Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 600: (3) (length: 8362)

CHƯƠNG 600: CƯỢC MẠNG!
Một giây sau, tiếng vỗ tay vang lên. Tay đua của Cao Ly mở rượu sâm banh ăn mừng, thỏa thích la hét. Còn các tay đua nước H xung quanh và khán giả thì im phăng phắc. Đến lúc này, đội đua nước H đã thất bại hoàn toàn.
Tiếng reo hò của Park Chang Jun dẫn đầu đội đua Cao Ly vang lên bên tai, khiến cho cả tay đua nước H từ khắp nơi và những người đến xem trận đấu đặc biệt cũng đều cảm thấy như nuốt phải ruồi, ai nấy mặt mày cũng khó coi.
Không chỉ họ, sắc mặt của Vũ Văn Bác và Quý Hồng cũng vô cùng khó coi.
“Ha ha, không ngờ là anh vẫn còn can đảm xuất hiện, tôi tưởng anh trốn trong phòng không dám ra ngoài rồi chứ.”
Một giây sau, Lý Đông Thanh thấy ba người Trần Dật Thần liền chủ động đi tới, vẻ mặt châm chọc nhìn Vũ Văn Bác: “Sư phụ tôi đã nói sẽ dẫn người càn quét giới đua xe nước H, khi đó anh không tin, bây giờ tin chưa?”
“Cuộc đua còn chưa kết thúc.” Nhìn vẻ đắc ý của Lý Đông Thanh, nghe những lời giễu cợt lạnh lùng của hắn, Vũ Văn Bác nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có gì khác nhau à? Anh nghĩ anh có thể thắng được tôi hay sao, hay là sư phụ của anh có thể thắng được sư phụ của tôi?” Lý Đông Thanh cười lạnh nói.
“Sự thật sẽ cho anh biết câu trả lời.” Vũ Văn Bác lạnh lùng đáp.
“Hừ, nếu anh tự tin vậy thì mình đánh cược cho vui đi… Ngoài tiền cược lúc trước, nếu anh thua thì tự sát tạ tội tại chỗ, nếu tôi thua thì để anh tùy ý xử trí, thế nào?”
Lý Đông Thanh nói với vẻ mặt âm ngoan, sát ý trong mắt không hề che giấu. Lúc ở sân bay, Vũ Văn Bác đã không nể mặt Park Chang Jun, Lý Đông Thanh quyết định phải dạy cho Vũ Văn Bác một bài học, cộng thêm chuyện Vũ Văn Bác sai người đánh gãy chân tay đua Cao Ly làm Park Chang Jun mất mặt, bây giờ phải đền mạng.
“A…”
Nghe Lý Đông Thanh nói lạnh lẽo, các tay đua nước H và khán giả xung quanh đều ngẩn người. Họ không ngờ Lý Đông Thanh lại muốn cược mạng với Vũ Văn Bác.
Dù là thi đấu cái gì đi nữa, cược mạng vẫn luôn là thứ kích thích nhất, đồng thời cũng là nguy hiểm nhất. Trừ khi có thâm thù đại hận, nếu không thì chẳng ai muốn làm như vậy.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả Quý Hồng và Vũ Văn Bác cũng không ngờ tới, nhất thời đứng ngây người, chỉ có Trần Dật Thần là vẫn bình tĩnh, anh đã không ít lần nhận ra sát ý ẩn giấu của Lý Đông Thanh.
“Không phải anh giỏi lắm à? Không phải anh nói với tôi là trong trận đấu tuyệt đối không làm rùa rụt đầu? Sao không dám đồng ý, nếu sợ rồi thì nhận thua luôn đi, tôi có thể tha cho anh đường sống.” Sở dĩ Lý Đông Thanh cố tình khiêu khích Vũ Văn Bác là để chọc tức anh, ép Vũ Văn Bác phải cược mạng, rồi hắn sẽ thắng, chơi chết Vũ Văn Bác để hả giận cho Park Chang Jun.
Thấy Vũ Văn Bác nhất thời sững sờ không trả lời, hắn lập tức châm thêm lửa.
“Cược thì cược…”
Quả nhiên Vũ Văn Bác liên tiếp bị Lý Đông Thanh kích thích, đầu óc nóng lên, buột miệng muốn đồng ý.
Nhưng…
Chưa nói hết câu, đã bị Trần Dật Thần cắt ngang: “Văn Bác, đừng kích động.”
“Anh Thần, tôi…” Vũ Văn Bác muốn giải thích, anh cảm thấy Lý Đông Thanh quá khinh người, lại còn không sợ chết.
“Nghe lời tôi.”
Trần Dật Thần nhẹ nhàng lắc đầu, giọng tuy nhỏ nhưng rất kiên quyết. Anh đã sớm phát hiện ra sát ý trong mắt Lý Đông Thanh, đồng thời thấy rõ hành động của hắn là cố tình chọc tức Vũ Văn Bác.
Từ đó anh chắc chắn Lý Đông Thanh nắm chắc phần thắng trong cuộc đua sắp tới, nếu không hắn sẽ không mang tính mạng ra đùa. Huống chi qua bốn vòng đấu vừa rồi, Trần Dật Thần nhận ra các tay đua Cao Ly đều biết người biết ta, rõ ràng đang muốn giăng bẫy giới đua xe nước H?
“Ha, đúng như tôi đoán, hóa ra anh là đồ hèn nhát, người nước H các người ai cũng hèn nhát vậy sao, không dám đấu đã đòi đầu hàng.” Thấy Vũ Văn Bác sắp đồng ý thì bị Trần Dật Thần ngăn lại, Lý Đông Thanh liếc Trần Dật Thần một cái, rồi lại tiếp tục khiêu khích Vũ Văn Bác: “Hơn nữa, anh lại vì một câu của thuộc hạ mà đổi ý, đúng là thất vọng mà…”
“Con mẹ nó, mày nói cái gì?”
“Đm, mày có gan lặp lại lần nữa xem?”
…Lần này, không đợi Vũ Văn Bác lên tiếng, các tay đua và khán giả nước H xung quanh đã hét lên lao về phía Lý Đông Thanh.
Tình huống đột ngột khiến Lý Đông Thanh hơi biến sắc mặt, nhưng hắn vẫn không lùi bước mà cười lạnh nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bác: “Chẳng lẽ giới đua xe nước H các người thua không nổi sao? Thua rồi lại định ỷ vào địa bàn mà ăn hiếp người khác, không sợ chuyện này lan ra bên ngoài cho các nước khác xem trò cười à?”
“Đừng động.”
Không thể không nói, Lý Đông Thanh vô cùng xảo quyệt, vừa nhìn đã thấy đúng điểm yếu của Vũ Văn Bác, lời hắn vừa dứt, Vũ Văn Bác đã mở miệng ngăn các tay đua và khán giả nước H muốn ra tay.
Nghe lời Vũ Văn Bác, mọi người đều dừng lại, nhưng vẫn hùng hổ chỉ vào Lý Đông Thanh, ý là nếu Lý Đông Thanh còn dám ăn nói bừa bãi thì họ sẽ ra tay thật.
“Tốt nhất mày nên cẩn thận cái miệng, đừng dùng mông mà nói chuyện, nếu không tao không dám chắc chúng mày còn sống mà rời khỏi đây.” Vũ Văn Bác cảm nhận được sự phẫn nộ của đám đông, lên tiếng cảnh cáo Lý Đông Thanh.
“Xí.”
Lý Đông Thanh khinh thường cười lạnh, nhưng không dám tiếp tục lên mặt, chỉ nhìn chằm chằm Vũ Văn Bác: “Đồ hèn nhát, nói cho tao biết mày có dám cược mạng hay không? Nếu không dám cược mạng thì cược một cái chân, mày thua tao sẽ đánh gãy chân mày, mày thắng thì tao bị đánh gãy chân.”
Lần này Vũ Văn Bác không trả lời ngay, anh cố gắng kìm nén xúc động, nhìn về phía Trần Dật Thần, thấy Trần Dật Thần lắc đầu.
“Đông Thanh, anh đã bảo hắn là đồ hèn rồi, làm sao dám đồng ý chứ?”
“Đông Thanh, anh ta sẽ tè ra quần đó, anh đừng dọa anh ta nữa, ha ha.”
Các tay đua Cao Ly đều hiểu ý đồ của Lý Đông Thanh, thấy hắn lấy lui làm tiến, đòi cược một cái chân, liền đồng loạt lên tiếng chế nhạo.
“Cũng phải thôi, anh ta bị dọa sợ mất rồi, kiểu cược này chắc chắn không dám nhận đâu.” Lý Đông Thanh châm chọc, nhưng trong lòng thì biết rõ Vũ Văn Bác không dám đồng ý là do bị Trần Dật Thần cản trở, hắn có chút khó chịu với Trần Dật Thần, nhưng lại không nói gì với anh mà tiếp tục nói với Vũ Văn Bác.
“Vậy thế này đi đồ hèn, nếu mày không dám cược mạng hay là cược chân thì mình chơi kiểu đơn giản nhất. Mày thua thì quỳ gối trước mặt bọn tao tát mặt xin lỗi, mày thắng thì tao làm giống vậy… Chẳng lẽ đến cái này mà mày cũng không dám cược chứ?”
“Được!” Đối mặt với sự khiêu khích liên tiếp của Lý Đông Thanh, lại là tới ba lần, cuối cùng Vũ Văn Bác cũng nhịn không được mà đồng ý, sau đó áy náy nói với Trần Dật Thần: “Xin lỗi anh Thần, tôi thật sự không nuốt trôi cục tức này, nếu hôm nay tôi không dám đồng ý cái gì, hai chữ hèn nhát sẽ đi theo tôi cả đời, khiến cả đời tôi cũng không ngẩng đầu lên được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận