Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 745: Lấy lại tự tin (length: 7610)

Xoẹt!!! Trần Phong tránh được chiêu s·á·t thủ này một cách cực kỳ nguy hiểm, sau đó cơ thể lùi nhanh về sau, lại k·é·o giãn khoảng cách giữa hai người, hai mắt Sachi mở lớn, lại một lần nữa áp s·á·t với sát khí ngùn ngụt. Khoảnh khắc này hai người phát huy tốc độ đến mức tối đa, các khán giả căn bản không nhìn rõ hai tuyển thủ trên võ đài, thậm chí đến cả bóng dáng họ cũng không thấy. Ở đây chỉ có một số ít người có thể thấy, võ sĩ bình thường không thấy được, thậm chí võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình yếu một chút cũng không thấy, chỉ có mấy người như William, Arthur, Madhi có thể nhìn rõ bóng dáng Trần Phong và Sachi. Còn những tiền bối mạnh hơn họ như Cơ Vô Thường lúc này nhìn rõ ràng chiêu thức qua lại của hai người, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Cơ Vô Thường thấy Trần Phong nhiều lần tránh được đòn t·ấ·n c·ô·n·g chí m·ạ·n·g, lúc này không nhịn được mà cười nói: “May mà thằng nhóc Trần Phong này phiêu lưu bên ngoài, mới có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy, nếu không thì trận này đúng là khó nhằn!”
“Ừm, đúng thế, ta nghĩ Trần Phong bây giờ đang cố ý kéo dài thời gian, chờ đến khi thể lực và nội kình của thằng nhóc về lại bình thường, thì chính là lúc cậu ấy ra tay rồi!”
Thương Bác ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, còn Phương Chính đại sư thì không nói gì, nhưng lại mỉm cười gật đầu. Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư đều nhìn ra ưu nhược điểm của chiến cuộc, Miyamoto Yamayaki xem như là võ sĩ cùng thế hệ với họ, ông ta cũng nhìn ra được. Trong lòng Miyamoto Yamayaki sốt ruột, lúc này đã không còn nắm chắc phần thắng, vì ông ta biết rõ thời gian từng chút một trôi qua, Sachi vẫn chưa g·i·ế·t được Trần Phong, nếu đợi t·h·u·ố·c gene của Sachi m·ấ·t tác dụng, vậy thì Sachi sẽ thua chắc. Miyamoto Yamayaki ở ghế khán giả xem t·h·i đấu mà như ngồi tr·ê·n t·h·ả·m đinh, có điều dù trong lòng ông ta sốt ruột nhưng cũng không thể làm việc gì hữu ích, chỉ có thể đợi. Mà ở một chỗ khác, Võ Chí Châu dần dần yên tâm, với thực lực của ông ấy thì đã nhìn ra ý đồ của Trần Phong, mặc dù nói mỗi lần Trần Phong đều may mắn thoát được, nhưng thể lực Sachi tiêu hao vượt xa Trần Phong. Hơn nữa cùng với thời gian chiến đấu k·é·o dài, tính tình Sachi ngày càng nóng nảy, hiển nhiên đã không thể bình tĩnh được nữa, như vậy chiến cuộc cực kỳ có lợi với Trần Phong.
“Bệ hạ, chiến cuộc thế nào rồi?”
Thánh nữ Tòa Thánh Angel không nhịn được hỏi, mặc dù từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng, nhưng cũng là gần đây mới bước vào ngưỡng cửa của giai đoạn giữa Hóa Kình, kinh nghiệm không đủ, thực lực không khác nhiều so với giai đoạn giữa Hóa Kình bình thường.
“Ừm, giờ Trần Phong có vẻ sắp chiếm ưu thế, thời gian càng k·é·o dài thì càng có lợi với Trần Phong, với tình hình hiện tại, thì người thắng trận đấu này tám phần mười lại là Trần Phong!”, Giáo hoàng Zeus mỉm cười t·r·ả lời Thánh nữ Angel.
“Vậy thì tốt!”
Ba chữ này mặc dù Thánh nữ Angel không nói ra, nhưng lại xuất hiện trong lòng cô, giờ mọi lo lắng khi trước tan b·iế·n, đôi mắt to nhìn về phía võ đài.
“Khốn kiếp, người Hoa Hạ, đồ vô dụng, anh là cái thá gì, chẳng lẽ chỉ biết trốn như chuột à?”
“Không phải người mang dòng m·á·u như các anh, ai ai cũng hèn nhát, ngu như l·ợ·n, nhát cáy, không dám đối mặt đấy chứ?”
Đúng như Võ Chí Châu đoán, cùng với thời gian k·é·o dài, Sachi đã không k·h·ố·n·g c·h·ế được tâm trạng bản thân, lúc này vừa đánh vừa mắng, nhưng sức t·ấ·n c·ô·n·g hiện tại của hắn lại dần giảm, sự uy h·i·ế·p với Trần Phong cũng ngày càng nhỏ.
“Hừ, đồ sâu bọ đáng thương tự lừa mình dối người, nếu không phải anh tiêm t·h·u·ố·c gene nâng cao sức chiến đấu, thì lúc này anh đã c·h·ế·t từ lâu rồi!”
Trần Phong cười khẩy, mỉ·a mai: “Dù vậy, thì anh làm gì được ta? Đợi t·h·u·ố·c gene m·ấ·t hiệu lực thì ta vẫn sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t anh!”
“Đồ vô dụng, c·h·ế·t đi!”
Lời Trần Phong nói cứ như đ·a·o từng chữ cứa vào tim, Sachi sao có thể chịu được việc này, tức giận h·é·t một tiếng, tốc độ tăng cao trong nháy mắt, lao thẳng vào Trần Phong, lại một lần nữa dùng P·h·á Lãng T·r·ảm.
Không khác mấy vừa nãy, đ·a·o tay gần như xẹt qua sát lưng Trần Phong, nhưng lại không gây ra tổn thương gì cho Trần Phong, chính vì sự t·h·i·ế·u c·h·í·n·h x·á·c này, mà tính tình Sachi ngày càng nóng nảy.
“Chỉ thế thôi à?”
Trần Phong h·é·t to một tiếng, giọng nói như sét đ·á·n·h bất ngờ, sau đó xoay người một cái, nắm đ·ấ·m tay phải siết ch·ặ·t kéo về phía sau như một ngọn giáo dài, chiêu này rõ ràng là chiêu đoạt m·ạ·n·g trong Đoản Sơn Hà.
Sachi vừa dùng xong P·h·á Lãng T·r·ảm, thể lực có vẻ hơi không hồi phục được kịp, Trần Phong sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, lúc này đột ngột ra tay.
Anh vừa ra tay, thì Võ Chí Châu, Thương Bác, Phương Chính đại sư, đến cả Miyamoto Yamayaki trên khán đài cũng không ngờ được, Trần Phong thế mà lại phản công, bọn họ đều không ngờ đến thì càng khỏi nói Sachi. Thể lực của Sachi không theo được, nội kình cũng không đủ như thời kỳ đỉnh cao, lúc này thấy Trần Phong hùng hổ xông tới, cũng không có cơ hội tránh, dựa vào bản năng, hai tay xòe ra, chắn ngang trước n·g·ự·c, như cái khiên chặn nắm đấm của Trần Phong.
Nắm đấm và lòng bàn tay trong nháy mắt va vào nhau, nội kình của Trần Phong như lũ lụt vỡ đê theo nắm đấm xông vào Sachi. Sachi chỉ cảm thấy có một luồng sóng khí như dời non lấp biển xông tới, bóng dáng lùi lại không ngừng được, liên tục lùi lại mấy bước liền, mặt đất đã bị hắn giẫm ra cái hố rồi, đây là vì giảm lực tạo thành, có thể thấy được sức mạnh của Trần Phong lớn đến mức nào.
Lúc này trong lòng Sachi sợ hãi, mặc dù hắn lợi dụng t·h·u·ố·c gene nâng cao sức chiến đấu, nhưng dù sao thì cũng đã kéo dài lâu vậy rồi, từ lâu đã không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa. Đây vẫn không phải cái chính, khí tức và nội kình của Sachi lúc này đang dần giảm, phát hiện này khiến lòng hắn giật thót.
“Thằng quỷ con, tỉnh ngộ đi!”
Trần Phong h·é·t to một tiếng, tiếng h·é·t của anh bỗng chốc át hết mọi âm thanh trong sân, một số khán giả hoặc võ sĩ cách võ đài khá gần, lúc này đều đinh tai nhức óc, người hơi nhát gan thậm chí còn bị tiếng h·é·t này của Trần Phong dọa cho ngất đi. Giờ này, khắc này, cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều cảm n·h·ậ·n được sự p·h·ẫ·n n·ộ trong tiếng h·é·t của Trần Phong.
Đúng thế, Trần Phong tức giận rồi, p·h·ẫ·n n·ộ chưa từng có, anh đột nhiên nhớ ra một số việc, một số vảy n·g·ư·ợ·c trong lòng anh, chính vì vậy, nên Trần Phong lúc này có vẻ hơi đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g. Sư huynh Kinh Nhất của Trần Phong từng nói, năm ấy mấy người mạnh bọn August sở dĩ liên thủ t·ấ·n c·ô·n·g anh ấy, chính là vì thế lực chính phủ nước nào đó đã tiết lộ tin tức, cuối cùng khiến hai chân Kinh Nhất tàn phế. Nhưng năm ấy trong số cao thủ t·ấ·n c·ô·n·g Kinh Nhất, lại không có võ sĩ của nước R, còn Sachi được gọi là t·h·i·ê·n tài võ học của bọn họ lại đã tiêm t·h·u·ố·c gene. Tiền căn hậu quả chỉ cần là người không quá ngốc đều có thể suy nghĩ ra đại khái, chính vì thế sau khi Trần Phong hiểu rõ, thì mới cực kì h·ậ·n chính phủ nước R.
Nhưng Trần Phong biết đây là đang t·h·i đấu, không thể làm theo cảm tính, mọi việc đợi cuộc t·h·i kết thúc rồi nói sau.
Trận trước, màn quyết đấu của Sachi và t·h·i·ê·n Ưng, cuối cùng chân t·h·i·ê·n Ưng bị đ·á·n·h gãy một cái, còn Sachi thấy vậy thì mỉa mai, chế nhạo, trong lời nói toàn là sỉ n·h·ụ·c với Hoa Hạ, việc này khiến Trần Phong nổi giận, chỉ hận không thể g·i·ế·t luôn Sachi, hành c·h·ế·t anh ta.
Chỉ có điều Trần Phong vẫn giữ tỉnh táo, nếu Trần Phong g·i·ế·t Sachi vậy thì không thể để cho t·h·i·ê·n Ưng tự tay g·i·ế·t kẻ t·h·ù.
Trần Phong giữ Sachi cho t·h·i·ê·n Ưng, chính là để cho t·h·i·ê·n Ưng n·ổi lên ý chí chiến đấu, lấy lại tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận