Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 935: Từ xưa đến nay, nói rất dài dòng (6k chữ)

Mây đen che phủ trời.
Yêu khí bao la như màn lớn phủ kín bầu trời Thiết Mạc Thành, nhìn từ xa kéo dài vạn dặm mênh mông, cực kỳ dễ thấy.
Bên trong thành, tướng sĩ tế lên chiến kỳ huyết khí, chiến trận pháp, các tu sĩ duy trì đại trận thủ thành, trong bóng tối vô biên, chống đỡ một cột sáng mờ.
Chỉ có vậy thôi.
Nhìn những đám mây đỏ nóng hừng hực trong bóng tối, tu sĩ Đại Thừa Kỳ hiểu chuyện đều lộ vẻ khổ sở, ánh sáng đỏ Kim Diễm, ngũ hành lấp lánh, yêu khí tinh khiết như tiên quang, là biểu tượng của Phượng Hoàng nhất tộc.
Yêu Hậu đã đến rồi!
Tu vi của Yêu Hoàng cao bao nhiêu, Nhân tộc đến nay chưa có kết luận, chỉ nhìn Yêu Hậu lộ ra một phần nhỏ của tảng băng trôi, đã vượt xa những Yêu Hoàng trước đây thật giả lẫn lộn.
Ý chí cường đại lơ lửng trên trời cao, quan sát vạn vật chúng sinh, tạo áp lực cực lớn cho tu sĩ Đại Thừa Kỳ Nhân tộc.
Hơn nữa, là một nỗi bất an khó tả.
Yêu Hậu mạnh đến khó tin, vậy Yêu Hoàng phải đạt đến trình độ nào? Thời thế Nhân tộc bất lợi, quả thật lắm tai họa.
Trong lòng các tu sĩ Nhân tộc đều u sầu, cường giả Vạn Yêu Quốc xuất hiện lớp lớp, trái lại nhân tài Nhân tộc thì xơ xác, người duy nhất có thể tự hào khoe khoang, tính ra chỉ có tông chủ Thiên Kiếm Tông Lục Bắc.
Hắn vẫn còn là một đứa trẻ!
Mọi người tâm tư phức tạp, kiêu ngạo xen lẫn xấu hổ, ai nấy đều bi ai vì thực lực của mình quá kém, sống uổng cả một đời.
So sánh với thiên phú huyết mạch vượt trội của Yêu tộc, Lục Bắc cũng thấy Nhân tộc quá kém, nghĩ kỹ lại, Nhân tộc thực chất cũng không yếu, chỉ trách Ứng Long cùng Cơ Hoàng, độc chiếm tài nguyên cấp cao, ngăn cản con đường đi lên, đánh cược tương lai Nhân tộc như một quân bài, quá đáng là đàn bà, nói là nội gián Vạn Yêu Quốc phái tới cũng không ngoa.
Nghĩ đến đây, hắn thở dài lắc đầu, may mà vẫn còn hắn, nếu không thì tiền đồ Nhân tộc vô lượng, thực sự không thấy một tia hy vọng nào.
Một ánh mắt quen thuộc dõi theo hắn, Lục Bắc vẫn không hề dao động, không đáp trả lại.
Gió thổi liễu bay, mặc cho người ta có mạnh mẽ thế nào, hắn đều xem như không có chuyện gì xảy ra.
Yêu Hậu Hoàng Ngu ngồi thẳng trên xa giá, nhìn tiểu bạch kiểm khoanh chân nhắm mắt phía dưới, trong lòng càng thêm bực bội.
Rất giống, càng nhìn càng giống.
Nàng sắc mặt không đổi, nói với Hoàng Chí bên cạnh: "Bản cung thấy tướng mạo người này lại có ba phần giống bệ hạ, ngươi thấy sao?"
Hoàng Chí lắc đầu, Yêu Hoàng cao cao tại thượng, còn kiếm tu Nhân tộc chỉ là một con sâu, không thể so sánh được, có lẽ do mắt nàng kém, chứ chưa nhìn ra có gì tương đồng.
Câu trả lời này khiến Hoàng Ngu vô cùng bất mãn, thần niệm quét qua đám yêu, các ái khanh của nàng đều không nói một lời, giống như Hoàng Trật, không ai cảm thấy kiếm tu Nhân tộc có điểm gì giống với mặt trời trong lòng bọn họ.
Lạ thật!
Hoàng Ngu càng thêm nghi hoặc, các yêu không cảm thấy khác thường, hết lần này đến lần khác lại là nàng, thiên nhân hợp nhất sao?
Thái Ám trên người chỗ nào dài chỗ nào ngắn, chỗ nào sợ đau, chỗ nào sợ nhột, Hoàng Ngu hiểu rất rõ, đối với môn thần thông thiên nhân hợp nhất này nàng cũng hiểu vô cùng.
Rất tà môn, thường xuyên lừa gạt, liền đem lão thiên gia qua mặt.
Lúc này nhìn Lục Bắc triển lộ thiên nhân hợp nhất, nàng càng thêm phiền não, rốt cuộc là cái tên *** nhỏ họ gì tên gì, dám cả gan trước nàng mà cho Thái Ám đẻ trứng?
Ánh mắt dán trên người nàng càng thêm nóng rực, Lục Bắc không hề đáp lại, chậm rãi đứng dậy, chỉ sợ ánh mắt giao nhau sẽ bị Hoàng Ngu nhìn ra manh mối, hai mắt vô thần nhìn về phía Tinh Đấu Đại Trận.
Tư trượt ~~~
Thay cái thân phận có thể lại thu lợi một lần, phần cơ trí này, mấy lần ở đại lục Cửu Châu, ngoài hắn ra thì không còn ai khác.
Lục Bắc vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của tiểu hoàng ngư, mặt nạ được giữ vững, thiết lập nhân vật vô địch Bất Hủ kiếm Chủ đời thứ hai ngay tức khắc, chỉ là tiểu hoàng ngư tự mình xuống tràng thì có hơi không ổn thỏa.
Nhất quốc chi hậu mà lại ra tiền tuyến, nếu chẳng may bại trận bị bắt, thì chuyện vui này lại quá lớn.
Theo dự tính của Lục Bắc, trận chiến này hẳn là Hoàng Tiêu đích thân đến.
Nhạc mẫu đại nhân tâm tư kín đáo, thông qua manh mối vô tình mà hắn bộc lộ, phân tích ra kiếm Chủ đời thứ hai chính là Yêu Hoàng đời thứ hai, ẩn nấp trong Nhân tộc có mưu đồ quá lớn, vì vậy nàng dùng kế tương kế tựu kế, giả vờ bại trận để hắn bắt làm tù binh.
Sau đó hắn sẽ dùng tình cảm cùng lý lẽ, trong hầm giam nói thẳng thân phận và nỗi khó xử của mình, với cái nhìn toàn cục của Hoàng Tiêu, biết được Ứng Long, Cơ Hoàng uy hiếp nghiêm trọng đến sự tồn tại của Yêu tộc, nhất định sẽ liên thủ với hắn, trở thành trợ lực của hắn vào ngày thiên địa đại biến.
Có Hoàng Tiêu hỗ trợ, tiểu hoàng ngư vẫn rất khó giải quyết, nhưng kết cục nhất định là hắn thắng.
Như vậy, sẽ không sợ Ứng Long đột ngột vạch trần thân phận của hắn, dẫn đến việc hai mẹ con bỏ rơi hắn mà gây chiến tranh.
Lục Bắc gõ bàn phím lia lịa, đáng tiếc chỉ là mong muốn đơn phương, thực tế không diễn ra theo kế hoạch của hắn, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng, hắn hoài nghi thân phận của mình đã bại lộ.
Nếu vậy, thì tiên hạ thủ vi cường!
Ánh mắt Lục Bắc đột nhiên thay đổi, bước một bước, đi vào lãnh thổ Vạn Yêu Quốc. Lấy khí vận kim long làm hàng rào bảo vệ đại trận Yêu tộc, đối với hắn tu sĩ nhân tộc này xem như không thấy, Hoàng Ngu để trong mắt, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng bùng lên.
Con riêng đánh đến tận cửa, lại còn được khí vận kim long tán thành!
Lẽ nào, chỉ có như vậy, nàng mới được là Yêu Hậu, con nàng mới được coi là trưởng tử?
Hoàng Ngu giận không kiềm được, Hoàng Chí bên cạnh chủ động xin ra trận, được gật đầu cho phép, liền hét dài một tiếng làm rung chuyển hàng vạn yêu vân cuộn trào.
Sát khí nồng đậm, nối tiếp sau đó là sự im lặng.
Màn đen che phủ bầu trời, khí thế đại biến, 365 vị Yêu Vương Đại Thừa Kỳ ẩn mình trong đó, một cánh cửa ánh sáng vàng mở ra, buông xuống thác ngân hà, vĩ lực trào lên làm không gian rung chuyển xèo…xèo…
Tinh Đấu Đại Trận.
"Kiếm tu Nhân tộc, có dám vào trận ----"
Trong trận tự hình thành một không gian giới riêng, nói mở ra một vùng trời đất mới cũng không quá đáng, các tu sĩ Nhân tộc thấy ánh sao sáng chói, hàng tỷ ngôi sao trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, từng người mồ hôi nhễ nhại, tưởng tượng đến cảnh tượng khi chính mình tiến vào trong đó sẽ thế nào.
Cái này còn phải nghĩ, chắc chắn là chết không có chỗ chôn!"
"Đến tận 365 vị Yêu Vương Đại Thừa Kỳ, chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có Vạn Yêu Quốc mới có được thủ bút lớn như vậy!""Yêu Hoàng quả là có dã tâm lớn, trận này vô địch thiên hạ, làm sao có thể phá giải?""Đừng để nhuệ khí Yêu tộc tăng lên, Nhân tộc ta cũng có đại trận truyền đời.""Đại trận này uy lực ngút trời, so với Yêu Hoàng Đồ trước đây còn hiểm ác hơn."
Các tu sĩ nhân tộc thì thầm bàn tán, tuy vẫn tin tưởng vào Bất Hủ kiếm Chủ đời thứ hai, nhưng trong lời nói, khí thế không khỏi yếu đi vài phần, đã có người âm thầm chuẩn bị hành lý, làm xong chuẩn bị rút lui về phía sau dãy núi Côn Lôn.
Xương Thanh Vũ ngước đầu nhìn trời, nín thở ngưng thần, thấy tiểu bạch kiểm sư phụ bước vào cánh cửa ánh sao, trái tim như treo trên cổ họng, thở mạnh cũng không dám.
Lục Bắc tiến vào đại trận, thần niệm quét xuống, mượn Tinh Chủ nhỏ khống chế, lặng lẽ chưởng khống toàn bộ biển sao.
Sao Trời Phiên được điều khiển cẩn thận, không khác gì lúc trước, không ai hay biết, đại trận mà chúng yêu coi là lá bài tẩy vô cùng tin tưởng, đã vô tình bị đối nghịch.
Bắt đầu diễn!
Bình tĩnh mà xem xét, 365 vị Yêu Vương Đại Thừa Kỳ bày ra Tinh Đấu Đại Trận, vận hành chân thật còn ở trên cả Hoàng Ngu, chỉ nhìn uy lực, so với Lục Bắc tự mình điều khiển biển sao còn mạnh hơn một bậc, nhưng do có thần thông Tinh Chủ Côn Bằng, đại trận này chỉ trông có vẻ náo nhiệt, đối với Lục Bắc không những không uy hiếp, mà khắp nơi đều là trợ công.
Thần niệm quét ngang, Lục Bắc nhìn thấy tiểu hoàng ngư ở phía cuối bầu trời sao, hai bên tả hữu xe giá, Hoàng Chí dẫn đội bảo vệ, Yêu Hậu bản yêu mắt phượng ngậm sát khí, một gương mặt xinh đẹp như núi băng.
Quả nhiên, bại lộ rồi!
Lục Bắc thầm nghĩ bất đắc dĩ, hắn cùng tiểu hoàng ngư biết gốc biết rễ, nàng quá hiểu rõ hắn, dù hắn đã cực lực dung nhập thiên nhân hợp nhất, lừa được đám yêu cũng không qua mắt được tiểu hoàng ngư.
Vậy phải kết thúc như thế nào đây?
Lục Bắc vừa xoắn xuýt vừa thấy may mắn, Yêu Hậu quả có tầm nhìn xa, trốn tránh sang một bên hậm hực, chứ không vạch trần thân phận của hắn tại chỗ.
Nàng là yêu ta.
Nghĩ đến đây, Lục Bắc nhắm hai mắt lại, kiếm quang trong mắt bắn ra, mang theo nắm đấm đánh vào hàng tỷ ánh sao, chuyện về sau thì hãy nói, thừa lúc còn có thể đứng thẳng, thì đứng đó mà gom kinh nghiệm kiếm.
Ánh kiếm chạm vào ánh sao, hai bên cùng biến mất.
Kiếm khí tung hoành vạn dặm, xa gần đều có vô vàn sắc bén, dù ánh sao có trải dài vô tận, khi chạm phải, cũng không thể tránh được bị kiếm đạo thần thông chia làm hai. Chết ngay tức khắc, chạm vào liền vong, đám yêu rợn người sợ hãi, ai nấy đều lo sợ.
Tinh Đấu Đại Trận dưới sự điều khiển của Lục Bắc, vận hành hiệu quả vô cùng chu đáo, thực lực vận chuyển cũng cường đại dị thường, chỉ khi chạm đến ánh kiếm, uy lực mới giảm đi nhiều.
Thoạt nhìn, bất hủ kiếm ý độc đấu Tinh Đấu Đại Trận, song phương ngươi tới ta đi, bất hủ kiếm ý còn có phần chiếm ưu thế.
Lục Bắc đã xoát mấy lần bản đồ phó bản Tinh Đấu Đại Trận tại Yêu Hoàng Thành, nên quá quen thuộc với chiêu thức, dù hôm nay đám yêu có đấu chí hăng hái, hắn vẫn có thể đánh trúng nhược điểm một cách chính xác, kiếm chỉ chém quét qua, đánh rớt từng ngôi sao chủ tinh.
Mỗi khi Yêu Vương lộ diện, hắn liền xuất hiện như hình với bóng, tay cầm trảm yêu đài, dễ dàng bắt được kinh nghiệm.
Không nhiều lắm, nhưng hơn về số lượng.
Đặc biệt là sự hăng hái trong chiến đấu, so với lúc hắn kiếm tiền ở Yêu Hoàng Thành còn hơn rất nhiều.
"Tốc độ của kiếm tu Nhân tộc này nhanh thật, so với bản vương cũng không kém là bao."
Đôi mắt đẹp của Hoàng Trật run lên, dần dần không thể bắt được quỹ tích di động của Lục Bắc, có chút khó tin.
Thân thể cường hãn thế này, so với Phượng Hoàng nhất tộc cũng không thua kém bao nhiêu, lẽ nào hắn là đại yêu ẩn thế nào?
"Hừ, như vậy đã là gì, hắn còn có thể nhanh hơn nữa, dù sao cha hắn..."
Hoàng Ngu nghiến răng nghiến lợi, thấy Tinh Đấu Đại Trận không ngăn cản được Lục Bắc, càng tin chắc suy đoán của mình, con cóc không lông, theo gốc mà nói, nếu như nàng đoán không sai, Thái Ám Kim Sí Đại Bằng yêu thân cũng có thể coi là lá bài tẩy truyền xuống dưới.
Cái gì là Bất Hủ kiếm chủ đời thứ hai, rõ ràng là yêu tu, đúng là có gen tốt!
Hoàng Ngu siết chặt nắm đấm, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ấm ức, nếu Thái Ám thừa nhận vị trí con riêng của hắn, vậy đứa con chưa sinh của nàng, không, thậm chí còn chưa có thai sẽ phải làm sao?
Trong chốc lát, ghen tuông chính cung nổi lên dữ dội, coi con riêng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể ngay lập tức tiêu diệt cái mầm họa này.
Nhưng nàng không dám, sợ sẽ thực sự giết chết Lục Bắc, sau này Thái Ám sẽ không thèm quan tâm đến nàng nữa.
Không phải chỉ là giết chết, người con nàng vẫn chưa ra đời mà lại phải gọi người đó là ca ca, lại càng không thể chấp nhận.
Tài tình tư chất của kẻ này không khác gì phụ thân hắn, đến cả khuôn mặt đáng ghét cũng giống y chang, ngày sau chắc chắn thành đại họa, nhất định không thể lưu lại!
Nghĩ đến đây, Hoàng Ngu đột nhiên đứng dậy.
Không thể để Lục Bắc ở lại Vạn Yêu Quốc, hoặc trục xuất, hoặc cầm tù, nhất định phải đuổi hắn đi, dù cho nàng bị Yêu Hoàng sinh khí, vẫn còn hơn để cái mầm họa này.
Ánh hào quang vàng mở ra, dáng người thon dài yểu điệu cất bước đi ra. Hoàng Tiêu.
Nàng liếc mắt nhìn con gái, khẽ lắc đầu, tìm khắp vương thành Phượng Hoàng, cũng không thấy Thái Ám, tựa như không cánh mà bay vậy.
"Trời cũng giúp ta!"
Hoàng Ngu thầm nghĩ, điều mong cầu nhất đã thành sự thật, Yêu Hoàng không ở, mọi chuyện trong Vạn Yêu Quốc đều do nàng định đoạt, nơi này không có vị trí cho con riêng.
Nghĩ là làm ngay, nàng lập tức truyền âm cho Hoàng Tiêu, vì tôn nhi chưa ra đời, hôm nay thế nào cũng phải trục xuất Lục Bắc ra khỏi gia môn.
Chỉ trục xuất không thôi vẫn chưa an toàn, tốt nhất nên cầm tù ở vương thành Phượng Hoàng, chỉ cần hai người các nàng không lên tiếng, Thái Ám sẽ không biết.
Hoàng Tiêu được truyền âm, trong lòng bấn loạn, hận Thái Ám vô sỉ, nàng có một cô con gái tốt như thế, mà lại phải chịu đựng đến bộ dạng này.
Còn nữa, tên Thái Ám chết tiệt bên ngoài đã có con, sao còn cứ trêu chọc con gái của nàng!
Tiểu hoàng ngư tức giận, Phượng Hoàng lớn cũng nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn còn lý trí, chủ động ôm chảo đen vào mình, mặt tối sầm lại, truyền âm nói: "Hắn dù gì cũng là con của Thái Ám, xét về tình về lý, đều nên gọi ngươi một tiếng mẫu hậu, ngươi không tiện ra tay, giao cho ta ra mặt sẽ thích hợp hơn."
Hoàng Ngu suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý này, có thể nói chuyện, nàng không muốn vì chuyện này mà làm Yêu Hoàng tức giận.
"Nhưng là...""Nhưng là cái gì?"
Hoàng Ngu liếc trộm Hoàng Chí một cái, cẩn thận truyền âm nói: "Mẫu thân lo buồn bệ hạ, ngươi cùng hắn há không phải sẽ kết thúc mối nghiệt duyên?"
Hoàng Tiêu nhất thời không hiểu, đến khi hiểu ra, tức giận đến mặt mũi đều đỏ lên.
Nàng trừng mắt nhìn con gái: "Con nói những lời hỗn trướng gì vậy, vi nương nói bao nhiêu lần rồi, ta với con những lời nhảm nhí này để làm gì, nghe như là có thật vậy! " Hoàng Tiêu suýt nữa bị đứa con gái bất hiếu làm tức chết, hùng hùng hổ hổ xông vào Tinh Đấu Đại Trận, Hoàng Ngu vốn có chút chột dạ, thấy mẫu thân mình lui binh, lúc này giận không thể phát tiết.
Nàng chỉ muốn dò xét thôi, không ngờ thật sự có chuyện này.
Yêu Hậu căm hận nhìn Tinh Đấu Đại Trận, càng nhìn tiểu bạch kiểm kia càng thấy ghét, nàng thu thập không được Thái Ám, còn không thu thập được đứa con hoang này sao!
Hoàng Tiêu cũng có cùng tâm tư như vậy,
Bước vào giữa hàng tỷ ánh sao, lửa giận trong mắt trào dâng, không thể ra tay với Thái Ám, vậy thì lấy con của Thái Ám trút giận cũng được.
Ầm ầm
Trụ kiếm chống trời chém ngang, ánh sao mẫn diệt, một kiếm uy phong, liên tiếp chém đứt hơn chục ngôi sao chủ tinh.
Bất hủ ánh kiếm tung hoành khắp nơi, nơi nào đi qua, tinh thể liền chia làm hai, Yêu Vương Đại Thừa Kỳ trong trận nhãn chủ tinh bị ánh sao cuốn ngược lại xung kích, không thể nào tái chiến.
Lục Bắc mải miết kiếm kinh nghiệm đến tay mềm nhũn, thế mà vẫn không có yêu nào nhận ra, ai nấy đều cho rằng Bất Hủ kiếm chủ đang dùng kiếm đạo vô thượng phá giải uy lực hàng tỷ ngôi sao.
Xoát!!
Ánh sáng đỏ nóng bỏng bùng phát, ngăn cách tinh đấu, ánh kiếm, lập ra một kết giới đỏ thẫm sáu mặt.
Hoàng Tiêu đứng thẳng trong kết giới, đôi mắt giận dữ khiến Lục Bắc không dám nhìn thẳng, nàng chắp tay trước ngực, thu nhỏ không gian đỏ thẫm đến kích cỡ hạt cải, dùng Phượng Hoàng Thánh Tiễn bí pháp truyền tống đến biên giới Đại Hoang.
Ngọn lửa lan tỏa, Hoàng Tiêu quấn quanh hư ảnh Phượng Hoàng xòe cánh, uy áp Trùng Đồng xuyên qua bầu trời, ép không gian rung chuyển.
Lục Bắc vụng trộm nuốt nước bọt, xong rồi, tiểu hoàng ngư sắp khóc thành người lệ máu, nhạc mẫu tới đòi mạng hắn.
"Xét theo thân phận của ngươi và ta, bản vương là trưởng bối của ngươi, vốn không nên lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng vì đứa con của ta, hôm nay thế nào cũng không thể tha cho ngươi."
Giọng Hoàng Tiêu lạnh lùng.
"Dạ, dạ." Nhận thấy sự thịnh nộ không thể nào ngăn chặn, Lục Bắc gãi gãi mũi, ngượng ngùng nói: "Thực ra, mong tộc trưởng bớt giận, tất cả đều có thể giải thích."
"Không cần giải thích, sai không ở ngươi, ngươi không thể chọn nơi mình sinh ra, cầm lại đồ của mình là lẽ đương nhiên, ngàn sai vạn sai đều do Thái Ám không đúng."
Hoàng Tiêu nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới chuyện con gái mình bị hiểu lầm tức đến nỗi giọng nói cũng biến đổi: "Tên khốn đó, không bằng cầm thú! Đồ khốn! Vô sỉ đến cực điểm!"
"Ách..." Lục Bắc chớp mắt vài cái, đích thực là đạo lý này, ngàn sai vạn sai đều là do Thái Ám vô lương.
Vậy nên, nếu nhạc mẫu đại nhân hôm nay mắng cho hả giận, thì cũng xin giơ cao đánh khẽ, tiện thể khuyên nhủ tiểu hoàng ngư luôn, sau này hắn nhất định sẽ siêu cấp báo đáp gấp bội, làm trâu làm ngựa trả đại ân đại đức.
"Xin van, hài tử còn nhỏ, hãy cho nó một cơ hội đi!" Oanh!!!
Chưởng phong màu đỏ quét xuống, nhắm thẳng vào đầu Lục Bắc, năm ngón tay hội tụ ánh sáng ngũ hành, trong lòng bàn tay Âm Dương chung tế.
Lục Bắc kinh hãi đồng tử mắt chợt co lại, một kích này, không nói là lấy tính mạng hắn, thì chắc chắn là đánh cho đến chết.
Ánh sáng vàng trong nháy mắt lóe lên, thần tốc lao vào hư không, như sao băng vụt qua, trong nháy mắt đã đến chỗ tối mịt mùng.
Tránh được rồi!
Lục Bắc sờ cổ mình, năm ngón tay chạm phải cái gì đó nóng ướt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tránh được, chỉ thiếu chút nữa thôi, thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ.
"Không phải chứ, hung dữ như vậy, ta tuy là lừa gạt con gái của ngươi, nhưng trước giờ ta luôn kính trọng ngươi có thừa."
Hắn lẩm bẩm, nói đến nửa câu có vẻ như hắn đã lừa gạt cả hai mẹ con, có chịu đánh một trận cũng không oan.
Nói đến, Lục Bắc đều có thể ném chảo lên đầu Chúc Long, trốn tránh hết thảy trách nhiệm đều là kế hoạch của Yêu Thần, Yêu Hoàng đời thứ hai là tu sĩ Nhân tộc, Chúc Long sớm đã biết rõ trong lòng, hắn Lục mỗ chỉ là phụng mệnh làm việc.
Như vậy, Hoàng Ngu oán hắn không được, về sau lại dỗ dành là xong.
Nhưng mà, ai để lâu ngày lại sinh tình chứ, thật sự không mở được cái miệng này, bây giờ hắn chỉ muốn là người thành thật.
Luồng sáng đỏ vàng ập vào mặt, cường thế xung kích cách xa nhau trăm triệu dặm, vượt ngang qua không gian, lại có thêm cộng minh quỷ dị Âm Dương Ngũ Hành hư không, tại xung quanh Lục Bắc tái tạo ra một vùng viêm giới đỏ thẫm nóng bỏng.
Nhiệt lực hừng hực thiêu đốt, làm Lục Bắc miệng đắng lưỡi khô, đến nguyên thần cũng có chút hoảng hốt, hắn muốn bán thảm để tranh thủ được sự mềm lòng, nhưng không muốn mình thảm như vậy.
Hơn nữa, nhìn chiêu thức muốn lấy mạng của Hoàng Tiêu, liệu nàng có mềm lòng hay không thì khó nói, vì hạ thủ một chút cũng không nương tay.
Lẽ nào là như vậy!
Lục Bắc hơi khó chịu, hắn thừa nhận, tiểu hoàng ngư bị hắn lừa gạt quá thảm. Nhưng Hoàng Tiêu được không ít lợi từ vụ này, vừa là Tam Vị Nhất Thể, vừa là Nguyên Thủy Thượng Khí, ăn không cả phần ngon ngọt, mà vẫn muốn đánh hắn, rõ ràng là hành động đổ thêm dầu vào lửa.
Trong chuyện này có chút oán giận cá nhân.
Chẳng qua là để ngươi hừ hừ vài tiếng thôi, do thân thể ngươi không có năng lực, làm gì mà tính lên đầu tông chủ ta vậy!
Lục Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, năm ngón tay nắm đấm lại, kẽ ngón tay tràn ra tinh thần chi sa, khi viêm giới co vào sụp đổ, thì lấy hàng tỷ ánh sao đánh ra một con đường sống.
"Đến môn thần thông này mà Thái Ám cũng cho ngươi sao..."
Đôi mắt Hoàng Tiêu chợt co lại, càng thấy không đáng cho con gái của mình, dưới cơn thịnh nộ, Trùng Đồng bắn ra ánh sáng vàng, mái tóc đen dài tung bay, dùng đại pháp lực chiếu ra biển lửa dung nham, hóa hư thành thật, tạo ra một lĩnh vực viêm giới thuộc về Phượng Hoàng.
Sóng nhiệt rực rỡ làm vặn vẹo cả bầu trời.
Lục Bắc thấy Hoàng Tiêu đến thật, nhắm mắt nói: "Hoàng Tiêu sát ý lớn quá, định thí quân hay sao?"
"Thằng ranh! Bằng ngươi cũng xứng?!"
Hoàng Tiêu lửa giận ngút trời, Trùng Đồng tách một phần không gian viêm giới, thu nhỏ vào trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt, dùng thánh viêm Phượng Hoàng thiêu đốt, muốn đốt sạch máu Yêu Hoàng trong người Lục Bắc.
Ánh sao xoay tròn, trong lòng bàn tay giới tử bị vô tận biển sao làm cho căng nứt.
Hoàng Tiêu vạn vạn không ngờ tới, hài tử nửa người nửa yêu của Thái Ám lại có thể đạt đến trình độ siêu phàm với môn thần thông này, so với Thái Ám cũng không kém bao nhiêu.
Trong lúc kinh ngạc, tàn ảnh ánh sáng vàng bên cạnh nàng lóe lên trong nháy mắt, cuồng bạo cự lực cuồn cuộn mãnh liệt kéo tới.
Nhanh thật!
Trong đầu nàng lập tức nghĩ đến, Âm Dương tạo hóa thần thông sáng sinh ra một thế giới hư ảo mới, dùng hơn trăm lớp không gian điên đảo ngăn cản sự tấn công chí mạng nhanh như chớp đó.
Khi ánh quyền phá vỡ hết tầng tầng lớp lớp gông cùm xiềng xích, nàng một tay vung lên, năm ngón tay mang theo năm màu, vững vàng bắt lấy trọng quyền trong lòng bàn tay.
Vừa chạm vào, sắc mặt Hoàng Tiêu đột biến, huyết mạch Phượng Hoàng hoàn mỹ bị suy yếu một chút, lực pháp thuật tập hợp lại cùng nhau tan biến.
Không biết đây là thần thông quỷ dị cỡ nào, thánh vận tạo hóa tối cao cũng không cách nào miễn trừ.
Trảm Yêu Đài!
Chém yêu đồ thần, mọi việc đều thuận lợi, huyết mạch Yêu Thần cũng khó thoát khỏi trảm yêu đồ đao.
Thấy sắc mặt Hoàng Tiêu kinh ngạc, Lục Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, ánh quyền tránh thoát, không đợi Hoàng Tiêu đổi chiêu, năm ngón tay cùng lúc vung lên biến thành mười ngón đan xen, rồi Nguyên Thủy Thượng Khí! Tới lượt ngươi!
Linh khí không ngừng tuôn vào trong cơ thể, Hoàng Tiêu sợ hãi đến mặt mày đều trợn trừng, nếu như nói lúc nãy là kinh hãi, thì lần này không thể nghi ngờ là sợ hãi.
Thái Ám đem thủ đoạn khắc chế nàng, truyền cho hài tử, nàng tộc trưởng Phượng Hoàng nhất tộc, liền biến thành bảo vật gia truyền!
"Thằng ranh, bản vương là trưởng bối của ngươi!"
Hoàng Tiêu mặt hoa thất sắc, vội vàng kêu dừng lại, chuyện vừa nãy đã quá không bình thường rồi, mà lại còn tiếp diễn nữa thì còn mặt mũi nào sống chui nhủi trên thế gian nữa.
"Thì sao, lúc ngươi diệt vương giết chúa không phải rất ngông cuồng hay sao?" Lục Bắc trong lòng giận dữ, nhận thấy được nguồn năng lượng khủng bố trong người Hoàng Tiêu đang bành trướng cực tốc, liền giơ ngón tay thành kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương, Nguyên Thủy Thượng Khí ngay tại tâm mạch bùng nổ, lan rộng.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ, Hoàng Tiêu phải kiềm chế để không rên rỉ, trong cơn tức giận, trong mắt nàng càng thêm hằn học. Nàng đưa tay tóm lấy cổ Lục Bắc, bỗng nhiên kéo vào trong ngực, Âm Dương tạo hóa thần thông nghịch chuyển chiều, chuyển sang Nguyên Thủy Thượng Khí, trong hư không tạo thành một bức tranh hỗn độn giữa trong và đục rộng lớn.
Ngũ hành tan vỡ, Âm Dương chìm luân, thế giới mới sinh ra nhanh chóng sụp đổ, tất cả đều hướng về phía cái chết và sự hủy diệt.
Đau buồn xót xa, xấu hổ vô cùng, muốn cùng Lục Bắc đồng quy vu tận.
Lục Bắc vừa vùi đầu vào chỗ sâu, cảm giác được nguồn năng lượng khủng bố gần kề ngay trước mắt, lúc này lại hít một hơi hương thơm, hắn vốn muốn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lúc đầu rồi lại cung kính của Hoàng Tiêu, tiếp sau đó sẽ chế giễu trò hề của nàng, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới, tính tình của đối phương lại nóng nảy như vậy.
Rõ ràng vừa nãy chỉ mặt lạnh dạy bảo, vì sao hôm nay phản ứng lại lớn như vậy, rốt cuộc là sai ở đâu?
"Hoàng Tiêu, ngươi điên rồi, nếu như cô chết, thì Vạn Yêu Quốc phải làm sao bây giờ, tiểu hoàng ngư phải làm gì?"
Âm thanh nghẹn ngào vang lên từ trong ngực, thân thể Hoàng Tiêu rung lên, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, toàn thân đều có chút không ổn.
Phải làm sao đây?
Không khí đến mức này, nàng cảm thấy sâu sắc không còn mặt mũi nào mà nhìn thấy ai nữa, nàng cũng không quan tâm đến cái gì nữa, khăng khăng một mực muốn cùng Thái Ám, không đúng, cùng Lục Bắc cùng nhau xuống suối vàng.
Ong ong ong
Tiếng chuông vang lên, xua tan đi những suy nghĩ lung tung trong đầu Hoàng Tiêu, khi thần trí nàng tỉnh táo trở lại, năng lượng kinh khủng trong cơ thể đã bị Yêu Hoàng Chung trấn áp, những dư âm khuếch tán ra cũng bị tiếng chuông triệt tiêu hết.
Âm Dương tan đi, Kim Long và chuông vàng quay trở về trong cơ thể Yêu Hoàng, trong hư không yên tĩnh trở lại một lúc.
Lục Bắc yếu ớt ngẩng đầu, thấy khuôn mặt hung dữ của Hoàng Tiêu, ánh mắt vô tình đáng sợ, nhỏ giọng nuốt nước bọt, liền vùi đầu trở về.
Động tác theo bản năng, vừa vùi đầu xuống, hắn liền hối hận.
Đây không phải là tự mình tìm đánh sao!
BA~!
Bàn tay giữa không trung khựng lại, Lục Bắc chế trụ cổ tay Hoàng Tiêu, khóe mắt giật giật nói: "Đừng, không thể đánh, đạo lý ngươi hiểu, đánh là chuyện đã rồi, ngươi cứ huấn ta hai câu là được, tiểu hài tử không biết điều, chúng ta xem như chuyện nhỏ vậy thì cho qua."
Hoàng Tiêu vung tay lùi về phía sau mấy bước, hít sâu một hơi, khi thở ra cổ của nàng còn đang phát run.
Một lúc sau, nàng mặt không chút biểu cảm nhìn Lục Bắc: "Bệ hạ thật có nhã hứng, ngươi lúc nào thành kiếm tu Nhân tộc vậy, lại còn học được thần thông vô địch của Bất Hủ Kiếm Chủ?"
"Cái này... Từ xưa đến nay, chuyện rất dài dòng, bắt đầu từ ngày bốn Yêu Thần khai thiên lập địa mà nói."
"Vậy Bệ hạ là người của Nhân tộc hay Yêu tộc?"
"Ách, cả hai đều là."
Không khí quá gượng gạo, lúng túng đến mức Lục Bắc có thể dùng chân móc ra cả một Tinh Đấu Đại Trận trong hư không, hắn u sầu không biết nên mở miệng thế nào, suy nghĩ một lát, lựa chọn hòa giải, tạm thời thừa nhận mình là người của yêu tộc.
"Hoàng Tiêu cáo từ."
"Chờ một chút!"
Lục Bắc nhíu mày, lại là một chiêu Nguyên Thủy Thượng Khí đánh ra, chiêu này chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nhưng nó đã hoàn toàn chính xác ngăn được Hoàng Tiêu.
Nàng thì né tránh sang bên, như đang đối mặt với kẻ địch lớn, đôi mắt Trùng Đồng gắt gao nhìn Lục Bắc, cứ như chỉ cần hắn tiến thêm một bước, nàng sẽ quyết đồng quy vu tận.
"Hoàng..."
"Câm miệng!"
"Tộc trưởng Phượng Hoàng, ngươi không tò mò sao, vì sao một Nhân tộc như ta lại được Đại Thần Chúc Long tán thành chứ?"
Lục Bắc thở dài, dối trá quá nhiều rồi, chỉ có thể đem bí mật của bản thân giao phó cho đối phương.
Hoàng Tiêu thần sắc không đổi, nàng đích thực rất tò mò, Chúc Long là đại thần của Yêu tộc, thần thông uy trấn cổ kim, không có lý gì lại bị một kẻ giả dạng Yêu tộc như Lục Bắc qua mặt được.
Rốt cuộc vì lý do gì, mà Chúc Long biết rõ còn làm, lại lựa chọn một Nhân tộc trở thành Yêu Hoàng?
"Nói ra, ta làm Yêu Hoàng, không chỉ do Chúc Long chọn, mà còn là do tổ tiên Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi lựa chọn."
Lục Bắc hạ giọng nói.
"Cái gì?"
"Đại Hoang Diễn Yêu Bí Lục, ngươi đã tìm được nó rồi, ở nơi xa tít chân trời mà lại ngay trước mắt."
Lục Bắc truyền âm bí mật, ánh mắt sáng rực đối diện Hoàng Tiêu: "Đây là bí mật của Yêu Thần, ngươi phải khắc ghi trong lòng, cho dù chết cũng phải giữ kín."
"Vì sao trước kia không thể nói rõ, chẳng lẽ là muốn lừa gạt con gái đáng thương của ta?"
"Chuyện quan trọng, sao có thể..."
"Câm miệng, đầy những lý do, lừa gạt chính là lừa gạt!"
Hoàng Tiêu lạnh giọng ngắt lời, vất vả lắm mới tìm lại được uy nghiêm của một bậc trưởng bối, thừa lúc nóng còn, liền chất vấn: "Về sau ngươi định đối xử với nó như thế nào?"
"Ta là Yêu Hoàng, tiểu hoàng ngư là Yêu Hậu, định sẽ không phụ nàng!"
Lục Bắc mặt nghiêm túc hứa hẹn, sau đó bổ sung thêm: "Thật không dám giấu diếm, hôm nay ta lấy thân phận của một người Nhân tộc đặt chân lên Vạn Yêu Quốc, cũng chỉ để nói cho nàng biết chân tướng. Chỉ là không nghĩ tới, nàng lại quá hùng hổ, ngươi cũng hùa theo hung hăng, còn mang một bộ dáng không chết không thôi, ta thật sự muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc đã đắc tội các ngươi ở đâu rồi?"
Nói đến đây, Lục Bắc nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tiêu, nếu như nàng không làm mọi chuyện đến mức đường cùng, thì hôm nay đâu đến nỗi phải náo loạn thành như thế này.
Về sau khi gặp riêng thì còn mặt mũi nào chứ!
Hoàng Tiêu:...
"Cái này... Từ xưa đến nay, nói rất dài dòng."
Thần sắc vẫn không thay đổi, vẫn như cũ tràn đầy vẻ uy nghiêm, nhưng kỳ thực thì trong nguyên thần nàng lại đang rên rỉ, trong lúc nhất thời đến tự sát còn có ý muốn, ai oán ông trời đánh chết đứa con gái bất hiếu, nếu không phải tin lời gièm pha, mà hiểu lầm Thái Ám thật có con riêng ở Nhân tộc, nàng đâu có...
Đâu có...
Nói một ngàn kể một vạn, nàng ngay từ đầu đã không nên nuốt cái khí âm dương đó vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận