Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 591: (3) (length: 8574)

CHƯƠNG 591: VÀO BẢNG?
Bởi vì từ khi thần bảng được lập ra cho đến nay, chưa từng có tiền lệ thu nhận võ giả dưới bảy mươi tuổi. Đa số những người có tên trong thần bảng đều là những người bảy tám mươi tuổi, thậm chí còn có cả những võ giả khoảng chừng một trăm tuổi. Thần bảng chính là một bảng danh sách các cường giả trên toàn cầu, yêu cầu duy nhất của nó đối với võ giả đứng đầu bảng chính là thực lực. Phải biết rằng các quốc gia trên toàn thế giới có gần cả nghìn võ giả Hóa Kình, nhưng số người có thể vào thần bảng cũng chỉ có năm mươi người mà thôi. Năm mươi người này không ai mà không phải là cường giả đỉnh cao của các quốc gia. Vì vậy người hiện tại xếp ở vị trí cuối cùng cũng là người có thực lực Hóa Kình hậu kỳ. Người ta có thể tưởng tượng được danh sách này giá trị đến mức nào.
Lần này Trần Dật Thần sở dĩ có thể gây ra sự chấn động lớn như thế với toàn thế giới, một nguyên nhân lớn là vì anh đã khiến hai cường giả tuyệt thế trong thần bảng một người ch·ế·t một người b·ị t·h·ư·ơ·n·g. Miyamoto Hanzo nằm ở vị trí thứ ba mươi tám đã trực tiếp bị Trần Dật Thần đánh cho n·ổ t·an x·ác. Amaterasu Takeno xếp ở vị trí thứ mười tám cũng trực tiếp bị Trần Dật Thần đánh cho t·à·n p·h·ế, dù bản thân còn chưa c·h·ế·t nhưng kết cục của ông ta còn thê thảm gấp trăm lần so với cái ch·ế·t. Hiện tại trên diễn đàn võ đạo có người đang đề nghị để Trần Dật Thần vào bảng là vì chiến tích lần này của Trần Dật Thần. Dựa theo lệ thường, chỉ cần có võ giả đ·á·n·h b·ại hoặc g·i·ế·t c·h·ế·t cường giả trong bảng thì có thể thay thế vị trí của cường giả đó trong danh sách. Bây giờ Trần Dật Thần đã làm được vậy thì đương nhiên anh phải được vào bảng. Sở dĩ có cuộc tranh luận là do cách anh g·i·ế·t c·h·ế·t hai vị cường giả thần bảng là dùng t·h·u·ố·c n·ổ mà không phải dùng vũ lực.

Ba giờ năm mươi phút chiều, một chiếc máy bay từ Busan Cao Ly bay đến Yến Kinh chuẩn bị hạ cánh, tiếp viên hàng không đang lặp lại những lời nhắc nhở kh·á·c·h hàng thắt c·h·ặ·t dây an toàn, gập bàn nhỏ và chú ý. Trong khoang hạng nhất, Trần Dật Thần cất quyển tạp chí đi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả lại bắt gặp một ánh mắt hung tợn. Chủ nhân của ánh mắt này là một cậu thanh niên ăn mặc rất bảnh bao, khí độ bất phàm, bên cạnh cậu ta là một cô gái trẻ tuổi có dáng người cao gầy, mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo.
“Thằng nhóc, nhìn cái gì đấy?”
“Tôi biết cậu bị sắc đẹp tuyệt trần của cô Kim làm cho kinh diễm, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, nước H có câu ‘cóc ghẻ đừng có mơ tưởng ăn thịt thiên nga’, cô Kim không phải là người mà cậu có thể với tới đâu.” Cậu thanh niên hung dữ trừng mắt nhìn Trần Dật Thần rồi lại dùng tiếng nước H mỉa mai nói: “Ngoài ra, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy là một hành vi rất bất lịch sự, dù người nước H các người vốn rất thô lỗ.”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với gương mặt đã qua chỉnh sửa.”
Bên tai vang lên giọng nói của cậu thanh niên, cảm nhận được sự tự cao của cậu thanh niên đó, Trần Dật Thần thản nhiên nói: “Với lại tôi cũng nhắc nhở cậu, nơi này là nước H, cậu nói chuyện tốt nhất nên chú ý lời lẽ, nếu không thì có thể sẽ gặp chuyện không hay.”
Bộp!
Lời nói của Trần Dật Thần làm cô gái trẻ tuổi biến sắc, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Trần Dật Thần.
“Anh…”
Cùng lúc đó, sắc mặt của cậu thanh niên có hơi khó coi, anh ta muốn nói những lời tàn nhẫn nào đó nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Trần Dật Thần, lại nhìn thấy Trần Dật Thần vạm vỡ như một con trâu, đành phải nuốt lời nói đến khóe miệng vào trong bụng. Mà sau khi Trần Dật Thần nói xong câu đó, anh trực tiếp di chuyển ánh mắt, hoàn toàn không nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đó nữa. Anh chỉ vừa định quay đầu ra nhìn cửa sổ một chút, nhưng hành động quay đầu của anh lại rơi vào mắt cậu thanh niên, biến thành anh nhìn t·r·ộ·m cô gái xinh đẹp cao gầy.
Có điều sở dĩ cậu thanh niên đó suy nghĩ nhiều cũng là do có liên quan đến thân ph·ậ·n của cô gái ấy. Qua cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Trần Dật Thần biết cô gái cao gầy đó tên là Kim Hỉ Nghiên, là một ngôi sao n·ổi tiếng ở Cao Ly, trước đây cô ta từng là người đại diện cho sản phẩm của một c·ô·n·g ty dược ở nước H, nhưng năm nay do chính sách của cấp trên nên tập đoàn y dược ở nước H đã thay đổi người đại diện, bắt đầu dùng ngôi sao nước H. Vì vậy cậu thanh niên đến từ nhà họ Lý ở Cao Ly dự định đến nước H để đòi lại công bằng cho Kim Hỉ Nghiên.
Mười phút sau, chuyến bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Yến Kinh đúng giờ. Sau khi máy bay đậu vào bãi được chỉ định và dừng lại, tiếp viên hàng không hướng dẫn cho hành khách xuống máy bay ngay ngắn trật tự, đồng thời nói lời tạm biệt với hành khách. Trần Dật Thần dẫn đầu bước xuống máy bay, từ lúc anh đứng dậy đến lúc rời khỏi khoang máy bay anh không hề liếc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đó, hoàn toàn xem chuyện vừa nãy chỉ như khúc nhạc dạo ngắn, xem hai người họ như không khí.
“Người nước H thật thô lỗ!”
Sau đó, người thanh niên nhà họ Lý ở Cao Ly dẫn theo Kim Hỉ Nghiên cùng người đại diện đi ra khỏi máy bay, nhìn bóng lưng Trần Dật Thần, nhịn không được mà mắng một câu.
“Không những người ở nước H thô lỗ mà còn dối trá, rõ ràng anh ta vô liêm sỉ nhìn tôi, còn lộ ra một nụ cười bỉ ổi, lại dối trá nói những lời như vậy... người giống anh ta chắc chắn là một con chó đ·ộ·c thân.” Kim Hỉ Nghiên cũng thấp giọng nói, trong lời nói tràn đầy sự trào phúng và tức giận.
Trần Dật Thần nghe thấy lời của hai người, nhưng anh không để tâm, anh đi ra ngoài sân bay. Ở cửa sân bay, Lâm Ngọc Nhi đứng trong đám người, ngóng chờ vội vàng nhìn những hành khách đi ra bên ngoài, tìm k·i·ế·m bóng dáng của Trần Dật Thần trong đám người, một bộ dạng trông mòn con mắt. Cùng lúc đó, ánh mắt của mấy người đàn ông ở cửa sân bay gần như đều dừng lại ở trên người Lâm Ngọc Nhi hơn một lần. Tất cả là do Lâm Ngọc Nhi thật sự quá quyến rũ. Cô xõa mái tóc dài bồng bềnh, trên mặt được trang điểm rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đỏ. Chiếc váy của cô được t·hi·ết kế để khoe n·g·ự·c, thắt eo và ôm s·á·t lấy phần m·ô·n·g, gần như là được tạo ra cho Lâm Ngọc Nhi, hoàn mỹ khoe được dáng người yêu nghiệt của cô. Phần trước n·g·ự·c nhìn giống như hai ngọn núi, vùng bụng như một vùng đất bằng phẳng, cặp mông xinh đẹp mềm mại đầy đặn kết hợp với cặp đùi thon dài thẳng tắp không chút mỡ thừa làm người đàn ông nhìn vào mà adrenalin tăng vọt...
Có thể nói không hề khoa trương chút nào, đặt cô ta ở bất cứ thế kỷ hay địa điểm nào, nếu như không có luật pháp và đạo đức khống chế đều có thể khiến đàn ông biến thành dã thú trong nháy mắt. Mặc kệ những ánh mắt mang theo kinh diễm và dục vọng, Lâm Ngọc Nhi cũng không để tâm, cô chỉ nhìn chằm chằm ra phía trước, tìm k·i·ế·m bóng dáng của Trần Dật Thần. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy Trần Dật Thần từ trong đám người. Trong khoảnh khắc đó tất cả mọi thứ xung quanh dường như đã tan biến, tr·ê·n mặt cô tràn ngập sự k·í·c·h đ·ộ·n·g, trong đôi mắt cô chỉ có Trần Dật Thần, dường như cả thế giới này bỗng trở nên thật tươi đẹp.
Ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét... Cô cố gắng kìm nén xúc động, chờ đợi Trần Dật Thần đi ra.
“Anh Trần Dật Thần.”
Đột nhiên, khi Trần Dật Thần đi ra khỏi cửa sân bay, cô cuối cùng không kiềm chế được mà cất tiếng gọi. Tiếng gọi của cô rất lớn, như thể bộc phát nỗi nhớ nhung và đau khổ kiềm nén trong lòng cô. Một tiếng gọi này khiến cô vốn là tâm điểm, trong nháy mắt thu hút mọi ánh nhìn.
Một giây sau.
Trước mặt rất nhiều người, cô nhanh chóng bước tới nhào vào n·g·ự·c Trần Dật Thần, ôm lấy anh. Cái ôm này rất đột ngột khiến Trần Dật Thần cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng Trần Dật Thần cũng hiểu được tâm trạng của Lâm Ngọc Nhi. Dù sao mấy ngày trước cô vẫn còn là một cô sinh viên bình thường. Nhưng đột nhiên lại xảy ra vụ bắt cóc xuyên quốc gia, khiến cô trở thành tâm điểm trên toàn thế giới. Thế lực ngầm đỉnh cấp, đời sau của Tông Sư... cùng với một loạt sự kiện khác đã tạo nên sự đả kích không nhỏ đối với tinh thần của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận