Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 169: (3) (length: 7354)

ĐỈNH CẤP RỂ QUÝ CHƯƠNG 169 DIỆP HẢI ĐƯỜNG
“Nhưng sau khi Diệp Đông Khiếu đến Thương Châu, giới võ đạo Thương Châu lại tiến vào thời kỳ suy bại.” “Có lời đồn, giới võ đạo Thương Châu suy bại, có liên quan đến Diệp Đông Khiếu.” “Bởi vì năm đó lúc Diệp Đông Khiếu tranh giành địa bàn, có một thói quen.” “Thói quen gì?” Cố Minh Sâm vô ý mở miệng.
Trương Sơn Quan nhìn Cố Minh Sâm, gằn từng chữ: “Diệt! Cỏ! Tận! Gốc!” “Diệp Đông Khiếu thích diệt cỏ tận gốc, phàm là kẻ địch của ông ta, cuối cùng hầu như đều rơi vào cảnh cả nhà bị g·i·ế·t hết!” Trương Sơn Quan thở phào một hơi nói.
G·i·ế·t hết cả nhà?!
Da đầu Cố Minh Sâm tê dại một hồi, ông ta lăn lộn hơn hai mươi năm, vẫn hiểu được sự bất hạnh của gia đình mình, nhưng Diệp Đông Khiếu lại động một tí là diệt cả nhà người ta, quả thực quá t·à·n nhẫn.
Những người bị g·i·ế·t hết cả nhà kia, có không ít đều là võ giả, năm đó, giới võ đạo Thương Châu có gần một nửa võ giả đều c·h·ế·t bởi một tay Diệp Đông Khiếu, còn lại hơn phân nửa võ giả, sau khi nghe tiếng x·ấ·u của Diệp Đông Khiếu cũng lần lượt rời khỏi Thương Châu.
Điều này khiến cho Thương Châu bây giờ căn bản không có mấy võ giả, giới võ đạo Thương Châu cũng chỉ còn trên danh nghĩa. Trương Sơn Quan thở dài nói.
Trần Dật Thần híp mắt, trách không được lúc anh mới đến Thương Châu lại phát hiện võ giả Thương Châu ít đến đáng thương, hóa ra là do Diệp Đông Khiếu gây ra.
Chỉ dựa vào lực lượng một người mà có thể làm đứt gãy giới võ đạo Thương Châu, Diệp Đông Khiếu này hoàn toàn không hề đơn giản.
“Sau đó thì sao?” Trần Dật Thần rất hiếu kỳ, Diệp Đông Khiếu sau này đã làm gì.
“Sau đó, Diệp Đông Khiếu thần bí biến m·ấ·t.” Hàn Long nói.
Diệp Đông Khiếu chỉ dùng thời gian một năm để t·h·ố·n·g nhất Thương Châu, nhưng sau này không có bất kỳ ai ở Thương Châu gặp qua ông ta, thậm chí có lời đồn rằng Diệp Đông Khiếu sau khi trở thành Hoàng đế thế giới ngầm Thương Châu thì c·h·ế·t rồi.” “Có điều cũng có người nói, Diệp Đông Khiếu không thích làm ông trùm thế giới ngầm của Thương Châu nên đã chạy đến phương nam tranh đấu giành t·h·i·ê·n hạ.” Hàn Long nói.
“Diệp Đông Khiếu không thể c·h·ế·t.” Trần Dật Thần lắc đầu, võ giả giống như Diệp Đông Khiếu, đoán chừng cũng chỉ có võ giả Hóa Kình ra tay mới có thể g·i·ế·t c·h·ế·t ông ta, nhưng ở Thương Châu lấy đâu ra võ giả Hóa Kình?
Nhưng hai mươi năm trước, nếu hiệp hội võ t·h·u·ậ·t được thành lập, Diệp Đông Khiếu này quấy nhiễu trật tự xã hội, chỉ sợ sớm đã bị người của hiệp hội võ t·h·u·ậ·t g·i·ế·t.
Về phần đi phương nam tranh đấu giành t·h·i·ê·n hạ, Trần Dật Thần cũng không thể nào tin được, giới võ đạo phương nam là đầm rồng hang hổ thứ thiệt, Diệp Đông Khiếu nếu dám ở phương nam p·h·ách lối như vậy thì tuyệt đối không sống quá ngày thứ hai.
“Sau khi Diệp Đông Khiếu biến m·ấ·t, nội bộ nhà họ Diệp bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, toàn bộ Thương Châu cũng lâm vào trạng thái rắn mất đầu, hỗn loạn bất ổn, nhưng điều này cũng giúp cho tôi và lão Cố năm đó thừa dịp Thương Châu đại loạn, âm thầm phát triển thế lực của mình, mới có được ngày hôm nay.” Giọng nói Hàn Long mang vài phần thổn thức, hai mươi năm trước nếu Diệp Đông Khiếu không đi, căn bản cũng không có Hàn Long và Cố Minh Sâm của ngày hôm nay.
Diệp Đông Khiếu đã bình định cục diện loạn lạc của Thương Châu, nhưng cũng tạo ra một Thương Châu lục đục.
Thời loạn có anh hùng!
Hàn Long và Cố Minh Sâm năm đó sau khi Thương Châu rơi vào loạn lạc đã dũng m·ã·n·h tiến ra thành kiêu hùng!
Trần Dật Thần khẽ vuốt cằm, hỏi: “Cho nên sau này nhà họ Diệp do người mà các anh nói là Diệp Hải Đường làm chủ?” “Phải, nhưng cũng không phải.” “Năm đó Diệp Đông Khiếu rời Thương Châu, Diệp Hải Đường chỉ là một cô bé 7, 8 tuổi……” “Đợi đã, cô nhóc?” Trần Dật Thần kinh ngạc không thôi, nói nửa ngày, Diệp Hải Đường lại là nữ? Anh còn tưởng là đàn ông có cái tên giống con gái thôi chứ.
Hàn Long cười khổ, nói: “Cậu Trần cũng đừng x·e·m thường Diệp Hải Đường, cô ta tuy là nữ, nhưng thủ đoạn của cô ta cũng không kém gì so với các đại lão gia chúng ta bao nhiêu, thậm chí còn hơn.” “Tôi không x·e·m thường cô ta.” Trần Dật Thần lắc đầu, cười nói, có thể ổn định nhà họ Diệp đang đại loạn, điều này nói rõ người Diệp Hải Đường này, bản lĩnh và t·h·ủ đoạn nhất định là hạng nhất, anh sao dám k·h·i·n·h thường?
“Năm đó sau khi Diệp Đông Khiếu rời Thương Châu, Diệp Hải Đường chỉ mới bảy tám tuổi, phía trên cô ta là anh cả và anh hai của cô ta, nhà họ Diệp năm đó chủ yếu là hai người này tranh giành quyền lợi, bởi vì Diệp Hải Đường tuổi tác quá nhỏ cho nên cả hai người đều không để Diệp Hải Đường vào mắt, cảm thấy Diệp Hải Đường không có uy h·i·ế·p đối với bọn họ.” “Nhưng nào ngờ, tám năm trôi qua, Diệp Hải Đường mười sáu tuổi lại là gia chủ Ám Bộ nhà họ Diệp.” “Ám Bộ nhà họ Diệp là tâm phúc cốt cán do Diệp Đông Khiếu tạo thành, Diệp Đông Khiếu tuy đã biến m·ấ·t nhưng những người cốt cán vẫn ở lại nhà họ Diệp.” “Cho nên ai nắm giữ Ám Bộ nhà họ Diệp thì chẳng khác nào nắm giữ nhà họ Diệp.” “Sau khi Diệp Hải Đường nắm giữ Ám Bộ nhà họ Diệp, anh cả và anh hai của cô ta đương nhiên không cam lòng, ý đồ dụ dỗ Diệp Hải Đường giao ra quyền quản lý Ám Bộ, nhưng Diệp Hải Đường không hề nương tay mà đ·á·n·h gãy một chân của cả hai người rồi đuổi ra khỏi nhà họ Diệp.” “Chuyện này năm đó đã tạo nên một cơn sóng lớn ở Thương Châu, ai cũng không thể ngờ được rằng Diệp Hải Đường tuổi còn trẻ vậy mà ra tay tàn nhẫn như thế, ngay cả hai anh ruột của mình cũng không tha.” “Sau khi Diệp Hải Đường nắm giữ nhà họ Diệp, nhà họ Diệp đã nhanh c·h·óng lớn mạnh, khi đó, cô ta hoàn toàn có thể th·ố·n·g nhất thế lực ngầm Thương Châu, trở thành bà trùm đầu tiên của thế giới ngầm Thương Châu. Nhưng chẳng hiểu vì sao Diệp Hải Đường lại không làm như vậy.” “Cô ta vẫn kh·ố·n·g chế thế lực nhà họ Diệp ở khu nam, chưa từng chịu để thế lực nhà họ Diệp vượt qua khu nam nửa bước.” “Hơn nữa, những năm gần đây cô ta cũng chưa bao giờ tận lực phát triển thế lực nhà họ Diệp, hình như đã sớm coi nhẹ quyền lợi rồi.” Hàn Long nghi ngờ nói, nếu Diệp Hải Đường thật sự muốn tranh giành quyền lợi, vậy không còn chuyện của ông ta và Cố Minh Sâm nữa rồi, ông ta và Cố Minh Sâm mấy năm nay tuy một mực minh tranh ám đấu, nhưng ở giữa những sự đấu đá này vẫn luôn khống chế địa bàn của nhau.
Khu Nam đối với hai người họ mà nói vẫn luôn là c·ấ·m địa.
Thậm chí đối với toàn bộ thế lực ngầm Thương Châu mà nói, khu nam đều là c·ấ·m địa.
“Thú vị đấy.” Trần Dật Thần híp mắt, anh càng ngày càng cảm thấy Diệp Hải Đường này không hề đơn giản.
Ít nhất về mặt phán đoán tình huống, Diệp Hải Đường làm tốt hơn phần lớn người.
Mấy người Hàn Long và Cố Minh Sâm không rõ, Diệp Hải Đường mấy năm qua vì sao không phát triển thế lực nhà họ Diệp, lại muốn thu mình vào một góc.
Anh thì rõ nhất.
Diệp Hải Đường nhất định biết sự tồn tại của hiệp hội võ đạo.
Cô ta sợ bị thanh toán!
Sợ bị người của hiệp hội võ đạo thanh toán, năm đó Diệp Đông Khiếu đã phạm phải tội ác ngập trời!
Cho nên cô ta nhất định phải giữ mình kín tiếng, một khi cô ta bành trướng thế lực nhà họ Diệp thì chưa nói đến người của Hiệp hội võ đạo, chỉ tính riêng kẻ thù của Diệp Đông Khiếu năm đó cũng đủ để cô ta phải chịu nhiều đau khổ.
Thậm chí có khả năng sẽ diệt cả nhà họ Diệp cũng chưa biết chừng, dù sao Diệp Đông Khiếu tuy còn s·ố·n·g nhưng chưa từng xuất hiện.
Những kẻ thù này sẽ nhịn nhất thời nhưng sẽ không nhịn một đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận