Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 989: Thánh Nhân cũng không phải là thật vô địch

Kim Linh, Vô Đương tuân lệnh, cùng nhau giơ hai thanh bảo kiếm lên.
Lục Bắc phất tay đánh ra trận đồ, ở bên ngoài thành Tây Kỳ thiết lập một tòa đại trận ngập trời tiếp theo – Tru Tiên Trận.
Không phải đồng không phải sắt cũng không phải thép, từng ẩn dưới núi Tu Di; không cần âm dương đảo điên tôi luyện, sao lại không có nước lửa tôi sắc bén.
Tru Tiên lợi hại Lục Tiên vong, Hãm Tiên khắp nơi nổi ánh hào quang đỏ; Tuyệt Tiên biến hóa vô cùng diệu, Đại La Thần Tiên máu nhuộm xiêm y.
Đối phó với cường địch cấp bậc Thánh Nhân, Cửu Khúc Hoàng Hà Trận không đủ tư cách, trước đó Xiển giáo cả đám người đã bị treo lên cột cờ rồi, tình hình đã đến mức này, nhất định phải bày ra Tru Tiên Kiếm Trận.
Trận vừa dựng lên, ánh sáng đỏ rực trời, thiên cơ hỗn loạn, tất cả đều không thể dò xét.
Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhíu mày, không ngờ tới, Thông Thiên lại nỡ lòng giao Tru Tiên Trận cho nhị giáo chủ, vô cớ khiến cho kẻ sau có thêm một món vốn liếng an thân.
Thảo nào ở Kim Ngao đảo không thấy Tru Tiên Trận, thì ra Thông Thiên đã tính đến nước này.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có chút suy tư, Thông Thiên trước kia đã biết, tứ thánh cùng đến, không cần nói Tru Tiên Trận hay Vạn Tiên Trận cũng đều không thể bảo vệ Tiệt giáo và Ân Thương, dứt khoát bó tay chịu trói, để đại sư huynh lão tử không nhúng tay vào đại kiếp Phong Thần nữa.
Lại thêm nhị giáo chủ Trụ Vương cấu kết với Nữ Oa làm chuyện xấu, Thánh Nhân lại mất đi một, Xiển giáo thiếu một đại nhân quả cũng chỉ có thể tìm ra ba vị Thánh Nhân.
Như vậy, không phải tứ thánh không thể phá Tru Tiên Trận vô địch thiên hạ, Tiệt giáo sụp đổ rồi lại xây dựng, nhị giáo chủ Trụ Vương trở thành chủ nhân hưng thịnh của Ân Thương, song song thu được đại thắng.
Thông Thiên, ngươi tính toán hay thật!
Việc Thông Thiên có giỏi tính toán hay không thì khó mà nói, người thích chuyện vui như Khí Ly Kinh chưa bao giờ nghĩ như vậy, tất cả đều là do Nguyên Thủy Thiên Tôn tự suy diễn ra. Tại Kim Ngao đảo đánh một trận, hắn đã bị tiểu sư đệ Thông Thiên đánh cho hết hồn, mỗi lần xuất hiện những biến hóa ngoài dự liệu, đều vô thức coi đó là tiểu sư đệ đã tính toán từ trước.
Khuyên can không được, Thánh Nhân cũng là một loại cố chấp, một khi đã quyết định việc gì, tuyệt đối không có khả năng quay đầu lại.
"Sư đệ cờ đi một nước sai lầm rồi, quên mất hắn cuối cùng không phải Thánh Nhân..."
Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh ngạc than thở đồng thời, lại khinh thường việc Thông Thiên tính toán quá ngây thơ, Trụ Vương có thể khiến cho Chuẩn Đề bắt tay giảng hòa, tu vi cực cao có thể xưng đệ nhất dưới Thánh Nhân, đem Tru Tiên Trận phó thác cho hắn quả thực là một lựa chọn không tồi.
Đáng tiếc, thành cũng vì Nhân Vương, bại cũng vì Nhân Vương.
Thông Thiên coi trọng Ân Thọ, nhưng lại khinh thường Thánh Nhân, không có Thông Thiên tự mình tọa trấn, chuyện Tru Tiên Trận không phải tứ thánh không thể phá là thần thoại xưa cũ sẽ không còn tồn tại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn rất rõ một đạo lý, Thánh Nhân không tranh cho nên bất bại, hiểu theo nghĩa khác là Thánh Nhân hoặc không ra tay, muốn ra tay nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình.
Bản thân hắn cũng luôn luôn làm như vậy, hoặc không hành động, động thì sẽ gọi đại sư huynh lão tử đến, không có lão tử thì sẽ gọi Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, đảm bảo cho mình ở thế bất bại.
Khi đại kiếp mới bắt đầu, hắn còn từng đến Nữ Oa Cung, dùng tình và lý để thuyết phục, nói rõ lợi hại, để Nữ Oa vốn không liên quan gì đến đại kiếp cũng phải đứng về phía Xiển giáo.
Nguyên Thủy Thiên Tôn so đo chính mình và Thông Thiên, về đạo lý Thánh Nhân không tranh cho nên bất bại, ông ta thì hiểu, Thông Thiên lại không hiểu, chung quy kẻ cười cuối cùng vẫn là ông ta.
Ánh sáng vàng rực từ xa chiếu ngang dọc, có một đạo nhân vừa làm thơ vừa đi đến, chắp tay thi lễ chào Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Đó là Chuẩn Đề đạo nhân.
Bên cạnh Tiếp Dẫn đạo nhân không giỏi ăn nói, chủ trương sự kín đáo và trầm mặc, sau khi xuất hiện thì liền nhìn chăm chú vào Tru Tiên Trận, thấy bốn cánh cửa khuyết đông tây nam bắc, nét mặt càng thêm khó coi.
Tây Phương Nhị Thánh có chung ý nghĩ với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Chuẩn Đề đạo nhân dậm chân bước ra, chắp tay thi lễ nói: "Nhân Vương đạo hữu, nhiều ngày không gặp mà tu vi của ngươi lại có tinh tiến, đến mức Tru Tiên Trận cũng có thể điều khiển dễ dàng như cánh tay, bần đạo e là không đánh lại ngươi."
Giữa hồng quang mờ mịt, một cái đầu ló ra.
Lục Bắc ngó ra.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, bày ra một nụ cười mang vẻ không nhận người thân thích nào cả: "Chuẩn Đề đừng nhiều lời vô ích, ngươi muốn người đông hiếp người ít, nhưng lại không tiện xuống nước, ta đây thành toàn cho ngươi, dựa theo tâm tư của ngươi, cho ngươi một lý do quang minh chính đại."
Dứt lời, hắn nhấc tay vung lên.
Ánh sáng đỏ văng ra, những cái đầu trên cột cờ thân một nơi đầu một nẻo đã được thu thập đầy đủ, Xiển giáo to lớn như vậy, trừ mấy phế vật không có tác dụng mấy, đều không hề quay đầu bước lên Phong Thần Bảng.
Hạo Thiên cuối cùng cũng có đủ thập nhị kim tiên, mừng rỡ quá đỗi.
Sắc mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì hung ác nham hiểm, hai mắt nhắm lại để ngăn chặn sát ý đáng sợ, hôn quân không chừa một con đường lui, thật cho rằng có Nữ Oa che chở thì có thể không chút kiêng kị sao.
Chuẩn Đề thấy vậy, vội vàng dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi, trong đại kiếp, nhất định không được giết Nhân Vương của Ân Thương, hành động vừa rồi không chỉ đắc tội Nữ Oa, mà còn làm thất tín với Thiên Đình Hạo Thiên Dao Trì.
Bắt giam kẻ này, sau Phong Thần hãy giết cũng chưa muộn, Thánh Nhân không thiếu thời gian, sau này có rất nhiều cơ hội.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận đến cực điểm, cân nhắc đến khả năng Nữ Oa tùy thời nhúng tay, đè nén lửa giận trong lòng, thầm nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nhân Vương làm ác nhân, tất sẽ tự mình chuốc lấy ác quả."Khặc khặc khặc khặc ----"
Thấy sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn khá hơn một chút, Lục Bắc thăm dò cười lớn, tiếng cười vô cùng sảng khoái, hắn nói: "Chuẩn Đề, hành động vừa rồi là đúng tâm tư của ngươi, hiện tại ngươi đã có cớ lớn chính đáng, còn chờ gì nữa, nhanh chóng vào trận trừ bạo an dân!"
Phát hiện ra ánh mắt âm trầm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Chuẩn Đề nheo mắt, nhanh chân bước lên trước che Nguyên Thủy Thiên Tôn ở phía sau, người đầu tiên đi vào Tru Tiên Kiếm Trận.
Lúc đánh Thông Thiên, Chuẩn Đề đề nghị Nguyên Thủy Thiên Tôn thống lĩnh toàn cục, đến lúc đánh hôn quân vô đạo, ông ta lại xông pha nhận việc làm tiên phong.
Qua đó có thể thấy được, Chuẩn Đề cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn có cùng ý nghĩ đến mức nào, bọn họ đều cho rằng Tru Tiên Kiếm Trận mà nhị giáo chủ Tiệt giáo lập ra có thể dễ dàng phá tan.
Bên ngoài trận, Vân Tác Vũ thấy tam thánh ung dung vào trận, nhất thời cảm thấy ngứa ngáy chân tay, hơi khó nhịn.
Nếu không phải hắn thu hồi một thế vô địch pháp lực quá muộn, Lục Bắc cùng Khí Ly Kinh lại chỉ lo vui chơi riêng, thì hôm nay đến phiên hắn thử một phen thực lực của Thánh Nhân giới này.
"Quốc sư, thái sư kêu gọi mọi người nghe lệnh, lập tức phát binh công hãm Tây Kỳ, bản tướng đặc biệt đến hỏi thăm, đại vương có gì căn dặn?" Ma Gia tứ tướng hỏi.
"Không có căn dặn gì, một tòa thành Tây Kỳ nhỏ bé, còn chưa đáng để hắn bận tâm."
Vân Tác Vũ lắc đầu, thấy Ma Gia tứ tướng vẻ mặt khó nói, vô thức nói: "Đừng có làm cái trò tàn sát dân lành, làm ác ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ, có thể các ngươi sẽ hồn phi phách tán đấy."
"Tuân lệnh..."
Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào Tru Tiên môn, đứng ở Tru Tiên khuyết, nơi ông ta đứng là chấn vị, phương vị bát quái là hướng đông, đối diện với Tru Tiên Kiếm trong bốn thanh kiếm.
Tay ông ta cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý, khánh vân hộ thể mặc cho Tru Tiên Kiếm liên tục rung chuyển, kiếm khí như cầu vồng không dứt, trước sau không cách nào làm bị thương đến thân thể của Thánh Nhân.
Hai mặt còn lại cũng tương tự, tam thánh cười nhìn Lục Bắc nhảy lên nhảy xuống, không ngừng đánh ra Ngũ Lôi pháp nhưng thủy chung không gây được tổn thương cho bọn họ.
"Nhân Vương chớ có phí sức vô ích, mạng ngươi và kiếm không hợp, không điều khiển được Tru Tiên Kiếm Trận."
Chuẩn Đề chớp được cơ hội tốt để lật ngược ván cờ, trên đầu là ba viên Xá Lợi tử vàng chói lọi, kết thành hình tam giác cố định Tru Tiên Kiếm, cười thâm sâu khó lường nói: "Theo ý của bần đạo, Nhân Vương nên vứt bỏ kiếm trận, tay không tấc sắt đấu pháp với chúng ta mới thể hiện được uy phong vô song của Nhân Vương."
Có ý gì, nói ta thô lỗ, không chơi được mấy việc tinh tế sao?
Lục Bắc biểu thị mình có bị xúc phạm, tu luyện tám năm, hắn sớm đã không phải là tông chủ Thiên Kiếm Tông chỉ biết dùng nắm đấm nữa, hôm nay sẽ cho các ngươi xem, thế nào mới là vô địch một cõi.
Hắn vứt Tru Tiên Tứ Kiếm vốn không thuận tay, bước một bước đến vị trí khảm của Chuẩn Đề, cũng chính là hướng bắc, năm ngón tay nắm chặt, quyền ấn đánh thẳng xuống.
Thái Hư pháp Ấn, lấy thế đè người.
Chuẩn Đề cười nhạt một tiếng, đối mặt với quyền ép có sức mạnh hủy trời lở đất, không chút hoang mang tế lên Thất Bảo Diệu Thụ quét tới.
Sở dĩ Thánh Nhân mạnh mẽ, ngoài phần cứng vô địch, toàn bộ phần mềm cũng là có một không hai trên thế gian, tầm mắt, ngộ tính và các phương diện khác đều là cường giả mà mấy ai trong thiên hạ có thể đánh bại.
Lần trước thất bại trước Tinh Đấu Đại Trận, Chuẩn Đề rút kinh nghiệm xương máu, lặp đi lặp lại rà soát đấu pháp trước đây, không những tìm ra từng điểm yếu của hôn quân, mà còn nghiên cứu cách phá giải Tinh Đấu Đại Trận.
Nói đơn giản, cùng một chiêu pháp nếu dùng với Thánh Nhân thì không có tác dụng!
"Nắm đấm này mũi nhọn rất là sắc bén."
Chuẩn Đề vừa cười vừa vung Thất Bảo Diệu Thụ ra, ưu thế ở trong tay ông ta, hôm nay ông ta có sự chắc chắn vạn phần có thể thu phục hôn quân, tự tin không cần tế pháp tướng cũng có thể dễ dàng đại thắng.
Oanh! ! !
Một tiếng vang thật lớn, Chuẩn Đề biến mất tại chỗ.
Lục Bắc khinh thường bĩu môi, tiếp tục nắm đấm lao về phía Tiếp Dẫn đạo nhân đang ở Ly vị phía nam, một quyền sau đó, lại thấy Tiếp Dẫn đạo nhân cũng biến mất không thấy đâu.
Bên trong Tru Tiên Tứ Kiếm đã bị đục rỗng, dùng kiếm trận phá lệ không thuận tay, nhưng lại có một ưu thế tuyệt đối, không phải tứ thánh không thể phá, chỉ dựa vào tam thánh của Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể phá vỡ Tru Tiên Kiếm Trận tự tạo ra một giới càn khôn nội bộ.
Bốn cửa đông tây nam bắc nhập lại, Lục Bắc sải bước đi về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, hôm nay nếu ông ta không gật đầu, tam thánh đừng hòng rời khỏi đây.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, không thích Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề xuất công mà không ra sức, ông ta hiểu rõ ý định của Tây Phương Nhị Thánh, cười lạnh lấy ra Bàn Cổ Phiên, đánh ra hỗn độn kiếm khí có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Lục Bắc giơ nắm đấm lên, một kích đánh tan hỗn độn kiếm khí, quyền ấn thế còn chưa hết, ầm ầm nghiền ép lên không trung, gió lốc đột ngột càn quét, thổi đến pháp bào của Nguyên Thủy Thiên Tôn bay phất phới.
Đến lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới hiểu được, không phải Tây Phương Nhị Thánh không ra sức, mà là có ra sức cũng không ngăn được.
Oanh một tiếng trời đất đảo điên, Nguyên Thủy Thiên Tôn đầu váng mắt hoa, kinh hãi việc hôn quân lại biến thành một biến số không thua gì Thông Thiên, không, trong tám năm đã biến một phàm phu thành một người thậm chí còn mạnh hơn Thánh Nhân, lần đại kiếp Phong Thần này, hôn quân mới là biến số lớn nhất.
Thiên Đạo thật quá bất công, vì để Tiệt giáo và Ân Thương giành thắng lợi, mà còn cố tình sinh ra hai biến số lớn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận vì Thiên Đạo quá thiên vị, kéo người giúp đỡ rõ ràng như vậy, một chút mặt mũi cũng không cần.
Ngẩng đầu ba thước có Thiên Đạo, Thánh Nhân cũng không ngoại lệ, lời này ông ta nghĩ thầm trong lòng, chứ tuyệt đối không dám nói ra.
"Hai vị đạo hữu, chúng ta tam thánh tề tụ, trận chiến này tất thắng không thể nghi ngờ!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn hét lớn một tiếng, để Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề lấy ra bản lĩnh giữ nhà, trận chiến này tuyệt đối không thể bại, nếu bị truyền đi thì thật mất mặt, sau này còn mặt mũi nào tự xưng Thánh Nhân nữa.
Hai phương nam bắc, ánh sáng vàng vô lượng che kín bầu trời, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề cùng hiển hóa pháp tướng. Người trước đạp trên đài sen mười hai phẩm, lập Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, cầm Tiếp Dẫn Bảo Tràng, Đãng Ma Xử, vừa công vừa thủ, đặc biệt là đài sen mười hai phẩm lại càng bất khả chiến bại.
Lục Bắc một tay giơ lên, dùng ngũ sắc thần quang đè xuống Thất Bảo Diệu Thụ, sau đó hai tay đẩy Âm Dương cá bơi, nhuộm vàng thành hai màu trắng đen, khiến cho đài sen mười hai phẩm rung chuyển chực đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận