Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 576: (3) (length: 7118)

"CHƯƠNG 576: G·I·Ế·T VÀO GIA TỘC MIYAMOTO"
“Biết rồi thì sao? Biết rồi hắn cũng phải đến cảng, đó là con đường s·ố·n·g duy nhất của hắn, nếu hắn tiếp tục ở lại thành phố, mấy trăm nghìn thành viên của Yamaguchi-gumi và Nhẫn Hồn sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy hắn, một khi tìm thấy, cao thủ hàng đầu nước N chắc chắn sẽ ra tay, tiến hành vây quét hắn, khi đó, hắn có mọc cánh cũng khó thoát được!”
Vào lúc rất nhiều võ giả đang bàn tán Trần Dật Thần sẽ t·r·ố·n khỏi nước N bằng cách nào, Trần Dật Thần lại lặng lẽ đi tới địa bàn của gia tộc Miyamoto.
Nửa giờ trước, Hồ Ly gửi cho anh một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản: Miyamoto Hanzo đi tới nơi làm việc của Chiến Minh, ông ta cũng không ngăn Lâm Ngọc Nhi lại mà mặc cho Lâm Ngọc Nhi ngồi trực thăng trở về nước H.
Sau khi đọc tin nhắn này, Trần Dật Thần nhanh c·h·ó·n·g đưa ra quyết định sẽ đến gia tộc Miyamoto.
Vì gia tộc Miyamoto không có Miyamoto Hanzo thì chỉ là một đống cát vụn mà thôi.
Gia tộc Miyamoto là gia tộc n·ổi tiếng trong giới võ đạo nước N, cũng là một trong những gia tộc lâu đời nhất.
T·h·e·o khoa học kỹ t·h·u·ậ·t hiện đại p·h·át triển, dù là nước N có tinh thần tôn sùng võ sĩ đạo thì số lượng võ giả cũng ít hơn nhiều thời đại huy hoàng trước đây.
Nhưng mà… Gia tộc Miyamoto khác với rất nhiều gia tộc võ đạo bỏ võ để đi làm ăn, bọn họ vẫn t·h·e·o đ·u·ổ·i con đường này, làm ăn chỉ là phụ trợ thôi.
Đây cũng là lý do Miyamoto Hanzo rất có tiếng tăm danh vọng trong giới võ đạo nước N.
Đêm đã khuya, nhưng đất tổ gia tộc Miyamoto ở huyện Chiba vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Mọi chuyện đều là vì cái c·h·ế·t của Hito Nokuma, là một trong số ít thượng nhẫn của gia tộc Miyamoto, Hito Nokuma thật sự c·h·ế·t quá thê t·h·ả·m.
Cái c·h·ế·t của ông ta không chỉ cho giới võ đạo nước N một bạt tai vang dội, còn đem lại đả kích rất lớn với gia tộc Miyamoto!
Dưới màn đêm, người trong tộc suốt đêm trở về đất tổ từ mọi nơi, t·h·i thể đầy m·á·u của Hito Nokuma được để trong quan tài băng, cho tất cả người trong tộc nhìn thấy.
Đất tổ của gia tộc Miyamoto tràn đầy hơi thở đáng sợ, mỗi thành viên trong gia tộc đều tỏ vẻ sợ hãi, một thượng nhẫn như Hito Nokuma mà Trần Dật Thần cũng g·i·ế·t, thực lực của anh rốt cuộc đã đến mức nào rồi vậy?
Ngoài sợ hãi, rất nhiều người trong tộc còn thấy t·h·ù h·ậ·n!
Vẻ mặt bọn họ tràn đầy t·h·ù h·ậ·n, chỉ muốn lập tức c·h·é·m Trần Dật Thần thành muôn mảnh, báo t·h·ù cho cái c·h·ế·t của Hito Nokuma.
Lúc ba giờ sáng, sau khi người của gia tộc Miyamoto đã chấp nh·ậ·n sự thật cái c·h·ế·t của Hito Nokuma, lấy lại tinh thần sau nỗi sợ hãi, một vài thành viên nòng cốt của gia tộc tập tr·u·ng lại với nhau, căm h·ậ·n nói.
“Nokuma c·h·ế·t quá thê t·h·ả·m, còn không được t·o·à·n· ·t·h·â·y, Trần Dật Thần của nước H kia nên bị c·h·é·m thành nghìn mảnh!”
“Mấy vị nhân vật lớn của Thần Ẩn đã tỏ thái độ rồi, muốn dốc hết sức g·i·ế·t c·h·ế·t tên đó trong nước N!”
“Chúng ta nên đăng ký với Thần Ẩn, đợi sau khi tên khốn kia bị g·i·ế·t c·h·ế·t thì c·h·ặ·t đầu hắn tế cho linh hồn của Nokuma!”
“Không chỉ như thế, chúng ta đợi Trần Dật Thần c·h·ế·t rồi, sau đó nên t·r·ả t·h·ù!”
Lúc này, người lên tiếng là con trai của Miyamoto yuchi, anh ta có cảnh giới tr·u·ng nhẫn tr·u·ng kỳ, trong giới võ đạo toàn cầu, anh ta không phải t·h·i·ê·n tài gì, nhưng ở giới võ đạo nước N, tiếng tăm của anh ta cũng không nhỏ.
Vì anh ta khát m·á·u t·h·í·c·h g·i·ế·t người, số lượng võ giả anh ta từng g·i·ế·t đã lên đến hai con số, thậm chí còn từng g·i·ế·t người bình thường!
“T·r·ả t·h·ù bằng cách nào?”
Miyamoto yuichi cau mày hỏi, sau khi Miyamoto Hanzo đến nơi làm việc của Chiến Minh, tạm thời tất cả c·ô·ng việc của gia tộc Miyamoto đều do ông ta phụ trách.
“G·i·ế·t người bên cạnh hắn! G·i·ế·t hết những người thân t·h·iết với hắn! Chỉ có như thế mới có thể xem như thật sự t·r·ả t·h·ù cho Nokuma!!”
Miyamoto Hitake lạnh lùng nói, như chỉ h·ậ·n không thể x·á·ch đ·a·o đến nước H g·i·ế·t người.
“Tôi đồng ý với đề nghị của Hitake.”
Miyamoto Hitake nói xong, một người đàn ông tr·u·ng niên mặc đồ võ sĩ màu đen nói: “Vì dù Thần Ẩn có đ·á·n·h c·h·ế·t Trần Dật Thần kia cũng không thể coi như chúng ta t·r·ả t·h·ù cho Nokuma được. Nokuma c·h·ế·t thê t·h·ả·m như vậy, chúng ta nhất định phải làm gì đó vì ông ấy!”
Ông ta là bạn thân của Hito Nokuma, cũng là sư phụ của Miyamoto Hitake, cảnh giới tr·u·ng nhẫn đỉnh phong, khát m·á·u t·h·í·c·h g·i·ế·t người, từng nhiều lần ra ngoài biên giới g·i·ế·t người, tr·ê·n tay dính đầy m·á·u tươi.
“Tôi cũng ủng hộ t·r·ả t·h·ù!”
“Chúng ta nhất định phải t·r·ả t·h·ù!!”
… Nghe thấy lời sư phụ của Miyamoto Hitake nói, mấy thành viên nòng cốt khác trong gia tộc cảm thấy hai thầy trò nói có lý, đều tỏ thái độ ủng hộ.
“Nếu mọi người đều ủng hộ báo t·h·ù, vậy đợi sau khi Trần Dật Thần bị g·i·ế·t c·h·ế·t, chúng ta sẽ mở cuộc họp bàn về chuyện này, lập ra kế hoạch chi tiết, sai người lẻn vào nước H, g·i·ế·t c·h·ế·t người bên cạnh Trần Dật Thần!”
Miyamoto yuichi suy nghĩ một lúc rồi quyết định, ông ta cũng đồng ý với việc t·r·ả t·h·ù.
“Các ngươi không có cơ hội đâu, đêm nay, tất cả các ngươi đều phải c·h·ế·t!”
Miyamoto yuichi vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang vọng tr·ê·n bầu trời đất tổ gia tộc.
Dứt lời, bóng người xuất hiện.
Trần Dật Thần đi ra từ trong bóng tối, nhanh chân đi về phía đám người Miyamoto yuichi.
Dưới màn đêm, anh vẫn mặc bộ quần áo nhuốm m·á·u trước đó, cả người tản ra mùi màu tanh nồng đầm, như Tu La m·á·u đến từ địa ngục, s·á·t khí khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Soạt… Nghe thấy lời nói của Trần Dật Thần, nhìn thấy Trần Dật Thần sải bước đi tới, tất cả thành viên nòng cốt của gia tộc Miyamoto, kể cả Miyamoto yuichi cũng thay đổi sắc mặt.
T·h·e·o ánh đèn, có thể thấy rõ vẻ ngạc nhiên sợ hãi tr·ê·n mặt bọn họ!
Ngạc nhiên là vì bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Trần Dật Thần sẽ chủ động g·i·ế·t đến tận nơi.
Bọn họ còn cảm thấy sau khi Thần Ẩn ra lệnh c·h·ế·t, Trần Dật Thần nên lập tức t·r·ố·n đi, sau đó mau c·h·ó·n·g nghĩ cách rời khỏi nước N mới đúng!
Sợ hãi là vì trước đó Trần Dật Thần vừa g·i·ế·t c·h·ế·t đám người Hito Nokuma và Yoshimasa Chiba, mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là muốn ra tay với bọn họ!
Mà khi nãy bọn họ còn đang bàn nên t·r·ả t·h·ù Trần Dật Thần như thế nào… Quan trọng hơn là ngay cả hai người Yoshimasa Chiba và Hito Nokuma hợp tác cũng không thể g·i·ế·t Trần Dật Thần, bọn họ lấy gì đấu với anh đây?
“Không cần phải sợ!”
Thấy người trong tộc đều bị Trần Dật Thần làm cho sợ hãi không yên, Miyamoto yuichi lên tiếng, ông ta vận khí đan điền, tức giận quát to một tiếng: “Dù cậu ta đ·á·n·h c·h·ế·t Nokuma, nhưng Nokuma là c·h·ế·t vì súng. Còn bây giờ cậu ta không mang súng th·e·o, sức chiến đấu giảm xuống rất nhiều. Chúng ta cùng xông lên g·i·ế·t cậu ta, vừa khéo có thể báo t·h·ù cho Nokuma!!”
Vèo!
Đáp lại Miyamoto yuichi là một tiếng xé gió.
Trần Dật Thần đột nhiên giậm chân một cái, người hơi nhúc nhích, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Miyamoto Hitake, thuận thế t·á·t một cái.
“Chát!”
“Bụp…”
Sau âm thanh trầm đục, m·á·u tươi văng khắp nơi.
Dưới ánh nhìn của mọi người Miyamoto Hitake khi nãy còn kiêu ngạo nói muốn ra tay với người bên cạnh Trần Dật Thần không kịp nói tiếng nào đã bị anh đ·á·n·h trúng một cái, đầu vỡ nát, m·ấ·t m·ạ·n·g trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận