Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 968 (2): Thiên Thư trở về, đời thứ ba Ứng Long, Thiên Đế Lục Bắc

Chương 968 (2): Thiên Thư trở về, Ứng Long đời thứ ba, Thiên Đế Lục Bắc Lục Bắc trợn mắt há mồm, nhìn chiếc Thiên Bảng màu vàng giáng xuống trước mặt mình, đưa tay chạm vào, một điểm gợn sóng lan ra. Pháp bảo cảm ứng được lòng hắn, tương ứng với tâm tư chủ nhân, hiện lên ba chữ Phong Thần Bảng.
Phong Thần Bảng đã có, Đả Thần Tiên ở đâu?
Lục Bắc trừng to mắt, hắn chỉ nói vậy thôi, không có ý định thật sự làm một lần Phong Thần đại nghiệp, khiến mọi người xôn xao như vậy, có phải là hơi qua loa rồi không?
Thiên ca, việc này lớn, hôm khác bàn lại đi!
Thiên Đạo giáng xuống đạo sấm sét thứ hai, một chiếc roi vàng lấp lánh ánh sáng vàng giáng xuống trước người Lục Bắc, dài một mét ba mươi ba, hình như một cái tháp trúc tiết có mũi nhọn.
Lục Bắc nheo mắt, làm việc như cáo mà hắn vẫn luôn theo đuổi quả là không có con đường nào để đi, Thiên Đạo dường như cũng hơi khó nói.
Chẳng lẽ, đây mới thực sự là thiên nhân hợp nhất?
Lục Bắc nắm chặt Đả Thần Tiên, nghĩ tìm một tên xui xẻo nào đó viết tên lên Phong Thần Bảng để thử uy lực, sau đó thử nghiệm ném Đả Thần Tiên xuống nhân gian, xem người câu cá sau lưng mọc Phi Hùng kia là thần thánh phương nào.
Không thành công, Tiên Cảnh chưa hoàn chỉnh, trật tự Thiên Cung chưa lập, Phong Thần không thể mở ra, phải chờ đến một lần thiên địa đại biến nữa mới được.
"Lần tiếp theo cũng không được à!"
Lục Bắc lẩm bẩm, theo hắn biết, Phong Thần Bảng là do vị Thiên Đế kia khóc ra, vì quân lâm ba giới nhưng không ai để dùng, dùng chiêu Biết khóc hài tử có sữa ăn, mạnh mẽ gào ra 365 vị chính thần.
Hắn ngược lại thì có thể gào, có điều hắn lại không phải là Thiên Đế.
Ầm ầm——
Bên tai nghe thấy tiếng sấm sét, Lục Bắc run rẩy người, sợ hãi ngước nhìn lên trời cao, trong con ngươi, một xoáy nước một mình, một vệt ánh tím ấp ủ, hỗn tạp vô vàn khí vận lớn.
Kim Long gào thét thành hình, đối diện Lục Bắc nháy mắt, vô cùng lo lắng muốn lên thân hắn.
Không thể!
Cái này tuyệt đối không thể nhận!
Thiên ca, ngươi cứ đi Vạn Yêu Quốc hỏi một chút xem, ai mà không biết danh tiếng hôn quân Thái Tố \ Thái Ám chứ, chuyện xui xẻo này hắn thật sự làm không nổi.
Lục Bắc sợ đến mặt trắng nhỏ cũng phải trợn tròn mắt, quả thật, hắn có một chút xíu lưu luyến vị trí Thiên Đế, tưởng tượng đến cảnh mình thành Chí Tôn tam giới, có điều hạnh phúc đột nhiên đến, thật làm người ta khó nắm bắt.
Sự tình khác thường tất có yêu, chuyện này là điềm đại hung!
Đám người chơi cờ còn chưa xuất hiện, hiện tại cái vị trí này càng giống là một công cụ, dùng hết thì vứt, ai ở bên trên cũng chỉ có một chữ Chết.
Đang nghĩ ngợi, Lục Bắc sắc mặt biến đổi, nhớ đến Làm việc như cáo chiến lược phá cục, cắn răng một cái giậm chân, hai tay mở ra, nghênh đón khí vận kim long giáng lâm.
Oanh! ! !
Khí vận kim long không biết sao lại bị ngăn cản, chậm chạp không thể hạ xuống, kim long biến mất, hóa thành một chiếc đại ấn, dưới một hình thức khác giáng xuống trước người Lục Bắc.
Đại ấn vuông vức, bạch ngọc ôn nhuận tỏa ra ánh sáng vàng trong suốt, nhìn bình thường không có gì đặc biệt.
Lục Bắc nhận lấy đại ấn, lật tay thấy tám chữ: quản hạt tam giới, thống ngự vạn linh.
Hơi suy nghĩ, Thiên Đế đại ấn nhập thể, lập tức thuộc về hắn.
". . ."
Hai bên trái phải, các cánh im lặng không một tiếng động, nhìn Lục Bắc toàn thân lượn lờ ánh sáng vàng mây màu, nhất thời sinh ra một cảm giác xa lạ.
Đây là nàng ma quỷ sao?
"Quả nhiên, chỉ là một công cụ mà thôi. . ."
Lục Bắc nhắm mắt cảm ứng, hắn có được Thiên Đế đại ấn, nhưng lại không phải Đại Thiên Tôn danh chính ngôn thuận, có lẽ liên quan đến việc trật tự Tiên Cảnh chưa được thiết lập, trước mắt hắn chỉ là người đại diện Thiên Đế, sau khi việc thành thì mới có khả năng chuyển chính thức.
Sao mà giống cái màn kia thế, đợi ta ly hôn với nàng, nhất định sẽ cưới ngươi làm vợ.
Quả đại nhân, khí vận lớn gia thân, Lục Bắc không biết mình có thể giữ được không, quay sang cười khổ với các cánh, bước một bước biến mất không thấy tăm hơi.
Thấy cái nhìn đó của Lục Bắc thật khó mà nói hết được sự trống vắng, tim các cánh như tan nát, nghĩ đêm nay phải chừa cửa, an ủi hắn cho thật tốt một phen.
Thái Phó mặt không chút biểu cảm, ra vẻ hòa mình vào tập thể, nhìn ra được, bước đầu tiên của Làm việc như cáo đã có hiệu quả rõ rệt, thu hoạch còn lớn hơn so với tưởng tượng.
Nếu đây không phải tính toán, nước cờ này của Lục Bắc đi thật kinh diễm, tiếp theo chỉ cần thao tác cho tốt, có lẽ có thể dựa vào thân phận Thiên Đế mà từ quân cờ biến thành người chơi cờ.
Không đúng, hắn đã là người chơi cờ rồi.
Thái Phó nhìn về phía Phong Thần Bảng và Đả Thần Tiên đặt song song, lòng thấy sợ hãi, chỉ sợ nguyên thần của mình cũng sẽ bị cuốn vào trong đó...
". . .Không tệ, diễn kỹ vẫn xuất sắc như vậy, chỉ cần nhìn vào ánh mắt lúc nãy thôi, đêm nay chắc chắn có cửa."
Lục Bắc trốn trong một góc ở Thiên Cung, che miệng cười trộm, rơi vào phiền não hạnh phúc, cửa quá nhiều, tạm bợ ăn chút cháo trắng cũng không ổn, không biết phải cho ai ăn no trước.
Trầm ngâm một lúc, quyết định theo thứ tự ngẫu nhiên mà đút.
Không được, tám ngày sau còn phải quyết tử chiến với Thái Tố, bây giờ không phải lúc nhi nữ tư tình.
Lục Bắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, bước một bước rời khỏi Tiên Cảnh đang mở rộng.
Hắn cũng không để ý, dù Tiên Cảnh vừa hồi sinh không được hoàn hảo, nhưng Nguyên Thủy Thượng Khí cực kỳ quan trọng đối với các tiên nhân đã được sinh ra, đây là trật tự ban sơ, việc Tiên Cảnh trở về đã không thể đảo ngược.
Nhân gian, Hoàng Tuyền, cũng có mức độ biến hóa khác nhau, tam giới một thể, ảnh hưởng của việc Tiên Cảnh hồi sinh, đang từng chút thay đổi toàn bộ thế giới.
Cùng lúc đó, Tu Tiên Giới biến hóa, thông qua người chơi làm liên kết, càng ảnh hưởng trực tiếp hơn đến viên tinh cầu màu xanh lam.
Theo liên kết ngày càng nhiều, đường qua lại ngày càng lớn, đợi một thời gian, dù không có người chơi, hai thế giới cách nhau vô số không gian kia cũng sẽ triệt để liên thông.
Linh khí khôi phục bước đầu tiên, vạn vật khai linh.
Linh khí khôi phục bước thứ hai, siêu năng giáng lâm.
Viên tinh cầu màu xanh lam sau một năm lắng đọng bước đầu, chính thức bước sang bước thứ hai, một thế giới khác cách nhau vô số không gian, tia sáng mặt trời đen tăng vọt, vang lên một tiếng cười lớn hả hê.
"Khặc khặc khặc khặc ——"——
"Để lâu, bản tọa vừa giải quyết chút việc nhỏ, có chút khó nhằn nên mới chậm trễ một chút thời gian." Lục Bắc tìm đến Khương Tố Tâm, mặt mày hớn hở, vừa nhìn cũng biết không phải chuyện đứng đắn.
Khương Tố Tâm vội vàng trở về Chiêu Tần, nghe vậy thì gật gật đầu, không nhìn ánh mắt mong đợi của Lục Bắc, không cho hắn cơ hội khoe khoang.
Khương Tố Tâm rất rõ ràng, giờ mà mở miệng, Lục Bắc chắc chắn sẽ đem chuyện đơn giản mà hủy hoại thành một tràng dài dòng từ trên xuống dưới.
Một lúc lâu, Khương Tố Tâm thực sự không chịu nổi ánh mắt mong chờ của Lục Bắc, bất đắc dĩ hỏi: "Xin hỏi Lục tông chủ, chuyện gì mà khó giải quyết vậy, ngay cả năng lực của ngươi cũng phải trì hoãn lâu như vậy?"
"Không phải chuyện gì to tát, hiểu thì sẽ hiểu thôi, không hiểu thì có nói cũng chẳng có nghĩa gì, chuyện quan trọng, tốt nhất ngươi đừng nên biết."
Lục Bắc vỗ vai Khương Tố Tâm, nói lời khuyên nhủ thấm thía một phen, sau đó lại đổi giọng: "Có điều, dù sao ngươi cũng là chó săn dưới háng bản tọa, tự chủ động mở miệng hỏi, ta mà không nói gì, chắc chắn sẽ làm lạnh lòng ngươi, nói ngắn gọn thôi, chỉ ba điểm."
Khương Tố Tâm: ". . ."
Quả nhiên là vậy!
Khương Tố Tâm vốn không có hứng thú, đang muốn gấp rút về Chiêu Tần, bây giờ Lục Bắc đã nói, hắn quyết định nghe một chút.
"Trước đó sư phụ bản tọa đến Lăng Tiêu Kiếm Tông, bản tọa sợ hắn song quyền nan địch tứ thủ, nên đặc biệt đến vì hắn áp trận."
Lục Bắc thở dài một tiếng: "Ngươi đừng thấy hắn tu vi không tầm thường, lại có Bất Hủ Mệnh Bàn, có thể coi là một đại năng ở Hoàng Tuyền Giới, nhưng chuyện tu tiên này ai mà nói trước được! Trưởng lão Hợp Thể kỳ của Lăng Tiêu Kiếm Tông không phải để trưng, tên họ Lâm kia lại còn là một cường giả Luyện Hư cảnh, âm hiểm xảo trá, lại còn mang danh Quân tử kiếm, sư tôn của ta đơn thương độc mã, không tránh khỏi sẽ bị hắn tính kế mà thua."
Khương Tố Tâm: ". . ."
Không có chuyện gì quan trọng, ta đi trước đây.
BÁ!
Lục Bắc giữ vai Khương Tố Tâm, giơ tay lên nói tiếp: "Quả nhiên, khi bản tọa đến nơi thì sư phụ lão nhân gia quả thật bị họ Lâm tính kế, hắn dùng một chiêu Sư tôn cứu ta, lôi ra cả sư tổ của bản tọa, sư phụ ta tại chỗ không còn chiêu nào để đáp trả, bị hắn nhặt được một mạng."
Nói đến đây, Lục Bắc vô thức cười một tiếng, hắn thấy rất rõ ràng, Mục Ly Trần thấy đồ nhi Mạc Bất Tu thì vui mừng quá đỗi, biết được đối phương cảnh giới, áp lực quá lớn, nên cười một tiếng rồi lại mặt không cảm xúc.
Lâm Bất Yển lại không chút áp lực, nửa đời trước vì Lăng Tiêu Kiếm Tông mà bôn ba, chịu biết bao nhiêu ấm ức. Giờ có chỗ dựa vững chắc, muốn xả ra sao thì xả, hai năm nay bộc lộ hết bản tính, tên chính nhân quân tử cũng chẳng muốn đóng vai nữa.
"Lục tông chủ, Khương mỗ vẫn còn. . ."
"Đừng gọi ta Lục tông chủ, hãy gọi bản tọa là Ứng Long, còn ngươi, sau này tự xưng Huyền Vũ."
" ?"
Trên trán Khương Tố Tâm hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lục Bắc một câu lướt qua, không có nói rõ tình hình hiện tại, đưa ra Huyền Vũ Giới, khiến Khương Tố Tâm như trở về năm xưa, nhớ lại cảnh tượng từng phục vụ dưới tay Ứng Long.
Ứng Long trước kia, Khương Tố Tâm tuy không đánh lại nhưng vẫn không phục, còn Ứng Long hiện tại. . .Đủ các loại bất lực.
"Theo bản tọa làm tốt lắm, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu."
Một câu quen thuộc, Khương Tố Tâm nghe đến chai cả lỗ tai, hiếu kỳ hỏi: "Xin hỏi Ứng Long, Khương mỗ vì Huyền Vũ, còn ba Tứ Tượng lại là người phương nào?"
"Chuyện này đơn giản thôi, Thanh Long vẫn là Lâm Cư Thủy, Bạch Hổ thì không còn nữa, nên đổi một người khác. . ."
Lục Bắc nhíu mày, hắn chuẩn bị giữ nguyên chế độ cũ, Bạch Hổ mới vẫn phụ trách nơi cực tây, ứng cử viên cũng chỉ có thể chọn ở nơi đó, có điều nơi cực tây đã bị hắn cày nát hai lần, hiện giờ ngay một tên ma tu ra hồn cũng không có.
Không ai để dùng, không lẽ lại chọn A Tây sao?
Còn có Chu Tước, Khổng Kỵ làm tả thừa tướng ở Vạn Yêu Quốc, vì tên hôn quân kia chia sẻ không ít việc vặt, cứ để hắn tiếp tục làm Tứ Tượng thì rõ ràng là tìm mình gây khó chịu, cũng nên chọn một con Yêu khác mới được.
Nghĩ ngợi, Lục Bắc quyết định Tứ Tượng mới.
Thanh Long là Lâm Cư Thủy, Bạch Hổ là Bằng Ma Vương, Huyền Vũ Khương Tố Tâm, Chu Tước là Khổng Từ.
Lục Bắc vốn định để Bạch Hổ vẫn là Bạch Hổ, chính là Lâm Cư Thủy cũng coi như Bạch Hổ, nghĩ một chút thì thấy không hợp, người dẫn đầu ở nơi cực tây bây giờ là Tây Phương giáo, Lâm Cư Thủy không đè nổi, chỉ có thể để phân thân của hắn đứng ở trên đỉnh.
Huyền Vũ vẫn là Khương Tố Tâm, thư sinh tuy không còn chín đạo Đạo Chủ thần uy, nhưng bế quan đã lâu, tìm được vô vàn chỗ tốt, hắn tự tạo Điểm Thương Ấn, càng học càng nhiều, thần thông càng thêm lợi hại, có chút ý vị của Thiên Thư.
Còn về Khổng Từ, dựa vào nền tảng tử thừa nhận cha mà kế thừa sự nghiệp cha, trứng ngược trời có thiên nhân hợp nhất, tư chất ngộ tính đều trên cả chó cha, Lục Bắc rất sẵn lòng cho hắn một cơ hội thể hiện.
Kể từ đó, người trấn giữ Tứ Tượng đã ổn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Bắc lóe lên ánh sáng trắng, cảm ứng Bất Hủ Mệnh Bàn đã biến thành Thiên Thư, đồng thời hóa tay thành kiếm mở ra ba khe hở hư không trước mặt.
Ba thân ảnh đi ra, lần lượt là Lâm Cư Thủy, Bằng Ma Vương, Khổng Từ.
Nói đến thì cả ba người này đều có quan hệ với Lục Bắc, Lâm Cư Thủy là con trai phi của Thái Ám, Bằng Ma Vương là phân thân, Khổng Từ thì. . .
"Đại bá phụ, có chuyện gì sai bảo?"
Khổng Từ vỗ ngực rung động phanh phanh, nếu như là ám sát tả thừa tướng Vạn Yêu Quốc thì nhất định phải để hắn làm tiền phong.
Lục Bắc cong ngón tay búng ra, ném xuống những chiếc nhẫn tương ứng, Khổng Từ vì thực lực kém nhất nên được Lục Bắc tăng thêm một chút liệu lên chiếc nhẫn Chu Tước, xem như đại bá phụ cho cháu hiền một phúc lợi.
Không có gì nguy hiểm, chỉ là một chút tiên thiên ngũ hành thôi.
Nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Khổng Từ mừng rỡ vô cùng, đã có lúc, hắn nằm mơ cũng mong chiếm được cái chức của chó cha, hôm nay mộng tưởng thành sự thật, hớn hở thử uy lực chiếc nhẫn Chu Tước.
Bằng Ma Vương gật gật đầu, rồi độn không tự đi, còn Lâm Cư Thủy thì không nói một lời, nhặt lấy nhẫn Thanh Long rồi cũng muốn quay về Yêu Hoàng Cung tiếp tục bế quan.
"Sau này ngươi không cần đến Yêu Hoàng Cung nữa."
Lục Bắc hờ hững nói: "Nguyên thần của ngươi không còn nằm trong Thần Đạo Mục Lục nữa, ta đã động tay động chân vào Thanh Long Giới, ngươi có thể tự do đi lại giữa thiên giới và nhân gian, về sau cứ ở lại Thiên Cung đi!"
Lâm Cư Thủy cúi đầu lĩnh mệnh, trước kia bị Lục Bắc khi dễ quá thảm, trong lòng hết sức e dè hắn. Cũng có thể do sợ nảy sinh tật xấu, vừa nghe nói mình được vào ở Thiên Cung thì vô thức liên tưởng đến hai chữ danh phận, trong lòng cũng có chút vui sướng khi khổ tận cam lai.
Lục Bắc thực sự có ý đó, sờ soạng cũng sờ soạng, hôn cũng đã hôn, không cho người ta một cái thuyết pháp, chính mình cũng thấy hơi không phải lẽ.
Sau khi vô địch một đời, cái tật coi trời bằng vung càng ngày càng nghiêm trọng, nếu Lâm Cư Thủy không chịu, hắn chắc chắn sẽ giữ người lại, cho đến khi nào đối phương đồng ý để hắn chịu trách nhiệm mới thôi.
"Ngươi có pháp nguyên thần phân thân, cứ lưu lại một phần nguyên thần ở nhân gian là được, đến Thiên Cung thì khách khí với mấy tỷ tỷ chút, tu vi của ngươi cao hơn các nàng, khi rảnh có thể chỉ điểm các nàng một chút."
Lục Bắc dặn dò đôi tiếng, thấy Lâm Cư Thủy chỉ lo dạ dạ vâng vâng thì bỗng cảm thấy có chút ủy khuất thay nàng, thầm nghĩ mấy tên cặn bã đàn ông đúng là hại người không ít.
Hắn tiến lên hai bước, nắm lấy bàn tay mềm mại, ân cần nói: "Đương nhiên, nếu ngươi có bị ức hiếp thì đừng có nhẫn nhịn, cứ tìm ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi."
Lâm Cư Thủy hơi sững sờ, mỗi lần đối mặt Lục Bắc thì hắn toàn giương nanh múa vuốt, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn ôn nhu đến vậy.
"Đi đi, ngày lành còn ở phía sau đây!"
Lục Bắc vỗ mông một cái, bảo Lâm Cư Thủy tối đến nên cẩn thận một chút, Thiên Cung cũng không yên ổn, gần đây có kẻ trộm nửa đêm mò vào phòng hái hoa, phải nhớ khóa kỹ cửa nẻo, nếu không thì sẽ dễ bị giật mình.
Mặt Lâm Cư Thủy đỏ bừng, không thèm nghe mấy lời hỗn trướng đó nữa, vội vàng dùng nhẫn rời đi.
"Ơ, sao ngươi còn ở đây?"
Lục Bắc quay người, đang định dắt chó cưỡi chim đi thì thấy Khương Tố Tâm muốn nói rồi lại thôi, cau mày nói: "Thế nào, ngươi cũng muốn chuyển đến Thiên Cung ở?"
Sắc mặt Khương Tố Tâm tối sầm, lần này Ứng Long chắc chắn còn khó đối phó hơn lần trước, trực tiếp nói rõ những gì mình mong muốn.
Năm xưa Chiêu Tần nội loạn, kết quả Khương Tố Tâm bị thua, hoàng thất niệm tình công lao to lớn của hắn nên xử lý nhẹ tên Khâm Thiên Giám tạo phản, những người nguyện ý bị hợp nhất thì được giữ lại quan chức cũ, còn ai không muốn thì có thể tự do rời đi.
Khương Tố Tâm được rất nhiều người ủng hộ, không ít Đại Thừa Kỳ đã đến Nam Cương tìm kiếm Hoàng Tuyền Châu, giờ vẫn còn có người ở đó xếp hàng thu thập tử khí Hoàng Tuyền, mà hắn chỉ chờ đến hai thuộc hạ là Cừu Nguyên và Tiết Ương, muốn Lục Bắc giúp một chút, tìm về những bộ hạ cũ thất lạc ở Hoàng Tuyền Giới.
"Ngươi ngược lại cũng còn nhớ tình cũ đấy, không hổ là Huyền Vũ mới nhậm chức, điểm này cũng giống với Huyền Vũ tiền nhiệm." Lục Bắc gật đầu tán thưởng, trong mắt lóe lên ánh sáng trắng, dùng Thiên Thư quấy nhiễu Hoàng Tuyền Giới, đưa những người có liên quan đến Khương Tố Tâm đi chung một lượt.
Khương Tố Tâm không nói gì, hắn chính là Huyền Vũ thượng thượng nhiệm.
"Chuyện nhỏ thôi, ngươi đến Nam Cương đi, bọn họ sẽ ở đó đợi ngươi."
Lục Bắc một bước nhảy lên mình chim đất: "Đều là tu sĩ Đại Thừa Kỳ đi được Hoàng Tuyền Giới cả đấy, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, ta cho ngươi một đặc quyền, ngươi thấy ai hợp thì có thể mở đường phi thăng qua lại mà đưa họ lên Thiên Cung Tiên Cảnh."
"Đa tạ Ứng Long đại nhân."
Khương Tố Tâm vui vẻ thần phục, lấy Huyền Vũ Giới rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Bắc cưỡi trên người Cổ Mật, cúi đầu nhìn xuống, thản nhiên nói: "Sao ta thấy ngươi mềm mại thế, hóa ra là biến à!"
"Chủ nhân, con này cố ý đấy, rõ ràng là muốn cưỡi ngài, nàng thèm thân thể của ngài, nàng thật là thấp hèn." Đồ Uyên trung thành tuyệt đối nói lời góp ý, và cũng không có gì bất ngờ mà ăn một đấm.
"Chỉ có mình ngươi nói nhảm nhiều, ngươi mà không có cái miệng dài này, hồi ở Huyền Lũng thì ta đã cưỡi được ngươi rồi." Lục Bắc có chút bất lực, tốt biết bao cái miệng, đáng tiếc lại mọc trên mặt ngự tỷ.
—— ——
Tiên Cảnh trở lại, đường qua lại phi thăng đã có thể tiếp nhận tiên nhân, Lục Bắc đến Hoàng Tuyền Giới một chuyến, thực hiện lời hứa rồi đưa đi một loạt tiểu đệ.
Càn Nguyên, Cố Trường Thanh và đám người đó không thích hợp gia nhập Tây Phương Giáo, đành lưu lại ở Thiên Cung làm việc bán mạng cho Thiên Đế lâm thời. Hai vị Đạo Chủ Thiên Ma và Hóa Ma thì vẫn giữ nguyên kế hoạch, trước thành tiên rồi hưởng trường sinh, sau đó sẽ tắm Bát Bảo Công Đức Trì, tẩy ma khí tu thành kim thân chính quả.
Về nguyên tắc thì không thể.
Nhưng ai bảo các nàng lại đi cửa sau của Nhị giáo chủ Chuẩn Đề Phật Mẫu chứ, thoát khỏi ma thân sẽ được quả Bồ tát, tiếp tục đi theo hầu bên cạnh Thi Khí Phật.
Việc đã thành, Đạo chủ Thiên Ma là Vi Nhật Quang Lưu Ly Bồ tát, Đạo Chủ Hóa Ma là Nguyệt Quang Tuệ Quang Bồ Tát.
Cho đến lúc này, Lục Bắc mới biết hai vị nữ Bồ tát có tục danh, Đạo Chủ Thiên Ma tên Nghiêm Huân, Đạo Chủ Hóa Ma tên Tiêu Phù Anh, trước kia hắn không để ý đến nên cũng không hỏi.
Bỏ qua hai Bồ tát, nhị giáo chủ ở Tây Phương Giáo cuối cùng cũng có được một dàn nhân viên chính thức.
"Tiếp theo, chỉ còn lại mình ngươi!"
Lục Bắc chăm chú nhìn lên trời, mặt trời rực rỡ, có ảo ảnh Tam Túc Kim Ô ở mặt trời phía trên bầu trời.
"Đứng cao như vậy, cũng đủ để ném ngươi chết đấy. . ."
Lục Bắc lẩm bẩm một tiếng, dẫn ưng khuyển về Thiên Cung Tiên Cảnh, cho hai nàng nghỉ ngơi, bản vẽ thiết kế Thiên Đình còn chưa được đưa ra, ưng khuyển nếu có hứng thú thì có thể qua Thái Phó đăng ký, góp sức mình bằng số ít trí thông minh.
Lục Bắc giao hết việc bố trí Tiên Cảnh tương lai cho các cánh, muốn các nàng tùy ý sắp xếp thế nào thì tùy, thích xây thành hình dạng nào thì cứ xây thành như vậy, còn tám ngày nữa là đến trận đấu với Thái Tố, nên tập trung toàn lực tu hành.
Lâm trận mới mài gươm, tuy không sắc cũng sáng.
Không thể nào!
Hoàng Tiêu nhìn Lục Bắc xông thẳng vào như phá cửa, mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ công đức viên mãn, sau này xin đừng đến tìm thần nữa."
Cái công đức viên mãn này chỉ là việc Kim Sí Đại Bằng tấn cấp thành Phượng Hoàng, nghĩ đến những chuyện ngu ngốc mà mình đã làm ở Hoàng Tuyền Giới thì nàng hận không thể đồng quy vô tận với Lục Bắc.
"Nhạc. . . "
"Câm miệng!"
"Tiêu ca, ta cũng muốn cho ngươi một con đường sống, nhưng mà không được, chuyện song tu thì người khác không thể sánh được với ngươi."
Lục Bắc lại một lần nữa không làm người, mặt nghiêm túc nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ quyết chiến với Thái Tố, cần Tiêu ca giúp ta một tay, nếu không ta sẽ có thể chết trong tay hắn đấy."
Lại là chiêu này!
Hoàng Tiêu giận đến cực điểm, nhất thời mềm lòng, suýt chút nữa thì đã đồng ý ngay tại chỗ.
Lục Bắc cảm thấy nên nói gì đó, gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Tiêu ca, ngươi không muốn thấy Phượng Hoàng bị Tam Túc Kim Ô đánh bại chứ?"
"Bệ hạ, đây là lần cuối cùng!"
"Một lời đã định!"
". . ."
Lục Bắc dứt khoát đáp ứng, Hoàng Tiêu nghe vậy càng căm phẫn hơn, nàng thở dài, khoanh chân ngồi xuống, dặn Lục Bắc nhất định phải chiến thắng trở về, thua ai cũng không thể thua Tam Túc Kim Ô.
Một lần tu luyện này, chính là ròng rã bảy ngày, Lục Bắc buông người đẹp trong ngực, bước một bước đến Vạn Yêu Quốc.
Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời nóng dị thường, ý chí đáng sợ thuận theo tia sáng chiếu xuống nhân gian, ép cho vạn vật chúng sinh câm lặng không dám hé lời.
"Xem ra, ngươi cũng chờ không nổi. . ."
"Xa cách vạn năm, người con xa quê về nhà sốt ruột, ngày mai ngươi hãy trở về đi!"
——
Bạn cần đăng nhập để bình luận