Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 294: (3) (length: 8429)

Những người đi đường đang vây xem cũng giật mình, trong ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ không khỏi có thêm sự đồng cảm, một chiếc xe hơn chín tỷ, ở Thương Châu, đây là một chiếc xe sang trọng không hề tầm thường. Người đàn bà tr·u·ng niên này lại làm hỏng một chiếc xe sang trọng như vậy, không có trong người khoảng hai trăm năm mươi triệu thì khó mà giải quyết được.
"Xin… x·i·n… l·ỗ·i, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..." Đôi mắt của cô gái xinh xắn đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà đ·a·o quanh trong hốc mắt. Mẹ của cô là một c·ô·ng nhân trong một xưởng may bình thường, tiền lương một tháng hơn chín triệu, trừ tiền thuê nhà và chi phí ăn mặc của cô, hai mẹ con căn bản không có tiền tiết kiệm, làm gì có tiền để bồi thường một chiếc xe trị giá chín tỷ.
"Không có tiền? Vậy thì cô không biết đi bán thân để k·i·ế·m tiền à?" Lúc này từ trong xe vang ra một âm thanh chói tai, chủ nhân của âm thanh dường như đã mất kiên nhẫn, bà ta đẩy cửa xe bước ra, giẫm đôi giày cao gót xuống đường.
"Tôi nói này Đỗ Giang, cậu làm cái gì vậy, có chút chuyện nhỏ như vậy mà mười phút rồi vẫn còn chưa xong nữa." Người phụ nữ bước xuống xe, chỉ vào mặt cậu thanh niên cao lớn giận dữ mắng chửi, có vẻ rất không hài lòng với cách giải quyết của cậu.
Trần Dật Thần nhíu mày, anh phát hiện người đàn bà bước xuống xe có mái tóc vàng gợn sóng, tuổi khoảng năm mươi, da được bảo dưỡng rất tốt, trên người đeo đầy vàng bạc, một người phụ nữ có khí chất phi phàm như vậy mà lại có phần giống mẹ vợ Lâm Như Tuệ của mình.
"Bà chủ, thật sự x·i·n… l·ỗ·i, thật sự x·i·n… l·ỗ·i." Đỗ Giang vội vàng cúi người xin lỗi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.
"Tôi không muốn nghe cậu xin lỗi, tôi cho cậu năm phút, trong năm phút cậu phải xử lý chuyện này cho tôi, nếu không xử lý xong thì cậu cuốn gói đi cho tôi ngay!" Người đàn bà khoanh tay trước n·g·ự·c, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
"Vâng vâng vâng, bà chủ, tôi sẽ xử lý ngay đây, tôi xử lý ngay đây." Đỗ Giang vội vàng gật đầu, trán đầy mồ hôi lạnh.
Nói xong, anh ta giận dữ đi đến trước mặt cô gái xinh xắn, giơ tay định tát cô.
Thân thể mềm mại của cô gái r·u·n lên, nhắm mắt theo bản năng.
Nhưng đợi đã lâu cũng không thấy bàn tay nào chạm vào. Cô gái mở mắt ra theo phản xạ, lại thấy Đỗ Giang mặt đỏ bừng, bàn tay đang buông xuống của anh ta bị một bàn tay khác nắm c·h·ặ·t ở giữa không tr·u·ng, không thể di chuyển.
Chủ nhân của bàn tay đó đương nhiên là Trần Dật Thần.
"Đánh con gái không phải là thói quen tốt." Trần Dật Thần hờ hững nhìn Đỗ Giang, đại khái anh đã hiểu chuyện gì xảy ra. Chiếc Bentley bị trầy là do lúc Đỗ Giang rẽ va vào xe điện của người đàn bà tr·u·ng niên, theo lý mà nói cả hai đều có lỗi.
Nhưng sau khi xuống xe, Đỗ Giang lại không phân biệt phải trái mà đổ hết lỗi lên người bà tr·u·ng niên.
"Buông tôi ra!" Đỗ Giang nghiến răng nghiến lợi, gần như dùng hết sức để thoát khỏi bàn tay của Trần Dật Thần, nhưng bàn tay của Trần Dật Thần lại nắm anh ta rất c·h·ặ·t, khiến anh ta không thể động đậy được.
Trần Dật Thần không buông tay mà nhìn người đàn bà tr·u·ng niên đang ngã dưới đất, nói: "Anh muốn bà ấy bồi thường bao nhiêu tiền?"
"Sao vậy, anh muốn bênh vực cái lũ dân đen đó à?" Khóe môi Đỗ Giang nhếch lên cười lạnh: "Chín trăm triệu, anh đưa tôi chín trăm triệu thì tôi sẽ bỏ qua cho cái bà dân đen đó."
"Chín trăm triệu?" Mặt Trần Dật Thần lạnh xuống, xe điện của người đàn bà tr·u·ng niên cũng chỉ quẹt một lớp sơn nhỏ của chiếc Bentley, những nơi khác căn bản không hề hấn gì.
Vậy mà Đỗ Giang lại đòi chín trăm triệu, rõ ràng là không muốn xử lý chuyện này nhẹ nhàng.
"Thấy nhiều à? Hay là không có tiền bồi thường?" Thấy Trần Dật Thần im lặng, Đỗ Giang không khỏi cười nhạo, giọng điệu mỉa mai. Cái kiểu ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân giống Trần Dật Thần, anh ta gặp nhiều rồi nhưng chẳng ai có kết cục tốt.
"Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói giá đàng hoàng." Trần Dật Thần không đổi sắc mặt nói.
"Một tỷ năm trăm triệu." Đỗ Giang vênh mặt, mặt đầy vẻ khiêu khích nhìn Trần Dật Thần: "Tôi đột nhiên đổi ý rồi, chín trăm triệu không đủ, tôi muốn một tỷ năm trăm triệu."
"Nếu anh không có một tỷ năm trăm triệu thì tôi sẽ bán người phụ nữ dân đen với con gái bà ta đi..."
Nói đến đây, giọng của Đỗ Giang đột nhiên im bặt. Trên mặt anh ta tràn đầy kinh hãi, hai chân cách đất, cả người bị nhấc lên trên không.
"Rít..." Đám đông xung quanh hít vào một hơi lạnh.
Chẳng ai ngờ Trần Dật Thần với thân hình cao gầy mà lại có sức bùng n·ổ như vậy, chỉ một tay liền có thể bóp cổ Đỗ Giang, xách Đỗ Giang lên như xách gà giữa không trung.
"Ặc… Ặc… Ặc… Thả… Thả tôi ra!" Mặt Đỗ Giang đỏ bừng, hai chân không ngừng đạp loạn xạ, cổ họng liên tục phát ra tiếng ặc ặc.
Giờ phút này, anh ta vừa giận vừa sợ, có đ·á·n·h c·h·ế·t cũng không ngờ Trần Dật Thần lại đột nhiên ra tay như vậy, thậm chí anh ta chưa kịp phản ứng đã bị nhấc lên trên không rồi.
"Buông Đỗ Giang ra!" Lúc này người phụ nữ tóc xoăn cũng cuống lên, trừng mắt nhìn Trần Dật Thần.
"Buông ra?"
"Được thôi, chiều bà." Trần Dật Thần cười lạnh, tay hơi dùng lực, Đỗ Giang liền bị ném ra ngoài, đập vào mui xe Bentley.
"Rầm" một tiếng. Với trọng lượng chín mươi cân của Đỗ Giang cùng lực quán tính, trực tiếp làm chiếc Bentley móp méo, kính chắn gió cũng vỡ tan.
"Cậu làm cái gì vậy? Có phải muốn c·h·ế·t rồi không!" Nhìn thấy chiếc xe yêu quý của mình bị như vậy, người đàn bà tóc xoăn lập tức đỏ cả mắt, giận dữ xông đến trước mặt Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn bà ta: "Tài xế của bà làm gì, bà không biết à?"
"Chỉ là trầy chút sơn thôi, mà anh ta bắt hai mẹ con người ta bồi thường chín trăm triệu, có khác gì giết hai mẹ con người ta."
"m·ạ·n·g s·ố·n·g của bọn họ thì liên quan gì đến tôi, đụng xe của tôi chẳng lẽ không phải bồi thường tiền?" Giọng người phụ nữ the thé.
"Bồi thường tiền?" Trần Dật Thần cười lạnh: "Tài xế của bà đã đ·á·n·h người dì này, sao không thấy bà bồi thường cho dì ấy?"
"Mắt nào cậu thấy tôi không bồi thường tiền hả?" Người đàn bà lớn tiếng quát. Nói xong, bà ta lấy tiền từ trong túi ra, rút bốn tờ tiền xanh ném vào người người đàn bà tr·u·ng niên đầy máu me.
"Thấy chưa? Tám trăm nghìn đó, đủ để lũ dân đen đi b·ệ·n·h viện rồi."
"Mặt bà có thể dày hơn chút nữa không, bị t·h·ư·ơ·n·g nặng thế này, tám trăm nghìn sao đủ đi khám!" Mặt Trần Dật Thần lập tức tối sầm lại, vết thương của người đàn bà tr·u·ng niên thế này đi b·ệ·n·h viện mà không có khoảng một trăm triệu thì không xong, nhưng người đàn bà tóc xoăn này chỉ bồi thường có tám trăm nghìn, còn tỏ vẻ như người đàn bà kia chiếm t·i·ệ·n nghi của bà ta.
"Bà ta còn chưa c·h·ế·t, tám trăm nghìn sao không đủ?"
"Cho bà ta tám trăm nghìn là có lợi cho bà ta rồi." Người đàn bà mang bộ dạng ngạo mạn lớn tiếng nói.
Lúc này, ngay cả người đi đường cũng không chịu nổi, có người chửi ầm lên: "Bà có biết x·ấ·u hổ không vậy hả? T·h·ư·ơ·n·g nặng thế này, tám trăm nghìn sao mà đủ!"
"Đúng đó, giờ cảm vặt đi b·ệ·n·h viện cũng mất cả triệu rồi."
"Thứ nhà giàu mà vô đạo đức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận