Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 450: Hắn sợ

Chương 450: Hắn sợ
Bên ngoài cổng truyền tống, Xà Uyên đuổi giết Lục Bắc, Chu Kính Lê mang theo hai gã thủ hạ Hợp Thể kỳ đuổi theo. Chân trước vừa bước vào bí cảnh, chân sau đã đụng phải Tâm Hiền Vương cùng Tâm Cuồng Quân, chẳng nói thêm lời nào, năm người liền có một trận đại chiến trong Tàng Thiên Đồ.
Tốc độ thời gian trôi qua trong Tàng Thiên Đồ khác với bên ngoài, liên quan đến cơ duyên bí cảnh, Chu Kính Lê cùng Tâm Hiền Vương đều không muốn kéo dài, đánh nhanh thắng nhanh, bỏ qua khâu nói lời hung ác. Kết quả hai gã thủ hạ Hợp Thể kỳ không địch lại Tâm Cuồng Quân, Chu Kính Lê phải tung ra mấy lá bài tẩy mới đánh lui được Tâm Hiền Vương, hai bên miễn cưỡng bất phân thắng bại.
Chờ Chu Kính Lê phá vỡ Tàng Thiên Đồ, thì Lục Bắc bên này... Hồ Tam đã đi đi lại lại ba vòng, vừa đi vừa chỉ vào đống đồ rách nát:
"Lão điện hạ ngài xem, đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, từ pháp bảo đến nguyên vật liệu, đủ loại bảo bối đều có, ngài thích món nào thì cứ nói thẳng, hai huynh đệ ta sẽ cho ngài bớt."
"Đại ca đừng có nói linh tinh, điện hạ thân phận gì, thiếu ngươi cái đó à?"
"Hiền đệ nói sai rồi, người làm ăn không phân biệt thân phận."
Đánh xong một trận lớn, Chu Kính Lê tâm lực hao tổn quá độ, bên tai lại nghe những lời nói lung tung của Hồ Tam, chỉ cảm thấy đầu ong ong, hắn cự tuyệt việc Hồ Tam, Hồ Tứ rao bán hạ giá, tìm một chỗ ngồi xuống vận công dưỡng thần.
Hai tên thủ hạ trung thành tuyệt đối đứng một bên, mãi đến một canh giờ sau, khi Chu Kính Lê tinh thần sảng khoái đứng dậy, hai người mới khoanh chân tĩnh dưỡng nguyên thần tại chỗ.
Vừa đứng dậy, Chu Kính Lê đã trợn tròn mắt, trước mắt toàn là những thứ rách nát, không có món bảo vật nào ra hồn. Không thể nói là không có, mà chỉ có thể nói là đến chậm cả ngàn năm.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, bảo bối đã bị hai huynh đệ tham mất. Đến trước được trước, đến sau không còn, xem mặt mũi Lục Bắc lấy đức phục người, am hiểu phân rõ phải trái, Chu Kính Lê nín nhịn nhận, ngược lại chuyển sang một mối làm ăn khác.
"Lục tông chủ, nếu Chu mỗ đoán không sai, Hùng Sở Tâm Lệ Quân nhất định đang ở trong tay ngươi?"
"Không chỉ có vậy, lần này ta đã bắt trọn ổ, cha nàng cũng không thoát khỏi... lòng bàn tay của bản tông chủ."
Nguyên Huyền Vương cũng ở đây!
Hai mắt Chu Kính Lê tỏa sáng, về thân phận địa vị, về giá trị chiến lược, Nguyên Huyền Vương cao hơn Tâm Lệ Quân rất nhiều. Cùng là phong hào Vương, mười Tâm Hiền Vương cũng không sánh được một Nguyên Huyền Vương, lần này không uổng công rồi, kiếm được món hời.
Còn về mối làm ăn này có thành hay không, Chu Kính Lê không chút lo lắng, hàng trong tay Lục Bắc, người bình thường không dám nhận, hắn cũng không thể bán cho Huyền Lũng... Đen...
Nghĩ đến Huyền Lũng, da mặt Chu Kính Lê co lại, cau mày nói: "Lục tông chủ, bên Huyền Lũng, ngươi có bắt được tù binh không?"
"Bắt được, một tên kiếm hung, hai tên tóc trắng, người Huyền Lũng phái đến đều ở trong tay bản tông chủ cả." Lục Bắc gật đầu, nghiêm túc nói: "Số người hơi nhiều, bàn đến giá cả, Lục mỗ chắc chắn phải chịu thiệt, nhưng người khác thì khác, điện hạ là người thực tế, chắc chắn sẽ không lừa ta, đúng không?"
Chắc chắn sẽ không, ngươi trước tiên hãy bỏ kiếm xuống đi.
Chu Kính Lê lắc đầu: "Tù binh bên Huyền Lũng, Võ Chu không có ý định thu mua, Lục tông chủ tìm người khác đi, ngươi cứ hỏi thử Nguyên Huyền Vương xem, có lẽ bọn họ muốn."
"Xin chỉ giáo?"
"Võ Chu ta và Huyền Lũng có quan hệ vô cùng tốt, nhiều năm là minh hữu, đã ký kết minh ước cùng nhau chống lại yêu tộc xâm lược từ phía nam, há có thể bội bạc, lén sau lưng rút dao đâm bạn mình!" Chu Kính Lê nghĩa khí lẫm liệt nói.
Cho nên, đó là lý do ngươi đưa dao cho Hùng Sở sao?
Lục Bắc trừng lớn mắt, phân tích ý tứ trong lời nói, nếu hắn đoán không sai, Chu Kính Lê sợ.
Quốc lực của Võ Chu và Huyền Lũng chênh lệch quá lớn, Võ Chu dám lớn tiếng trước mặt Hùng Sở, nhưng trước mặt Huyền Lũng lại rất khách khí, không quên vị thế minh hữu. Có lẽ, trong đó cũng do vị trí địa lý quan trọng của Huyền Lũng, là phòng tuyến đầu tiên chống lại yêu tộc xâm lược từ phía nam, nhưng quan trọng hơn vẫn là chênh lệch quốc lực của hai nước.
Không thể bàn về mối làm ăn với Huyền Lũng, Lục Bắc cũng không ép, quyết định nghe theo ý Chu Kính Lê, lát nữa chào hàng cho Nguyên Huyền Vương. Nghĩ đến đây, Lục Bắc trước hết cùng Chu Kính Lê định giá Nguyên Huyền Vương. Tâm Lệ Quân vì là lần thứ ba được bán, giá trị thị trường giảm nhiều, có được chẳng khác nào như chuyện trèo lên trời hái gió, Chu Kính Lê không muốn phí tiền. Cuối cùng, Lục Bắc đành phải buộc hai người cùng nhau tiêu thụ, muốn mua Nguyên Huyền Vương thì phải mua cả món quà tặng kèm là Tâm Lệ Quân.
Hai người trao đổi một hồi lâu, trong lúc đó có Hồ Tam phụ họa, điên cuồng khuếch đại giá trị thị trường của Nguyên Huyền Vương lên mức giá cao ngất trời.
Thương lượng xong, chủ và khách đều hài lòng, Lục Bắc lấy ra mười hai ngân phiếu, đưa cho tên lừa đảo công lao to lớn, rồi kéo Chu Kính Lê đến trước bia đá.
Nhật ký của Độ Kiếp kỳ nước Nghi Lương ngàn năm trước lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Chu Kính Lê. Ba lần dò xét lặp đi lặp lại, sắc mặt Chu Kính Lê ngưng trọng: "Lục tông chủ, phần phía dưới đâu, không có bia đá nào khác sao?"
"Phía dưới không có, bia đá chỉ có chừng ấy." Lục Bắc hiếu kỳ hỏi: "Điện hạ, đây là chữ cổ Đại Hạ đúng không, viết những gì vậy, ta và đại ca đều không hiểu, có thể nói cho nghe không?"
Vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn lộ ra vẻ hiếu học, Hồ Tam bên cạnh cũng tỏ vẻ ngây thơ, giống loại cho cái kẹo mút là dụ dỗ được đến tầng hầm.
Da mặt Chu Kính Lê co rút, hai huynh đệ này giả ngu, hắn cũng không vạch trần, vỗ trán một cái, nói thẳng kinh sư còn có chuyện quan trọng chờ xử lý, chuyện của Nguyên Huyền Vương không cần vội, cứ để Lục Bắc nuôi thêm hai ngày nữa.
"À phải rồi, còn chuyện long mạch, Lục tông chủ có từng... "
"Chết rồi, cùng Vương Hổ tự bạo để đền nợ nước rồi."
"..."
Ta biết, khí vận chi long đã chết rồi, ngươi trước tiên hãy bỏ kiếm xuống đi.
Trước khi đi, Chu Kính Lê dặn dò Lục Bắc ngàn vạn lần phải cẩn thận, chữ cổ Đại Hạ trên bia đá ghi chép bí mật quan trọng, tuyệt đối không thể để Nguyên Huyền Vương nhìn thấy, Triệu thị huynh muội cũng không thể. Nói xong, gương đồng lóe lên, mang theo hai tên thủ hạ rời khỏi bí cảnh.
"Chúng ta cũng đi."
Lục Bắc vẫy tay cuộn bia đá lại, suy nghĩ một chút, lại thu cả đống đồng nát sắt vụn vào. Phá thì có phá chút, nhưng biết đâu có người lại thích sự cũ kỹ nặng trĩu năm tháng, ví dụ như Nguyên Huyền Vương, người này nhìn là biết ngay là một kẻ oan gia.
—— ——
Nhạc Châu, Tàng Thiên Sơn.
Lục tông chủ đến Thiên Kiếm Tông của hắn, vì là Nhạc Châu, Xà Uyên cả người không thoải mái, chỉ sợ chạm mặt sư tỷ hay loại người nào đó, nên chủ động vào phòng tối tu luyện.
Cho dù không có sư tỷ, còn có Liêm Lâm thuộc loại người cố chấp muốn thanh quân trắc này, Thiên Kiếm Tông là Thiên Kiếm Tông của Lục Bắc, không phải của nàng, phải đợi Lục Bắc lên đỉnh Tam Thanh mới gọi nàng đi ra ngoài được.
Đến Thiên Kiếm Tông, người vui vẻ nhất không phải là Lục Bắc mà là Hồ Tam.
Nhìn gì đấy, có biết quan hệ giữa bản quan với tông chủ nhà ngươi như thế nào không?
Ở trước mặt bản quan, hắn chỉ là một thằng em thôi!
Hồ Tam mượn oai hồ, trước kia từng là Thiên Kiếm Tông nhất lưu của Võ Chu, giờ người người đều phải cúi đầu nhún nhường trước hắn, tha hồ đấm đá cũng không ai dám hé răng, vui vẻ nhảy nhót khắp núi.
Còn việc có bị ai đánh lén hay không, Lục Bắc rất khó đảm bảo, dù sao thì bọn họ đều là kiếm tu, tính tình ai nấy đều có hơi vấn đề.
Nghĩ đến đây, Lục Bắc nhìn Liêm Lâm: "Ta tự đi tìm Tần trưởng lão, ngươi không cần theo, để ý đến đại ca của ta một chút, thân thể của hắn tương đối yếu, có thể sẽ bị người ức hiếp trên núi."
Liêm Lâm gật đầu, hiểu ý, tức là đi bắt nạt đại ca kết bái của tông chủ.
Nói về vô lễ, nàng rất oán hận tông chủ, nhưng vì đánh không lại, nên một mực không tìm được cơ hội để trả thù.
Bí cảnh Tàng Thiên Sơn.
Lục Bắc vừa gặp Tần Phóng Thiên, không nói lời nào, đem mấy món pháp bảo Độ Kiếp kỳ xếp thành một hàng. Tay đang bưng chén trà của Tần Phóng Thiên run lên, dụi mắt nhìn cho rõ, tỉ mỉ thưởng thức từng món pháp bảo, cuối cùng siết chặt lấy phi kiếm, kích động nói: "Tông chủ, những bảo vật này ngài đoạt được ở đâu vậy, xác nhận là không còn sót lại món nào chứ?"
Không hổ là ngươi, làm việc lúc nào cũng cẩn thận.
Lục Bắc lắc đầu, xác nhận không sót món nào, chỉ vào chuông vàng bị ma niệm ô nhiễm: "Bảo vật long đong, bản tông chủ cho ngươi một cơ hội thể hiện bản thân, trong vòng ba ngày hãy chữa lành chuông vàng về nguyên dạng."
"Chuyện đó có gì khó." Tần Phóng Thiên cười nhạt, lòng bàn tay phẩy nhẹ ánh sáng xanh, chỉ trong giây lát đã hóa giải hết ma tuyến đen bám trên chuông vàng. Đang đắc ý, ông cau mày, cầm lấy chuông vàng tỉ mỉ quan sát, một lát sau, lại cầm những món pháp bảo khác lên xem xét.
"Tông chủ, pháp bảo tuy hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng đã tích tụ bụi bặm nhiều năm, ánh sáng thần thánh có phần ảm đạm, hao tổn bản nguyên, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, e là phải tốn không ít sức lực." Tần Phóng Thiên nhíu mày nói, cho dù ông tự tay bồi dưỡng thì cũng cần 10 năm.
"Lâu vậy sao?"
"Rất nhanh, mới có 10 năm mà thôi." Tần Phóng Thiên cười khổ, tông chủ tư chất đỉnh cao nhất, căn bản không hiểu tu tiên là gì, cũng không hiểu nỗi khổ của tu sĩ nhân gian.
"Bản tông chủ không chờ được 10 năm."
Lục Bắc khẽ lắc đầu, thu lại mấy món pháp bảo, quay người muốn rời đi.
"Tông chủ!" Tần Phóng Thiên bước nhanh lên trước, níu ống tay áo Lục Bắc lại: "Tông chủ có ý gì vậy, nếu ngài chê lâu, lão Tần ta từ giờ bế tử quan, tranh thủ năm năm, không, trong vòng ba năm cho ngài một câu trả lời."
Bỏ đi, ba năm đủ để chuẩn bị một kỳ thi đại học rồi!
Lục Bắc hất ống tay áo ra: "Ba năm sau, bản tông chủ đã đi Tiên giới, muốn mấy thứ rách nát này để làm gì? Trước mắt chúng tuy hơi giòn, nhưng đâu phải không có tác dụng, bản tông chủ giữ lại bên người, coi như là vật tiêu hao."
Tông chủ thật là hồ đồ, ăn một bữa no bụng rồi thì đâu giống nhau được! Tần Phóng Thiên chết sống không đồng ý, cho đến khi Lục Bắc đưa cho pháp bảo phi kiếm, ông mới mặt đỏ thở dốc buông tay, đón lấy phi kiếm rồi đứng qua một bên: "Thật cho tông chủ biết, lão Tần tuyệt không phải kẻ thấy tiền là sáng mắt, là một kiếm tu có nguyên tắc, chẳng qua là chỉ có vỏ kiếm, mà không có thanh bảo kiếm vừa tay nào, cho nên..."
"Được rồi, ta biết rồi, thêm tiền nữa nha, không phải lo xấu xí."
Lục Bắc vẫy vẫy tay áo lại muốn rời đi, Tần Phóng Thiên vẫn không đồng ý, Thiên Kiếm Tông mới vừa thành lập, tông chủ thân là lãnh tụ của một tông môn, ba ngày hai đầu chạy ra ngoài, thật sự có hơi khó tin nổi. Lần này, dù thế nào cũng phải ở lại Thiên Kiếm Tông nửa tháng, vừa để hiển thánh trước mặt mọi người, cũng tốt để cho các đệ tử chiêm ngưỡng một phen.
Lục Bắc gật gù, cảm thấy có lý, dặn dò: "Để Trảm trưởng lão thông báo một tiếng, nói tông chủ ngày mai mời kiếm hung Độc Cô, một trong ba hung của Huyền Lũng, đến so kiếm, địa điểm ngay trong bí cảnh này, ai có hứng thú thì có thể đến xem lễ."
"Kiếm hung!"
Tần Phóng Thiên khẽ nhíu mày, dường như nhớ lại một hình tượng không mấy tốt đẹp.
Đến khi ông hoàn hồn lại, trước mặt đã không còn bóng dáng của Lục Bắc.
Cánh cửa đen trắng kéo ra, Lục Bắc xoa xoa bàn tay nhỏ đi vào phòng nhỏ, một vẻ mặt sắc mị mị, khiến cho Nguyên Huyền Vương thấy mà rùng mình không thôi.
Đường đường là người đứng đầu Thiên Kiếm Tông, truyền nhân của Khí Ly Kinh, lại có sở thích thế này!
"Xin lỗi, đi nhầm cửa, coi đây là nhà lao của Lệ Quân." Lục Bắc áy náy nói, xoa xoa tay nhỏ quay người rời đi.
"Trở lại cho ta! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận