Giáo hoàng Tòa Thánh với thằng ranh này”.
Hồng t·h·i·ê·n Bá im lặng một lúc lâu, rồi vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
“Ừm, chỉ có thể như vậy thôi!” Miyamoto Yamayaki và Soro gật đầu, quyết định thay đổi kế hoạch, ba người bọn đã đi đến th·ố·n·g nhất từ trước, không thể để Trần Phong s·ố·n·g sót rời khỏi Van-ti-căng.
Đêm đã khuya, hai chiếc xe ngựa lao nhanh làm rối loạn màn đêm yên tĩnh, không lâu sau tốc độ xe ngựa dần chậm lại, cuối cùng dừng ở trước một tòa kiến trúc.
“Cậu Trần, Giáo hoàng bệ hạ và Thánh nữ Angel đang đợi cậu ở sảnh tiệc, tiếp th·e·o sẽ do kỵ sĩ Lukaku dẫn cậu đi!” Zack đi xuống từ một chiếc xe ngựa khác đầu tiên rồi nói với Trần Phong.
“Làm phiền ông rồi!” Trần Phong vội vàng chắp tay cảm ơn.
“Bữa tiệc tối nay khác với bình thường, chắc cậu Trần sẽ có thu hoạch!” Nhìn người trẻ tuổi trước mặt, lần đầu tiên Zack nở nụ cười. Trần Phong chẳng hiểu ra sao, không biết ông lão này có ý gì, đúng lúc này bóng dáng Zack lay động bỗng chốc biến m·ấ·t.
Mặt mười kỵ sĩ của Tòa Thánh ở xung quanh lộ vẻ kinh ngạc, đờ đẫn nhìn về phía xa, Trần Phong cũng ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn thấy tốc độ thế này, thậm chí hắn còn không nhìn thấy Zack biến m·ấ·t từ phía nào.
“Thưa quý kh·á·c·h, mời anh đi th·e·o tôi!” Lukaku làm một động tác th·e·o lễ nghi của kỵ sĩ tiêu chuẩn với Trần Phong, trông có vẻ tôn trọng nhưng nỗi h·ậ·n trong mắt anh ta đã bộc lộ suy nghĩ thật của anh ta.
“Vậy thì làm phiền anh rồi!” Trần Phong nhìn hết vào mắt, nhưng lại không tỏ thái độ gì.
Đây là một quần thể cung điện rộng lớn, dọc đường đi hầu như cứ ba bước đến năm bước lại có một trạm canh gác, bảo vệ nghiêm ngặt.
Trần Phong đi về phía trước với gương mặt lạnh tanh, đúng lúc này hắn đột nhiên cảm nh·ậ·n được một luồng s·á·t khí nồng đậm truyền tới từ bên cạnh, sau đó Trần Phong đưa mắt nhìn, trong một cung điện ở bên cạnh, có một bóng người đang nhìn về phía này.
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng qua bóng dáng ấy Trần Phong có thể nh·ậ·n ra được, đó là Arthur.
Dọc đường Trần Phong không hề ngừng lại, sau đó hắn p·h·át hiện ánh mắt mang s·á·t khí đó đến từ Arthur, nhưng hắn vẫn không ngừng lại, mà tiếp tục tiến về phía trước.
“Khốn kiếp!” Trong cung điện, gương mặt Arthur nhăn nhó, đ·ậ·p một chưởng làm vỡ chiếc bàn đá ở trước mặt, nỗi h·ậ·n của hắn ta đã ngút trời.
Nỗi h·ậ·n này đến từ Trần Phong, Trần Phong đã làm hỏng một cánh tay của hắn ta, đ·ạ·p hắn ta từ tr·ê·n cao xuống vực sâu vạn trượng.
Nỗi h·ậ·n này đến từ bữa tiệc tối nay, mục đích cuối cùng của bữa tiệc này chính là gả Thánh nữ Angel cho Trần Phong.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận