Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 469: (3) (length: 8713)

CHƯƠNG 469: PHỤC HÔN Lâm Như Tuệ ở một bên khuyên nhủ không biết mệt mỏi, Vũ Văn Bác ở một bên cúi đầu lắng nghe, vẻ mặt lại có chút thờ ơ.
Tối hôm qua anh ta đã lật đi lật lại tài liệu mà Vũ Văn Thành Anh điều tra được rất nhiều lần, cho nên anh ta biết rằng Lâm Như Tuệ trước mắt chính là mẹ vợ trước của Trần Dật Thần.
Lúc Trần Dật Thần ở nhà họ Hạ, Lâm Như Tuệ chính là người chèn ép Trần Dật Thần tàn nhẫn nhất.
Cuối cùng Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y ly hôn với nhau, Lâm Như Tuệ cũng không mất công lao.
Không ngờ hiện tại Lâm Như Tuệ lại cầu xin Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y phục hôn.
Mặc dù không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Vũ Văn Bác lại không cảm thấy Trần Dật Thần sẽ phục hôn với Hạ Nhược Y.
Cũng chỉ vì Sở Thanh Từ coi trọng Trần Dật Thần.
So với Hạ Nhược Y, hiển nhiên Sở Thanh Từ càng thích hợp với Trần Dật Thần hơn, cô ta muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn thân phận có thân phận, hơn nữa còn là ngọc nữ trong làng giải trí nóng bỏng nhất ở nước H… Ngoại trừ thân phận ngọc nữ thì Sở Thanh Từ còn là cháu gái duy nhất của lão chiến thần, là hòn ngọc quý ở trên tay nhà họ Sở.
Ở trước mặt của Sở Thanh Từ, quả thật Hạ Nhược Y không đáng để nhắc tới.
Không nằm ngoài dự liệu của Vũ Văn Bác, Lâm Như Tuệ còn chưa nói được bao nhiêu câu thì Trần Dật Thần đã nhíu mày đánh gãy Lâm Như Tuệ: "Chuyện phục hôn sau này hãy nói."
"Sau này..." Giọng nói của Lâm Như Tuệ trì trệ, dường như không ngờ đến Trần Dật Thần sẽ đưa ra loại đáp án này, theo bà ta nghĩ, hôm nay chỉ cần bà ta đưa ra đề nghị phục hôn, cho Trần Dật Thần một cái bậc thang, đương nhiên Trần Dật Thần sẽ thuận thế đồng ý với bà ta.
Thật sự không ngờ Trần Dật Thần lại nói như vậy… Chẳng lẽ Trần Dật Thần không yêu Hạ Nhược Y nữa? Trong đầu Lâm Như Tuệ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sau đó sắc mặt bà ta trở nên khó coi, nếu Trần Dật Thần thật sự không yêu Hạ Nhược Y, vậy thì chuyện phục thôn sợ rằng là một chuyện xa vời.
Dựa vào điều kiện của Trần Dật Thần, muốn loại phụ nữ như thế nào mà tìm không có?
"Trần Dật Thần..."
Lâm Như Tuệ ngẩng đầu lên, còn muốn nói tiếp hai câu nhưng trước mắt đã sớm không còn bóng dáng của Trần Dật Thần.
Lúc này Trần Dật Thần đã bước vào tập đoàn Khang Mỹ.
Phục hôn với Hạ Nhược Y, anh vẫn luôn suy nghĩ, nhưng bây giờ không phải thời cơ.
Thù hận của anh với nhà họ Trần vẫn còn chưa được giải trừ.
Sự trả thù của Trần Anh Nhu cứ chậm chạp mãi mà không đến.
Hiện tại anh và Hạ Nhược Y phục hôn với nhau vậy thì sẽ đeo gông xiềng lên trên người anh, cũng sẽ hại Hạ Nhược Y.
"Anh Dật Thần..."
"Hôm nay Lý Thế Bình và Vương thi Viện đều không đến." Trần Dật Thần vừa bước vào phòng làm việc, Lý Lạc liền nhỏ giọng nói.
"Không tới thì không tới." Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, đối với Lý Thế Bình và Vương thi Viện đúng là anh không để vào trong mắt, cho nên anh cũng không thèm quan tâm hai người bọn họ đi đâu.
"Anh Dật Thần, anh nói xem thằng Lý Thế Bình đó có khi nào trả thù hai chúng ta không?" Lý Lạc có chút kích động hỏi, chẳng biết tại sao, anh ta lại có mấy phần chờ mong Lý Thế Bình sẽ chủ động trả thù anh ta với Trần Dật Thần. Nếu như trước đây anh ta căn bản sẽ không có loại suy nghĩ này, nhưng bây giờ anh ta ước gì Lý Thế Bình có thể đến tìm anh ta gây phiền phức.
"Sẽ thôi." Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, Lý Lạc thì kinh ngạc.
"Điều kiện tiên quyết là đầu của anh ta bị nước vào."
Trần Dật Thần vừa cười vừa bổ sung thêm một câu, hoàn toàn chính xác, nếu đầu óc của Lý Thế Bình bị nước vào thì sẽ đến trả thù anh, nhưng loại xác suất này rất nhỏ.
"Hi vọng là đầu óc của anh ta bị nước vào." Lý Lạc có chút thất vọng thở dài nói, Lý Thế Bình cũng không ngu ngốc, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cho dù anh ta là một người mù lòa thì cũng có thể nhìn ra Trần Dật Thần không tầm thường.
Vương thi Viện ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh dậy, cô ta vừa tỉnh dậy liền cảm thấy cả người mình có cảm giác đau nhức bao trùm.
Nhất là nơi nào đó ở nửa người dưới, cảm thấy cơn đau này mãnh liệt hơn.
"Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Vương thi Viện hơi nghi hoặc nhăn đôi mi xinh đẹp, chuyện duy nhất cô ta nhớ kỹ đó là Lý Thế Bình rót cho cô ta một ly rượu, sau khi uống xong ly rượu đó thì xảy ra chuyện gì, một chút ấn tượng cô ta cũng không có.
Nhưng không có ấn tượng thì không có ấn tượng, cơn đau nửa người dưới lại tồn tại rất chân thật.
Là một người phụ nữ đã từng trải qua chuyện phòng the, đương nhiên cô ta hiểu loại đau nhức này là do cái gì tạo thành.
Chỉ dựa vào một mình Lý Thế Bình, chỉ sợ là không được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương thi Viện thay đổi.
"Thế Bình!" Vương thi Viện hít sâu một hơi rồi kêu lên một tiếng.
Sau khi kêu mấy giây, Lý Thế Bình mang theo quầng thâm mắt bước ra từ căn phòng sát vách.
Nhìn thấy sắc mặt Vương thi Viện lạnh lẽo, trong lòng Lý Thế Bình lập tức lộp bộp một tiếng.
"Thi Viện, em tỉnh rồi?" Lý Thế Bình cười mở miệng nói.
"Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Vương thi Viện không trả lời câu hỏi của Lý Thế Bình, mà lạnh lùng nhìn Lý Thế Bình, lên tiếng hỏi.
"Tối hôm qua... tối hôm qua không xảy ra chuyện gì hết." Lý Thế Bình ấp úng, có chút không dám đối mặt với Vương thi Viện, nhìn dáng vẻ của Vương thi Viện hiển nhiên đã ý thức được điều gì đó, nếu anh ta nói thật thì sợ rằng Vương thi Viện sẽ giết anh ta ngay tại chỗ.
"Không thể nào!" Vương thi Viện cắn hàm răng trắng nõn, nếu Lý Thế Bình thẳng thắn nói cho cô ta biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì cô ta sẽ không hoài nghi, nhưng Lý Thế Bình lại cứ ấp a ấp úng như thế này, rõ ràng là có vấn đề.
"Có phải anh bỏ thuốc ở trong rượu của em không?" Dường như nghĩ đến điều gì, Vương thi Viện đột nhiên cắn răng hỏi, mặc dù tửu lượng của cô ta bình thường nhưng cũng không đến mức uống một ly mà say ngay.
Nhưng tối hôm qua trong ly rượu của Lý Thế Bình rót cho cô ta, cô ta chỉ uống có nửa ly mà đã bất tỉnh nhân sự.
Mà sáng hôm nay thức dậy hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Với lại tình huống này chỉ có bỏ thuốc mới có thể giải thích rõ.
"Không có… không có!" Lý Thế Bình vội vàng phủ nhận, Vương thi Viện có thể suy đoán ra sự thật nhanh chóng đã nằm ngoài dự đoán của Lý Thế Bình.
"Anh coi tôi là đồ đần có đúng không hả?" Sắc mặt Vương thi Viện tái xanh, tức giận hét lên, bộ dạng của Lý Thế Bình như vậy đã minh chứng cho suy đoán của cô ta là thật, trong ly rượu tối hôm qua chắc chắn đã bị bỏ thuốc.
"Thi Viện, anh… anh không có bỏ thuốc, em suy nghĩ nhiều rồi..."
"Nếu anh không nói thật thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Lý Thế Bình vẫn còn muốn giải thích, Vương thi Viện lại tức giận mở miệng.
Giờ phút này cô ta tức giận đến nỗi muốn nổ tung, mặc dù không biết người nằm trên người cô ta vào tối hôm qua là ai, nhưng tất cả những chuyện này đều do Lý Thế Bình thúc đẩy.
Nói không chừng Lý Thế Bình còn tận mắt nhìn cô ta bị mấy người kia chà đạp.
Nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, Lý Thế Bình lập tức run rẩy, không hề nghĩ ngợi gì liền lên tiếng nói: "Không được báo cảnh sát!"
Tối hôm qua lúc Lý Nghị gần đi đã cảnh cáo anh ta không thể làm lớn chuyện này, nếu chuyện này làm lớn lên thì video trong tay Lý Nghị sẽ làm anh ta thân bại danh liệt thì không nói, bên phía Matsushima Kaede tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Cho nên tuyệt đối không thể báo cảnh sát.
Báo cảnh sát chính là tự tìm đường chết.
"Thi Viện, em nghe anh nói đi, chuyện là như thế này." Thấy Vương thi Viện tức giận lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát, Lý Thế Bình không quan tâm đến những gì khác, anh ta vội vàng bước lên cướp lấy điện thoại của Vương thi Viện, một mặt đau khổ: "Tối hôm qua trong rượu em uống, quả thật anh đã bỏ thuốc."
Nghe thấy Lý Thế Bình tự miệng thừa nhận, Vương thi Viện lập tức cảm thấy đầu óc mê muội, giống như bị người ta dùng búa đập vào.
Thật lâu sau, Vương thi Viện mới hoàn hồn lại.
Sau khi chậm rãi tỉnh táo, gương mặt xinh đẹp của cô ta có hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Tại sao? Tại sao anh lại bỏ thuốc vào trong rượu của tôi?"
Vương thi Viện ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn chất vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận