Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 836 - Từ bỏ và mang đi (length: 5996)

Nói rồi, còn chưa đợi Trần Phong đồng ý, anh ta đã lách qua người Trần Phong đi vào. Trần Phong định quay người túm anh ta lại, thì thấy hành lang đúng là có một người cầm d·a·o đi đến, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại muốn lấy d·a·o c·h·é·m người. Trần Phong nghĩ việc này không thể tự xử lý được, anh bèn đóng cửa lại, đợi người kia đi khỏi, anh mới hỏi tóc đỏ. Quay trở vào phòng, lại không thấy bóng dáng tóc đỏ đâu, Trần Phong liền tìm trong nhà vệ sinh, quả nhiên p·h·át hiện thấy anh ta đang t·r·ố·n sau rèm buồng tắm, hình như là rất sợ hãi. Trần Phong nhìn anh ta nói: “Cậu đi ra đây”. Tóc đỏ k·h·ó·c lóc nói: “Không phải anh cũng muốn g·i·ế·t em đấy chứ, đây không phải lỗi của em thật mà. Đều tại người phụ nữ đó”. Trần Phong lắc đầu, lại nói: “Người đó không tìm thấy cậu đâu, cậu đi ra đây, nhưng cậu nhất định phải nói rõ ràng sự thật với tôi, nếu có gì giấu diếm, tôi sẽ ném cậu ra ngoài”. Tóc đỏ nhìn Trần Phong không giống nói đùa, cho nên từ từ đi ra khỏi tấm rèm, anh ta nhìn Trần Phong, cẩn t·h·ậ·n hỏi: “Anh thật sự sẽ không bán đứng em chứ?” Trần Phong chỉ liếc anh ta một cái rồi đi ra phòng ngủ. Tóc đỏ cũng đi th·e·o. Một người ngồi tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, một người ngồi tr·ê·n ghế, Trần Phong hỏi: “Nói đi”. “Anh, thật sự không phải là lỗi của em. Vợ hắn ta muốn bán thân, em cũng đâu thể từ chối k·i·ế·m tiền, nhưng chưa gì hắn ta đã đòi đến c·h·é·m em, anh nói em phải làm sao, anh em của em lại không có ở đây, nếu không em nhất định sẽ cho hắn ta biết thế nào là hoa cúc t·à·n”. Anh ta vừa nói vừa tưởng tượng vẻ h·u·n·g· ·á·c. “Thế thôi à? Anh ta chỉ vì chuyện này mà đến c·h·é·m cậu?” “Anh, em nói thật đấy, em chẳng làm gì cả, là đầu óc tên đó có vấn đề, em không còn cách nào khác, lần sau đừng để em gặp lại hắn ta, nếu không em nhất định sẽ dạy cho hắn ta một bài học”. Cảm thấy tên này vừa nhát gan, vừa t·h·í·c·h to mồm, Trần Phong cũng không muốn bình luận. Việc không liên quan đến anh, cũng không thể nói là tóc đỏ không sai, nhưng Trần Phong thấy anh không cần t·h·iết phải nhúng tay vào. “Vậy cậu đợi một lát, anh ta đi rồi thì cậu ra ngoài”. Nhưng tóc đỏ khẩn cầu nói: “Anh, có thể đợi anh em của em đến được không, chứ em cứ thế này mà ra ngoài, thì có mà ăn đủ”. Anh ta nói như vây, nhưng Trần Phong không có kiên nhẫn, bởi vì tên này đã làm phiền anh hai lần. Đang định từ chối, thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Tóc đỏ sợ hãi nhìn ra cửa, anh ta nghĩ là tên cầm d·a·o đó. Trần Phong cảm giác không phải, nếu như là anh ta thì sẽ phải đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g hơn nhiều. Nhưng để tránh gây phiền phức không đáng có, Trần Phong vẫn bảo tóc đỏ t·r·ố·n vào nhà vệ sinh. “Tôi không nói gì thì cậu đừng có ra”. Nói xong anh mới đi ra mở cửa. Không ngờ lại là Dương Hình Ý. “Sao cậu lại đến đây, à, sao cậu lại biết chúng tôi ở đây?” Trần Phong th·iết nghĩ anh ta sẽ không biết. Nhưng th·e·o như biểu cảm của Dương Hình Ý thì Trần Phong biết là anh ta thực sự không biết, gần như cuộc gặp gỡ này cũng là tình cờ. “Sao lại là anh?”, Dương Hình Ý nói. “Cậu không biết bọn tôi ở đây à?” “Tôi đến để tìm người, không ngờ lại gặp anh”. Nếu như đã hiểu rõ, Trần Phong cũng không bất ngờ việc gặp Dương Hình Ý ở đây nữa, liền hỏi: “Cậu đến tìm ai, sao lại gõ cửa phòng nhà nghỉ?” Dương Hình Ý đáp: “Một người bạn thôi, tôi thấy hình như anh ta tới đây, chỉ là không biết ở phòng nào”. Trần Phong gật đầu, nhưng tự nhiên vẫn thấy nghi ngờ, có điều Dương Hình Ý không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Chợt nghĩ có thể anh ta đến để tìm tóc đỏ, cho nên anh hỏi: “Bạn của cậu tóc đỏ à?” Dương Hình Ý trực tiếp phủ nh·ậ·n. Nếu đã như vậy, Trần Phong cũng không cần nói nhiều nữa, Dương Hình Ý cũng rời đi. Anh dễ dàng nói ra tóc đỏ như vậy, là vì ngay từ đầu anh đã không hề có ý định bao che cho tóc đỏ, mà chỉ cần không phải là mâu thuẫn trực tiếp, anh sẽ không ngại mà nói cho Dương Hình Ý. Vậy mà người Dương Hình Ý tìm lại không phải là tóc đỏ. Trở về phòng, Trần Phong liền nói: “Ở ngoài cửa không còn ai nữa, cậu có thể đi tìm chỗ khác t·r·ố·n được rồi”. Nói xong anh cũng mặc kệ ánh mắt khẩn c·ẩ·u của tóc đỏ, thẳng thừng đ·u·ổ·i anh ta ra ngoài. Đêm nay cũng vì thế mà yên tĩnh trở lại. Đến sáng sớm hôm sau, có tiếng còi xe cảnh s·á·t, không ngờ xe lại đỗ ở ngay trước cửa nhà nghỉ của bọn họ. Hình như là có người c·h·ế·t. Trần Phong cũng không để ý lắm, người c·h·ế·t là chuyện thường tình, mà anh và Thanh Chi còn có việc riêng phải làm. Nhưng rồi vẫn vì chuyện người c·h·ế·t mà bị chậm trễ thời gian, thẩm vấn xong đã là quá trưa. Có điều, cũng nhờ thế mà Trần Phong biết được người c·h·ế·t là ai. Anh không ngờ cuối cùng tóc đỏ vẫn bị người ta c·h·é·m c·h·ế·t, nhưng cho dù nhìn thấy người c·h·ế·t là tóc đỏ, Trần Phong cũng không cảm thấy việc tối qua mình đ·u·ổ·i anh ta ra ngoài là sai. Còn về thẩm vấn, anh không nói gì cả, hành lang không có camera, anh chỉ nói mình không biết gì cả, ngủ như c·h·ế·t. Thanh Chi ở bên kia cũng như vậy. Vốn dĩ không liên quan đến bọn họ, hơn nữa còn có nghi phạm trực tiếp, hai người Trần Phong đương nhiên được thả ra. Vừa đi khỏi, Thanh Chi liền thúc giục Trần Phong mau c·h·óng đến nhà ông Dương. Vì ở ngay trấn bên cạnh, cho nên chẳng m·ấ·t bao lâu đã sang đến nơi. Lúc bọn họ đi đến trước cửa nhà ông Dương, Dương Hình Ý đang ngồi bổ dưa hấu. “Bố tôi đã đợi hai người được một lúc rồi”, Dương Hình Ý nói. Trần Phòng không nói bọn họ gặp sự cố, chỉ qua quít mấy câu, rồi đi th·e·o Thanh Chi vào nhà. Dương Hình Ý cũng đi th·e·o. “Cô cậu đến rồi à”. Ông Dương đang ngồi hút t·h·u·ố·c, lúc hai người Trần Phong bước vào, ông ta còn chẳng buồn ngẩng đầu lên. Thanh Chi trực tiếp hỏi: “Đừng nói với tôi kết quả suy nghỉ cả một ngày trời của ông là từ bỏ nhé”. Trần Phong đang định hỏi Thanh Chi sao có thể nói như thế, nhưng không ngờ ông Dương lại gật đầu. Nhưng Thanh Chi rốt cuộc đã nhìn ra kiểu gì, ông ta còn chưa làm gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận