Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 614: Vị tiên tử này là chó

Chương 614: Vị tiên tử này là chó Đường qua lại dài dằng dặc. Ban đầu vô cùng hẹp, vừa đủ một người đi. Sau một chén trà, hơi ẩm ướt dâng lên như thủy triều, rộng mở và sáng sủa.
Lục Bắc và Thị Thổ Lạc đứng dưới đáy hồ, hai người liếc nhau, che giấu khí tức bơi lên trên.
Giữa đường, gặp phải mấy con cự thú dưới đáy hồ, đều bị Thị Thổ Hạc trừng một cái rồi bỏ đi.
Chúng cổ quái kỳ lạ, tùy tiện dài ngoằng, hình dáng và thân thể kỳ dị, khiến Lục Bắc tưởng mình đang ở đáy biển.
Rõ ràng là không phải, nước hồ vừa lạnh vừa nhạt, hắn không ngửi thấy vị mặn của biển.
Dãy núi cao ngất, trùng trùng điệp điệp, trong sương mù dày đặc, giống như con rồng đang bơi lượn áp sát đại địa, hễ có một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ kinh động con Thần Long ngủ say đã lâu.
Lục Bắc và Thị Thổ Lạc đứng bên hồ, tầm mắt nhìn tận phía xa, đều trầm mặc không nói.
Lúc này, bí cảnh chưa đến thời điểm mở ra, nếu như tất cả mọi người tuân thủ quy củ, thì người trông mộ bên trong bí cảnh sẽ không quá tám người.
Chết cười, tu tiên lại không phải thế.
Bản thân Lục Bắc đã mang theo Xà Uyên và rắn vảy vàng nhỏ rồi, suy bụng ta ra bụng người, những người khác sao biết chắc sẽ thật thà chứ.
Trước khi đến, Thanh Long chỉ nói thăm dò, chứ đâu có quy định hễ gặp được cơ duyên phải giữ lại cho tổ chức.
"Tâm Nguyệt Hồ, ta cho rằng phía tây có giấu trọng bảo, vật này có duyên với ta, ta muốn đơn độc đi tìm vận may."
"Không ổn, Hồ mỗ cho rằng núi tuyết lớn phía đông mới là vị trí hạch tâm của bí cảnh, lời của đại ca Thanh Long không thể không nghe, nên thăm dò phía đông trước."
Hai người ở đối diện đông - tây, dường như muốn đi ngược lại.
Nhưng mà không hề, Lục Bắc đột nhiên đau bụng, tìm bụi cỏ ngồi xuống, Thị Thổ Lạc nhớ tới mình 10 năm chưa tắm rửa, liền nhanh chóng xuống hồ xối một cái.
Tạm không nói đến Thị Thổ Lạc, bên phía Lục Bắc, ngồi xổm trong bụi cỏ lấy rắn vảy vàng nhỏ ra.
"Tê tê tê ----"
Rắn vảy vàng nhỏ phun lưỡi, quấn quanh bả vai Lục Bắc, thăm dò gật gật vào hai má của hắn.
Con rắn này không phải con rắn kia, không đơn thuần chỉ là cô rắn nhỏ, Xà Uyên cũng ở trong đó.
Một người một Yêu hợp thể biến thân, đẹp như quýt, nhưng Lục Bắc lại thành người ngoài cuộc.
Lục Bắc truyền âm nói nhỏ, thuật lại mấy công lược đã xác nhận không sai, để rắn vảy vàng nhỏ đi thăm dò với tốc độ nhanh nhất, gặp được bảo bối thì lặng lẽ cắn, gặp người lạ thì không nên tới gần, để đó hắn tự tay thu thập.
Ánh sáng vàng đi xa, rắn vảy vàng nhỏ trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
"Thị Thổ Lạc, nhanh vậy đã xối xong rồi, tay nghề có đấy, là tổ truyền sao?" Lục Bắc kéo dây lưng quần đi ra bụi cỏ, bên hồ gặp Thị Thổ Lạc vừa bay lên khỏi mặt nước.
Thật là phiền phức, quần áo ngươi đều không có ướt, làm bộ cho ai xem vậy!
Ít nhất phải giống như bản tông chủ, kéo dây lưng quần lên mới đúng chứ.
Thị Thổ Lạc không nói gì, chỉ gật đầu thừa nhận tay nghề tổ truyền.
Hắn tuy không biết tu vi của Lục Bắc đến cảnh giới nào, nhưng tu sĩ tiên thiên trở lên có thể lấy khí thay cơm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí đầy bụng, không hề bài tiết, hoàn toàn chỉ có vào mà không có ra.
Lấy cớ đau bụng đi tiêu quá giả tạo, ít nhất phải giống như hắn, xuống hồ xối một cái đáng tin hơn nhiều.
Hai người ngầm hiểu ý nhau, âm thầm khinh bỉ cái cớ lừa người của đối phương, đều không nói ra.
"Tâm Nguyệt Hồ, ta xuống hồ xối một cái, tỉnh táo hơn nhiều, thiên tài địa bảo người có duyên mới được, không thể cưỡng cầu, ta không đi phía tây nữa." Thị Thổ Lạc trầm giọng nói.
Hiểu rồi, đã có người đi trước.
Tiểu tử nhà ngươi tính toán cũng hay, đáng tiếc không có công lược, phía tây không có gì kiếm được, chỉ là một vùng đất hoang mà thôi.
Trong lòng Lục Bắc hiểu rõ, gật đầu nói: "Nếu vậy, thì chúng ta cùng đi núi tuyết lớn, mọi chuyện làm theo kế hoạch, gặp phải người thủ mộ khác, nam thì giết, nữ để Hồ mỗ làm lô đỉnh."
"Đại thiện."
Núi tuyết lớn.
Cây ngọc treo rủ, cả vùng được bao phủ trong một màu bạc, nếu nói dãy núi liên miên phía trước là một Thương Long, thì núi tuyết lớn này là một Ngọc Long.
Các đỉnh núi nối tiếp nhau, ẩn sâu trong mây mù, giơ tay là có thể chạm đến bầu trời.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, cảnh sắc hùng vĩ, vách núi dựng đứng như bị đao tước búa bổ.
Lục Bắc đứng ở đỉnh cao nhất, nheo mắt nhìn khắp bốn phía, bí cảnh này đúng như trong công lược nói, chiếm một diện tích rất rộng lớn.
Chỉ tiếc khi player làm công lược, thì bí cảnh đã sớm bị thăm dò qua rồi, một lát sau, hắn không thể tưởng tượng ra được tự nhiên sẽ chuẩn bị cho hắn món quà gì.
Chỉ có thể khẳng định một điều, việc Hoàng Cực Tông bất chấp rủi ro chiến tranh để đưa người đến Hùng Sở, tất nhiên là một bảo bối lớn.
Ầm ầm ---- Một tiếng vang trầm đục, sắc trời đột nhiên thay đổi, trước đó trời quang mây tạnh giữa ban ngày, đột nhiên tối sầm lại.
Thị Thổ Hạc cảnh giác nhìn xung quanh, bước ngang một bước, thân hình cường tráng như cột điện đứng sau lưng Lục Bắc.
"Đại ca, có biến."
Có biến là ngươi mới đúng đó tiểu tử!
Lục Bắc không vui trừng mắt Thị Thổ Lạc, không có việc gì thì tự xưng là lão ca, có việc thì lập tức biến thành tiểu đệ, trách không được có thể cùng hắn thành một đội, đúng là cá mè một lứa.
Trời của bí cảnh và trời của bên ngoài không giống nhau, không có mặt trời, mặt trăng và các vì sao thay phiên, đột nhiên ban ngày biến thành nửa đêm, trong công lược không có nói, nguyên nhân cụ thể hắn cũng không rõ ràng.
Bất quá, trong công lược có nhắc đến một chút, đó là hiện tượng bình thường, không cần để ý.
Lục Bắc không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt tản thần thức ra, trong ngực lấy một chiếc la bàn bình thường ra, @#$@#$ niệm vài câu, sau đó một quyền đánh xuống chân.
Ầm ầm! ! !
Tiếng chấn động kêu gào tựa như Cự Long ngẩng đầu gầm thét, tiếng sấm cuồn cuộn kéo theo sóng khí, hất tung lớp tuyết dày.
Tuyết dưới chân Lục Bắc nứt toác, một cơn sóng tuyết cao đến mấy chục trượng che trời quét xuống, như thủy triều cuồn cuộn, thanh thế càng lúc càng lớn.
Tuyết lớn vỡ ra.
Màu trắng thao thao bất tuyệt, từ yên ắng đến thiên quân vạn mã lao nhanh, chỉ trong mấy hơi thở.
"Nhiều năm không dùng, nhặt lại vẫn dùng được, chính là cái này." Lục Bắc thu hồi la bàn, một tay chắp sau lưng, bói toán bằng phương pháp long trời lở đất, một bộ phong thái tông sư.
Thị Thổ Lạc không kịp thán phục, nhìn chằm chằm vào bức tường băng cứng ở sườn núi, hai cánh cửa sắt đen cao tới 100 trượng đang đóng chặt, chôn sâu trong lớp băng vĩnh cửu.
Lục Bắc đã biểu diễn xong thủ đoạn của mình, tiếp theo nên đến lượt hắn thể hiện.
Nhưng trước đó. . .
"Đạo chích phương nào, núp đầu lộ đuôi thật là không dứt khoát, mau ra đây cho ta."
Hai mắt Thị Thổ Hạc như điện, hai đạo ánh sáng vàng trong nháy mắt xé rách hư không, giữa sóng triều lên xuống, hai thân ảnh hiện ra.
Hắn tập trung nhìn kỹ, hai thân ảnh một nam một nữ, cũng có thể coi là một già một trẻ.
Lão giả đầu tóc bạc trắng, râu dê được tỉa tót gọn gàng, mặc đạo bào màu xanh bay phất phới trong gió, tay cầm la bàn, mắt sáng quắc, tinh thần minh mẫn, dáng vẻ không hề già nua.
Không chỉ khí thế mạnh, mà thân thể cũng cường tráng, đạo bào tung bay trong gió lộ rõ thể phách vô cùng hùng hồn, so với Thị Thổ Lạc cũng không hề kém bao nhiêu.
Nữ tử dung mạo bình thường, dáng người không có đường cong, nhà có điều kiện tự mang theo sân bay, như thể dựa vào người cô là có thể nghe được âm thanh máy bay cất và hạ cánh.
"Đại ca, huynh thấy thế nào?" Thị Thổ Lạc hỏi với thái độ trung thành tuyệt đối, chỉ chờ Lục Bắc hạ lệnh, liền đem lão già giết chết, nữ bắt về làm lô đỉnh.
Ta thấy tiểu tử nhà ngươi xem phim nhiều quá thì có.
Lục Bắc ung dung thản nhiên, chăm chú nhìn về phía lão giả.
Rất kỳ lạ, hiếm khi có ai xem nhẹ nữ tu mà dồn hết sự chú ý vào nam nhân như thế này.
Không phải vì hắn thay đổi tính, cũng không phải vì nữ tử này tầm thường, mà là dung mạo lão giả có vẻ quen thuộc, hắn mơ hồ nhớ đã gặp ở đâu đó.
Trông quen mắt quá.
Lão giả cảm nhận được ánh mắt Lục Bắc, thu la bàn trong tay về, hai tay ôm quyền vừa nhấc: "Hai vị trông lạ mặt, lão hủ là Khuê Mộc Lang, vị tiên tử này là Lâu Kim Cẩu, xin chào."
Khuê Mộc Lang, Lâu Kim Cẩu. . .
Vậy nói như vậy, là tiểu đệ của Tây Phương Bạch Hổ rồi.
Bất quá, vị tiên tử này là chó, nghe cũng quá tổn thương người.
Lục Bắc thầm lặng nhả rãnh một tiếng, không biết sao Hạc, Hồ, Sói, Chó bốn cái đều họ chó, đều có thể xem là chó, cho nên hắn không tiện nói rõ.
Dưới sự bảo vệ trung thành tuyệt đối của Thị Thổ Hạc, Lục Bắc ôm quyền đáp lễ: "Lão trượng khách sáo, tại hạ là Đấu Mộc Giải, vị bên cạnh ta là Ngưu Kim Ngưu."
". . ." x2 Khuê Mộc Lang và Lâu Kim Cẩu cùng nhau trầm mặc, một lát sau, Khuê Mộc Lang nói: "Nguyên lai là Đấu Mộc Giải, ngươi đột nhiên biến thành nam tử, lại còn tinh thông bói toán tâm pháp, khó trách lão hủ nhất thời không nhận ra."
Mù rồi, trùng hợp đến vậy sao?
Lục Bắc thầm im lặng, nhị thập bát tú, tùy tiện chọn hai cái lại là người quen, vận khí của hắn hôm nay có vẻ hơi tệ.
Cũng may vấn đề không lớn, chỉ cần hắn không xấu hổ thì người xấu hổ là người đối diện.
Lục Bắc ho nhẹ một tiếng: "Nữ tu chúng ta tuyệt sắc khó cầu, ai cũng có phong lưu riêng, đi ra ngoài đương nhiên phải bảo vệ mình thật tốt, biến hóa dung mạo là không thể thiếu, tránh bị gian tặc nhỏ bé gây ra biến chất trong lòng."
Nói xong, hắn nhìn sang Lâu Kim Cẩu: "Vị tỷ tỷ này, ngươi có phải cũng thấy vậy không?"
"Nam tu."
Lâu Kim Cẩu chậm rãi mở miệng, giọng nói hào hùng.
Lục Bắc thầm kêu xui xẻo, ai ai cũng như Tuân Úc, có nói gì thêm nữa thì hắn cũng không phân rõ được nữa.
"Động thủ, nữ giết, già để lại cho ta."
"Sao lại đổi, không phải nữ để lại làm lô đỉnh sao?" Rốt cuộc cái nào mới là kế hoạch ban đầu, Thị Thổ Lạc còn chưa động thủ đã bị Lục Bắc làm cho rối bời.
"Lão đầu biết phép tính, ta thì không, để lại có tác dụng lớn." Lục Bắc quyết đoán trả lời.
"Các hạ nói đùa, lão hủ chỉ biết một chút thuật đo lường tính toán, tìm mãi mới được chỗ này, không bằng anh em một nhà, nếu thật sự so về bản lĩnh, thì thủ đoạn của các hạ mới cao cường hơn."
Khuê Mộc Lang tự than thở không bằng, thấy Thị Thổ Lạc xoa tay, rất có tư thế không nói lời nào trực tiếp ra tay, vội vàng bảo dừng lại.
"Khoan đã, bí cảnh này còn bốn người khác, chúng ta tìm đến cửa lại giằng co, chưa nói đến ai thiệt ai hơn, đánh đến cùng rồi người ta lại ngồi hưởng lợi, gặp được nhau là có duyên, chúng ta liên thủ đánh lui kẻ địch thì không hay sao."
"Buồn cười, ngươi nói dừng là dừng, coi da mặt ta dễ nói chuyện vậy à!" Lục Bắc hừ lạnh một tiếng.
"Các hạ, lão hủ cũng quen biết Tỉnh Mộc Ngạn, danh xưng tinh tú chẳng qua chỉ là che giấu tục danh, không có gì bí ẩn cả, ngươi không cần tìm cách giấu diếm."
Khuê Mộc Lang thở dài, chỉ vào cánh cửa băng phong nói: "Nếu lão hủ không tính sai, mảnh thiên địa này bất quá chỉ là tầng ngoài của bí cảnh, ta có thể tính ra thì các hạ cũng tự nhiên có thể tính ra, chưa đến lúc trở mặt."
Lão già này, cũng có chút tài.
Lục Bắc hai mắt nheo lại, thấy Thị Thổ Hạc nhìn mình, gật đầu nói: "Hắn nói không sai, đằng sau cánh cửa này còn có huyền cơ khác, bí cảnh nước sâu lắm, hợp tác một lần cũng không sao."
Khuê Mộc Lang nghe vậy cười ha ha, tính ra được ở đây có minh hữu, quả thật là không sai.
"Nếu đã vậy, các hạ có thể báo cho thân phận không?"
"Dễ nói thôi, hắn là Thị Thổ Hạc, còn ta là Cơ Thủy Báo."
"..." x2 "Lại sao nữa, Cơ Thủy Báo các ngươi cũng quen biết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận