Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 48: (3) (length: 7878)

CHƯƠNG 48: BUỔI ĐẤU GIÁ
Cùng lúc đó, Trần Dật Thần cũng nhận được điện thoại của Trần Lâm.
“Cậu chủ, chuyện báo hàng ngày Thương Châu cậu đã biết chưa?” Trần Lâm thăm dò trong điện thoại.
“Báo hàng ngày Thương Châu?” Trần Dật Thần nhíu mày, hai ngày nay anh đều tu luyện ở nhà của Từ Dao, căn bản không hề bước chân ra khỏi cửa.
Thấy Trần Dật Thần có vẻ không biết gì, Trần Lâm liền kể lại mọi chuyện bên ngoài từ đầu đến cuối.
Sau khi nghe xong, Trần Dật Thần híp mắt lại, Lâm Như Tuệ vì muốn đuổi mình khỏi nhà họ Hạ, vậy mà lại làm ầm ĩ dư luận như vậy.
“Cậu chủ, trong chuyện này tôi có trách nhiệm rất lớn, đã không kịp ngăn cản người của báo hàng ngày Thương Châu viết lung tung, gây ảnh hưởng lớn đến danh dự của cậu chủ, xin cậu chủ trách phạt.” Trần Lâm thành khẩn nói, dù đa số người bên ngoài không biết thân phận của Trần Dật Thần, nhưng dù sao Trần Dật Thần cũng là người thừa kế nhà họ Trần giàu có bậc nhất, giờ một công ty truyền thông nhỏ lại gièm pha Trần Dật Thần chẳng ra gì, đây chẳng khác nào đang tát vào mặt nhà họ Trần.
“Chuyện này không liên quan đến ông, đều do mẹ vợ tôi giở trò.” Trần Dật Thần không trách Trần Lâm, cái gọi là tiếng tăm anh chưa bao giờ coi trọng, anh ở nhà họ Hạ ba năm, tiếng tăm đã sớm xấu đi rồi, giờ chỉ là xấu hơn chút thôi.
“Cậu chủ, tôi đã tìm người thu mua báo hàng ngày Thương Châu rồi, hơn nữa tổng biên tập bịa đặt nói xấu cậu chủ, tôi cũng đã tìm người khống chế lại, cậu chủ có muốn…” Trong mắt Trần Lâm lóe lên sát ý, ông ta không dám động đến Lâm Như Tuệ, nhưng chỉ một tờ báo hàng ngày Thương Châu, chỉ cần ông ta muốn liền có thể tùy ý nhào nặn, nhất là tổng biên tập bôi nhọ Trần Dật Thần, Trần Lâm hoàn toàn có thể khiến cô ta biến mất trong âm thầm.
“Không cần đâu.” Trần Dật Thần nhíu mày: “Chuyện báo hàng ngày Thương Châu ông đừng nhúng tay vào nữa, cứ để họ tự nhiên.”
Tầm nhìn của Trần Dật Thần chưa hẹp đến mức người ta trái ý liền giết người, mà nếu thu mua tòa soạn báo Thương Châu, chỉ sợ thân phận anh sẽ sớm bị bại lộ.
“Vâng, cậu chủ.”
“Hiện tại khu nghỉ dưỡng đã thi công đến đâu rồi?” Trần Dật Thần hỏi, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
“Cậu chủ, việc xây dựng khu nghỉ dưỡng gặp một số trục trặc kỹ thuật, cần vài chuyên gia nghiên cứu khoa học quốc tế giải quyết, Thẩm Kình Thiên đã dẫn người đến châu Âu, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ có kết quả.” Trần Lâm cung kính nói.
“Được rồi, sau này có chuyện gì phải báo cáo với tôi trước rồi mới quyết định, đừng tự ý đưa ra quyết định nào.” Trần Dật Thần trầm giọng nói, dù sao Trần Lâm cũng là người của Trần Ứng Long, không có khả năng hoàn toàn đứng về phía anh, đương nhiên Trần Dật Thần phải đề phòng.
“Vâng thưa cậu chủ.”
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc sang trọng trên tầng cao nhất của tập đoàn sản xuất rượu Thanh Tuyền.
Thẩm Hà Du ngồi trên ghế sofa, mặt mày hưởng thụ.
Trước mặt anh ta có một người phụ nữ gợi cảm đang quỳ, người phụ nữ là thư ký anh ta mới tuyển, tên Lâm Chi, là sinh viên trường nghệ thuật, dáng vẻ có vài phần giống Từ Dao.
Theo âm thanh truyền ra, Lâm Chi cũng bị anh ta đẩy ngã trên mặt đất.
“Anh Thẩm, người ta vẫn chưa hết hứng đâu…”
Ánh mắt Lâm Chi mờ ảo, cô ta biết rõ sở thích của Thẩm Hà Du, thích coi cô ta như Từ Dao, nên mỗi khi quỳ trước mặt Thẩm Hà Du, cô ta đều cố gắng biến mình thành Từ Dao, cô ta hy vọng có ngày mình có thể thay thế Từ Dao gả vào nhà họ Thẩm.
“Cút.”
Thẩm Hà Du ghét bỏ nhìn Lâm Chi một chút, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sao anh ta không nhìn ra chút tâm tư nhỏ của Lâm Chi được, chỉ là món đồ chơi chỉ cần có tiền là có thể dạng chân, mà cũng dám so sánh mình với Từ Dao à?
Vừa nghĩ đến Từ Dao, mặt Thẩm Hà Du lại trở nên dữ tợn hơn, người phụ nữ anh ta mơ ước lại phối hợp với một tên vô dụng yếu đuối mang tiếng xấu cắm sừng anh ta, Thẩm Hà Du chỉ hận không thể giết hai người bọn họ.
“Tổng giám đốc Thẩm, dưới lầu có người đưa cho anh một tấm thư mời.” Lúc này một thư ký khác mặc váy ngắn bó sát mông gõ cửa.
“Mang vào.” Thẩm Hà Du lạnh lùng nói.
Sau khi nhận tấm thiệp mời, Thẩm Hà Du nhìn lướt qua.
“Hội đấu giá của nhà họ Hạ…”
“Vật phẩm bán đấu giá là đêm đầu tiên của Hạ Nhược Y.”
Con ngươi Thẩm Hà Du bỗng co rút lại, sắc mặt thay đổi quái dị!
“Đây chính là Hạ Nhược Y, vợ của tên vô dụng kia à? Cô ta vẫn còn là xử nữ?” Thẩm Hà Du ngẩn người, tiếp theo là mừng rỡ đến điên dại.
Trước đó anh ta khịt mũi coi thường lời đồn Hạ Nhược Y đã kết hôn ba năm mà vẫn còn trinh trên tờ báo Thương Châu, cảm thấy chắc do nhà họ Hạ ghét Trần Dật Thần mà tung tin nhảm, làm gì có chuyện cưới ba năm mà vẫn còn trinh.
Nhưng giờ tấm thiệp này khiến Thẩm Hà Du hiểu rõ, e là Hạ Nhược Y thực sự còn là xử nữ.
Nếu không nhà họ Hạ cũng không làm ra chuyện thế này!
Đồng thời Thẩm Hà Du cũng càng tò mò rốt cuộc mẹ của Hạ Nhược Y là người tài giỏi đến mức nào, đến cả ý nghĩ ngu ngốc như vậy mà cũng nghĩ ra được, đấu giá đêm đầu tiên của con gái mình? Nếu chuyện này truyền ra, e là mặt mũi nhà họ Hạ cũng sẽ mất hết.
Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến anh ta!
Nhà họ Hạ mất mặt hay không anh ta không quan tâm, anh ta quan tâm Trần Dật Thần có mất mặt hay không.
“Ha ha ha, Trần Dật Thần, anh là tên vô dụng, chắc đánh chết anh cũng không ngờ đêm đầu tiên của vợ mình lại bị mẹ vợ mang đi đấu giá.” Thẩm Hà Du cười lớn.
“Lâm Chi, đi lấy ba trăm tỷ cho ông đây.” Thẩm Hà Du lạnh lùng phân phó.
“Vâng, anh Thẩm…” Lâm Chi không dám hỏi nhiều, cô ta không biết tấm thiệp mời kia có nội dung gì mà có thể khiến Thẩm Hà Du thích thú như vậy.
“Trần Dật Thần, ông rất chờ mong, một tên vô dụng như anh sẽ có biểu cảm gì khi thấy ông đây có được đêm đầu tiên của vợ anh.” Thẩm Hà Du nắm chặt nắm đấm, khóe miệng nở nụ cười khoái trá.
Địa điểm tổ chức đấu giá của Lâm Như Tuệ là ở khách sạn Quân Thịnh Đại.
Tối chưa đến bảy giờ, ở cửa khách sạn Quân Thịnh Đại đã có hàng chục xe sang trọng như Lamborghini, Bentley, BMW và cả vài chiếc Rolls-Royce.
Những người chủ của những chiếc xe này đương nhiên là những nhân vật có máu mặt ở thành phố Thương Châu, trước khi Trần Dật Thần chưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ, đã có mấy người ngấm ngầm ngỏ ý với Lâm Như Tuệ muốn cưới Hạ Nhược Y.
Lần này Trần Dật Thần đã bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, những người này không bỏ qua cơ hội.
Còn có một số người, như Thẩm Hà Du, tuy trước đó không để ý đến Hạ Nhược Y, nhưng do họ đến tuổi lập gia đình và cũng có gia cảnh giàu có, là những người đàn ông trẻ tuổi nổi tiếng ở thành phố Thương Châu, nên Lâm Quốc Đại cũng thử vận may mà gửi thiệp mời đến cho họ.
Dù sao ngoài Hạ Nhược Y mang thân phận cao quý là người phụ trách dự án Ngọc Tuyền Sơn, bản thân Hạ Nhược Y cũng là cô gái xinh đẹp hiếm có, thậm chí được gọi là người đẹp nhất ở thành phố Thương Châu cũng không quá lời.
Chỉ riêng danh xưng này đã đủ khiến nhiều người đàn ông trẻ tuổi xao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận