Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 766: Trở thành bọt nước (length: 7238)

Một tiếng tách vang lên, ánh sáng trắng lóe lên từ phía xa, một nhân viên bấm nút chụp lại b·ứ·c ảnh này. Tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới không c·ấ·m hẳn việc chụp ảnh, nhưng chỉ những người được tổ chức võ t·h·u·ậ·t chỉ định mới được phép. b·ứ·c ảnh này đã trở thành khoảnh khắc kinh điển của cuộc t·h·i võ t·h·u·ậ·t thế giới lần này. Tr·ê·n hàng ghế VIP, nhìn theo bóng lưng Trần Phong, mấy người Kinh Nhất, Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Vô Thường chuẩn bị rời đi, Võ Chí Châu đứng dậy chắp tay nói: “Giáo hoàng, Thánh nữ, tổng thư ký, tôi xin phép đi trước!” “Được!” Giáo hoàng gật đầu ra hiệu, Võ Chí Châu không chút do dự xoay người rời đi. “Angel, đi cùng ta xem Arthur thế nào”, Giáo hoàng Zeus nhìn Trần Phong chuẩn bị rời đi. “Vâng, được ạ!”, Thánh nữ Angel thu lại ánh mắt nhìn về phía Trần Phong, xoay người bước đi. Khi mấy người Trần Phong, Võ Chí Châu, Kinh Nhất mang th·e·o vinh dự rời đi, trên võ đài, Arthur vẫn nằm bất động trên đất, hôn mê bất tỉnh, trông anh ta lúc này vô cùng nhếch nhác. Nếu không nhìn thấy n·g·ự·c anh ta vẫn còn phập p·h·ồ·n·g, người ngoài có lẽ đã tưởng Arthur c·h·ế·t rồi. Thực tế Arthur không c·h·ế·t, cũng không hôn mê, vừa nãy chỉ là giả vờ, giờ đây anh ta không còn mặt mũi nào, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Anh ta không dám đối diện với tiếng cười nhạo và ánh mắt mỉ·a mai của khán giả. Anh ta càng không dám đối diện với vẻ thất vọng của Giáo hoàng Zeus và Thánh nữ Angel. Đang lúc rối bời trăm mối, Arthur liếc thấy Giáo hoàng Zeus và Thánh nữ Angel từ xa đang tiến về phía anh ta, p·h·át hiện này khiến sắc mặt anh ta thay đổi, con ngươi co rút lại. Sợ cái gì cái đó đến, thấy Zeus và Thánh nữ Angel đi đến, trong lòng Arthur có chút hoảng loạn, thậm chí còn nảy sinh ý muốn tự kết liễu. Vốn định đưa tay lên tự xử, nhưng tay phải anh ta đã không còn, tay trái lại gãy, căn bản không thể tự mình kết liễu được. Trong lòng Arthur lúc này chỉ còn n·h·ụ·c nhã và sợ hãi, lặng im một lát, Arthur dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn hai người nữa. Ngay lúc đó Zeus và Thánh nữ Angel đã đến trước mặt. “Chàng trai, cậu sao rồi, để ta xem vết thương của cậu thế nào!”, vừa nói Zeus vừa cúi người xuống kiểm tra vết thương của Arthur. “Tôi… tôi x·i·n l·ỗ·i ngài, cũng x·i·n l·ỗ·i Tòa Thánh, tôi đã khiến các ngài m·ấ·t mặt rồi!”, giọng Arthur r·u·n rẩy, tràn đầy hối h·ậ·n. “Chàng trai, đừng nói nữa, ta hiểu cậu đã khinh đ·ị·c·h, có chút sơ ý, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu còn thiếu!” Zeus vừa kiểm tra vết thương cho Arthur, vừa phân tích nguyên nhân thất bại lần này, rồi tiếp tục nói: “Tuy cậu đã m·ấ·t một cánh tay, cánh tay còn lại cũng gãy rồi, nhưng cánh tay đ·ứ·t có thể nối lại, thêm nữa sau khi điều trị bằng t·h·u·ố·c, thì vết thương của cậu có thể hồi phục trong thời gian ngắn, võ c·ô·ng cũng sẽ khôi phục!” “Cái gì? Bệ hạ, ngài nói thật sao?” Nghe Zeus nói võ c·ô·ng của anh ta có thể hồi phục, ánh mắt vốn ảm đạm của Arthur bỗng chốc bừng sáng, dường như đã tóm được hy vọng. “Chàng trai, sao ta lại l·ừ·a cậu chứ?” Zeus mỉm cười, an ủi. “Cảm ơn bệ hạ!”, giọng Arthur r·u·n rẩy, vô cùng hưng phấn, anh ta lại có hy vọng. Vì vậy Arthur mới dám nhìn Thánh nữ Angel, nhưng chỉ thấy một gương mặt bình thản không hề có chút d·a·o động nào. Cứ tưởng Thánh nữ Angel sẽ hỏi han quan tâm anh ta vài câu, dù không nói lời nào an ủi thì thấy mình trong bộ dạng thế này ít nhiều cũng phải biểu lộ cảm xúc. Ai ngờ Thánh nữ Angel căn bản không hề có biểu cảm gì, dường như không để sự s·ố·n·g c·h·ế·t của anh ta vào mắt, cảnh này rơi vào mắt Arthur khiến vết thương vốn đau đớn của anh ta như bị rắc muối thêm. Vốn dĩ anh ta rất yêu t·h·í·c·h và tôn trọng Thánh nữ Angel, nhưng theo thời gian, Thánh nữ Angel hết lần này đến lần khác tổn thương trái tim anh ta, Arthur dần biến tình yêu thành h·ậ·n, nỗi h·ậ·n ngút trời. So với sự khích lệ và an ủi của Zeus, anh ta càng khao khát chinh phục người được gọi là Thánh nữ Angel này, muốn cô q·u·ỳ xuống dưới chân mình. Đến lúc đó Arthur sẽ hành hạ cô thỏa t·h·í·c·h, để t·r·ả t·h·ù sự lạnh nhạt và từ chối của cô gây ra cho anh ta. Có lẽ vì h·ậ·n thù, Arthur nghiến răng cố gắng gượng đứng dậy, lúc này trong lòng anh ta không còn cảm giác chán nản và sợ hãi, chỉ còn h·ậ·n t·h·ù, nỗi h·ậ·n đối với Thánh nữ Angel. “Hửm?” Nhìn vẻ mặt u ám của Arthur, Giáo hoàng Zeus giật mình, hiểu được khúc mắc trong lòng Arthur, Zeus âm thầm thở dài, dẫn Arthur và Thánh nữ Angel rời khỏi sân đấu. Khán giả đã ngừng hò h·é·t, lúc này lặng lẽ nhìn theo ba người Zeus và Arthur, cùng với Thánh nữ Angel. Có lẽ là vì Giáo hoàng hoặc có lẽ vì Arthur vẫn còn đi được nên khán giả cố gắng nuốt lại những lời mỉ·a mai. Tuy khán giả không nói gì nhưng họ không quên những lời hào hùng và c·h·é·m gió của Arthur trước trận t·h·i, tình cảnh lúc này khác hoàn toàn với lúc trước. Trận đấu hôm nay sẽ lan truyền khắp nơi, trận đấu này sẽ được ghi vào lịch sử cuộc t·h·i võ t·h·u·ậ·t thế giới, và vì lẽ đó, nó sẽ trở thành cơn ác mộng, một ám ảnh không thể nào xóa bỏ suốt đời của Arthur. Còn Trần Phong, những gì anh thể hiện hôm nay cũng sẽ được ghi vào lịch sử các cuộc t·h·i trên thế giới, trở thành mục tiêu hướng đến của thế hệ sau. Sự khác biệt của hai người có thể nói là một trời một vực, chính là cái gọi là có người vui, có kẻ buồn. Tại Luân Đôn, trong một căn biệt thự vang lên những tiếng trầm đục, màn hình cỡ lớn trong biệt thự bị đ·ậ·p vỡ, đi kèm là tiếng màn hình nứt vỡ và tiếng h·é·t của phụ nữ. Merlin nhìn Caesar Roboly lúc này mà mặt mày tái mét. Caesar Roboly vừa nhận được một cuộc điện thoại, nhưng chưa nói xong đã đ·ậ·p vỡ màn hình hiển thị. “Mẹ kiếp, sao lại như vậy, sao có thể như vậy được?” Vẻ mặt Caesar nhăn nhó, mặt mày p·h·ẫ·n nộ, vừa rồi anh ta nhận được một cuộc gọi, người đầu bên kia nói qua tình hình trận đấu cho anh ta. Caesar không dám tin Arthur, anh trai mình, người bảo vệ tương lai của gia tộc, Kỵ Sĩ Thánh của Tòa Thánh, thế mà lại thua, hơn nữa còn bị Trần Phong c·h·ặ·t mất một tay, một tay khác thì bị đ·á·n·h gãy, vừa nhận tin này Caesar không thể nào tin n·ổi, anh ta không tin Arthur sẽ thua, nhưng anh ta hiểu người ở đầu dây bên kia sẽ không dám l·ừ·a anh ta, cũng sẽ không thể l·ừ·a anh ta. Thêm vào đó, người đó nói không lâu nữa việc này sẽ đồn khắp thế giới, sau khi x·á·c minh đi x·á·c minh lại Caesar đã tin tính chân thực của việc này. Caesar ngày càng bực bội và hoảng hốt, hai cảm xúc đan xen khiến anh ta sắp p·h·át đ·i·ê·n lên được. Lúc đầu anh ta đã lớn tiếng trong giới thượng lưu, rằng Arthur anh trai anh ta sẽ đ·á·n·h bại Trần Phong, chà đ·ạ·p đối phương hoàn toàn. Vì địa vị và danh vọng của Caesar nên sau khi anh ta nói ra, các đại gia trong giới thượng lưu đều đặt cược, thậm chí người bình thường cũng biết đến chuyện này. Giờ thì Arthur anh trai anh ta thua trận, anh ta sẽ phải đối diện với các đại gia giới thượng lưu thế nào, sẽ phải đối diện với mọi người ra sao? Điều quan trọng nhất là anh ta có được vị trí như ngày hôm nay trong gia tộc Roboly, có thể nói chỗ dựa lớn nhất chính là Arthur, thậm chí vì anh trai anh ta mà gia tộc còn dốc sức bồi dưỡng anh ta, thậm chí còn muốn để anh ta trèo cao kết thân với hoàng gia Ưng Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận