Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 212: Huyền Âm Ti làm việc

Chương 212: Huyền Âm Ti hành sự
Võ đài trống trải. Tử sĩ và người chơi mỗi bên đăng nhập vào phi toa, 30 tên tử sĩ chen chúc một chỗ, 120 tên người chơi chung nhau chia sẻ hai chiếc còn lại.
Chiếc phi chu cuối cùng là xe riêng của hai vị tử vệ đại nhân, có thêm năm vị văn viên tùy tùng, phụ trách ghi chép sổ sách khi khám nhà.
Lục Bắc khoác áo bào đen thêu gấm, trên tay áo có ba đường gân tím, thắt lưng vàng bên trên buộc ngự đao, áo choàng đen che kín toàn thân, mặt trắng trẻ con thoắt cái biến thành dáng vẻ của một con chó săn thâm niên trong triều.
Đứng sóng vai cùng hắn là Hồ Tam, quần áo phục sức không khác gì, ngự đao và thắt lưng vàng cũng giống hệt.
Đừng hỏi, hỏi là em trai có thì anh trai nhất định phải có.
Không cho thì ôm đùi mẹ khóc, con nít biết khóc thì có sữa ăn, gào thêm mấy tiếng, cái gì cũng có.
"Nhị đệ, nha môn bên kia đã vào vị trí, chỉ chờ ngươi ta ra mặt."
Hồ Tam chỉ vào đám người chơi đang lên xe, mặt đen lại nói: "Bên này thì sao, trước khi mặt trời lặn có thể xuất phát không?"
Khám nhà là một kỹ thuật sống, đặc biệt là với gia nghiệp khổng lồ của phủ Đông Vương, có câu thỏ khôn có ba hang, nếu không thể một mẻ hốt gọn, để con cháu chúng nó chạy lên kinh thành cáo ngự trạng thì lại rước thêm một đống chuyện phiền phức.
Hồ Tam đã tốn ba ngày để bày binh bố trận, Huyền Âm Ti nha môn dốc toàn bộ lực lượng, khống chế các tuyến đường giao thông quan trọng của quận Đông Vương, giám sát những gia tộc lớn nhỏ tản ra từ nhất mạch phủ Đông Vương.
Đặc biệt là ba nhà quận trưởng, quận úy, quận giám có thực quyền, lưới vây trong một đêm đã trải rộng ra, chỉ chờ tín hiệu mũi tên bắn lên thì có thể nhổ tận gốc nhất mạch phủ Đông Vương.
"Không đến nỗi mặt trời lặn, tiềm năng của con người là vô tận, thể chất không thể đánh đồng, đại ca ngươi không làm được, không có nghĩa là bọn hắn không làm được." Lục Bắc sắc mặt nghiêm trọng, nhìn người chơi bị nhồi lên xe, trong lòng đừng nói có bao nhiêu vui vẻ.
Không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy thú vị thôi.
Phi toa cỡ nhỏ chở khách lượng mười người mà nhồi ba mươi người đã là hết sức gượng ép, nhồi sáu mươi người...
Đây là hành vi khiêu khích trần trụi nhất đối với cơ năng cao nhất của loài người!
Nghĩ như vậy, cục diện lập tức lớn lên.
"Không nên chen lấn, không nên gấp, từng người một thôi, bên trong còn rất nhiều chỗ trống, còn có thể ngồi thêm ba mươi người."
"Van cầu, bỏ qua cho ta đi, ta vẫn còn là một đứa bé."
"Chỉ có ngươi là lắm mồm, nhìn xem bên kia kìa, người ta Tiên thiên cảnh cũng không nói gì."
"Đó là tử sĩ, sao mà giống nhau được!!"
"Câm miệng, còn lảm nhảm nữa thì đừng có làm nhiệm vụ, ra công trường mà chuyển gạch."
Đối với người chơi vô cùng tàn nhẫn nhất, vĩnh viễn không phải NPC, mà là chính người chơi.
Chẳng phải sao, bốn con chó săn nhận được nhiệm vụ Lục Bắc ban cho, yêu cầu nhồi 120 người vào hai chiếc phi toa, lập tức vui vẻ lĩnh mệnh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Trước một giây còn cười tươi như hoa với người một nhà, nói rằng giàu sang chớ quên, kinh nghiệm mọi người cùng nhau kiếm lời, mãi mãi là anh em tốt.
Sau một giây, vừa có chút quyền lực trong tay, liền lập tức biến thành chó săn nhà giàu, liếc mắt lạnh lùng với anh em tốt, chút thể diện ngày xưa cũng chẳng để vào mắt.
Thấy bốn tên tiểu nhân đắc ý vênh váo, người chơi còn lại ầm ĩ, la hét vụ này không xong.
Nhao nhao nghĩ sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ cố gắng ôm chặt đùi hiệu trưởng Cao, để sau này có nhiệm vụ đội nhóm thì trở thành người lãnh đội, đứng trên người khác một bậc, đến lúc đó... Hừ hừ.
Một ngày kia quyền trong tay, giết hết thiên hạ phụ ta cẩu!
Bốn con chó săn tốn nhiều sức, miễn cưỡng mới nhồi 120 người vào hai chiếc phi chu nhỏ bé, hấp tấp đến bên Lục Bắc hoàn thành nhiệm vụ.
"Làm tốt lắm, lại cho các ngươi một nhiệm vụ."
"Hiệu trưởng ngài cứ nói đi, lên núi đao hay xuống biển lửa?"
"Xuống núi là được."
Lục Bắc chỉ vào mình và Hồ Tam: "Ta với đại ca vẫn còn thiếu hai con tọa kỵ để đi lại, bốn người các ngươi đi tới chân núi, đến một quán ngựa xe đi lại, thuê hai con ngựa cao to khí phách một chút."
"A cái này..."
"Hiệu trưởng, ngựa nhét ở đâu, buộc trên xe ạ?"
"Nói gì mà ngốc thế, phi chu bay cao như vậy, chân ngựa mà mềm nhũn ra, ta với đại ca cưỡi cái gì?"
Lục Bắc khẽ lắc đầu, vạch rõ ý nói: "Hai chiếc phi toa vẫn còn chỗ trống, chen chút cũng không sao, đi nhanh về nhanh, đừng có trì hoãn hành trình."
Hồ Tam: "..."
Hắn không hiểu, tại sao Lục Bắc lại thích hành hạ tiểu đệ dưới trướng như vậy, càng không hiểu là đám người này cũng đâu phải là tử sĩ, bị hành hạ thê thảm như vậy mà vẫn không có ý định nổi dậy.
Ngược lại còn có vẻ thích thú.
Cái đám người này là cái gì tiên nhân chuyển thế, chắc là tiên giới không cần, mới ném xuống nhân gian hả!
Không bao lâu, hai con ngựa chiến thở hồng hộc chen lên xe, bốn con chó săn xả thân xông vào theo sau.
Cửa xe đóng lại, phi toa lảo đảo tại chỗ rung lắc một hồi mới bay lên.
Lục Bắc gật gật đầu, thầm nghĩ thì ra thật có thể, cùng Hồ Tam cùng nhau leo lên phi toa, văn viên đưa hồ sơ đã mã hóa, hắn xem lướt qua.
Phủ Đông Vương Chu gia kinh doanh ở đất phong tám trăm năm, giàu có vô cùng, khả năng tu tiên thì đời sau không bằng đời trước, mà khả năng nuôi phiêu thì chó cha không hổ con, đời sau lại càng giỏi hơn đời trước.
Thân hình béo tốt đều được xây dựng trên mồ hôi nước mắt của dân lành, đặc biệt là trong mười năm trở lại đây, những tội ác có thể tra ra thì tội chồng thêm tội, những cái theo thời gian trôi đi mà không thể nào chứng thực được thì lại càng nhiều.
Ba vị tử vệ phía trước không thể cản nổi sự cám dỗ của đồng tiền, đều ăn viên đạn bọc đường, che giấu rất nhiều tội ác cho phủ Đông Vương. Nhưng ba tên đó cũng không phải là kẻ đầu óc trống rỗng, vừa thu hối lộ, vừa giữ lại lá bài tẩy trung quân ái quốc.
Hồ Tam tiếp nhận ghế xếp, dùng quyền hạn tử vệ điều hồ sơ mã hóa ra.
"Không xem, càng xem càng trướng bụng, ta còn muốn sống thêm hai năm." Lục Bắc khép hồ sơ, dặn văn viên phải cất cẩn thận, nếu đánh rơi, đầu người bồi thường.
Văn viên thì đảm bảo hồ sơ chỉ là bản sao, bản gốc giấu ở trong hồ sơ nha môn, không có sơ hở nào.
...
Bảy người bọn họ ngồi một chiếc phi toa, không gian vô cùng rộng rãi, ba chiếc còn lại thì không được như vậy, đặc biệt là hai chiếc của đám người chơi.
Có thể nói là hết sức hoành tráng.
(:3っ)へ(⊙谷⊙) ( ̄ε(╭∩╮(ŏ﹏ŏ;) ┏(. -. ┏)┓ (◣益◢)(ㅇㅅㅇ)_(´ཀ`" ∠)_(ಠ. ಠ)
"Cái gì che mắt ta vậy?"
"Yên tâm đi, không phải Nako."
"Vừa nãy ai bảo biết lửa, đứng ra!"
"Ta ở dưới ngươi."
"Thật cho tiểu tử ngươi nói đúng, đoạn video này mà tung ra ngoài thì không bùng nổ mới là lạ, chúng ta lại lên hot search rồi."
"Hiệu trưởng Cao thay đổi rồi, không còn là ông thôn trưởng hòa ái dễ gần nữa, trước đây hắn đâu có để chúng ta phải chịu ủy khuất như vậy."
"Có khả năng là do hiệu trưởng muốn dạy dỗ chúng ta bằng cách này, xã hội và trường học là hai chuyện khác nhau, ra trường, không ai nuông chiều ngươi đâu, tất cả đều phải tự dựa vào bản thân thôi."
"Hí hí hii hi.... hi. ~~~ "
"Ai đang học tiếng ngựa kêu vậy, mẹ kiếp, mày tưởng mày hài hước lắm hả?"
"Không ai học hết, thật sự có ngựa trên xe mà."
"Hi vọng đây là ảo giác, ta cảm thấy đây là lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải là lần cuối, ai hy sinh leo lên đỉnh xe đi, ta cho một lượng bạc."
"Cứ thế này không ổn, một khi xảy ra tai nạn trên không, tất cả mọi người sẽ tiêu đời!"
"Các huynh đệ, góp vốn đi, mọi người cùng góp chút tiền, để hiệu trưởng lại mua thêm vài bộ phương tiện giao thông, nếu không thời gian này khó mà qua nổi."
"Con mẹ nó, xong rồi, đột nhiên ta nhớ là ta bị say xe."
"A a a ——— "—— ——
Quận Đông Vương, phủ Đông Vương.
Tường thành như một tòa thành trì, nặng nề tường thành chống đỡ tứ phía, đông tây nam bắc đều có một cửa, cánh cửa sắt dày nặng có thể ngăn được thiên quân vạn mã.
Thành lâu cờ xí tung bay, có sĩ tốt đội mũ trụ mặc giáp đi tuần tra, thành trong thành có thể so với một cứ điểm kiên cố.
Trong thành, dinh thự của các hào môn san sát nhau, lầu các ven hồ như hoa dại làm cho người ta hoa mắt, diện tích lên tới mấy trăm mẫu, là một trong những kỳ quan hiếm thấy của Ninh Châu.
Vốn dĩ phủ Đông Vương không có quy mô như thế này, Đông Vương chinh chiến cả đời, khinh thường những bức tường thành kiên cố để tự bảo vệ, lại càng không phải người thích xa hoa lãng phí, hưởng lạc giàu sang.
Sau khi Võ Chu lên ngôi thiên hạ, việc vui lớn nhất của hắn chính là mặc áo gấm, đội mũ lông chồn, đuổi theo con thỏ khắp núi chạy.
Sở dĩ thành ra như bây giờ, bất quá là do con cháu đời sau bất hiếu, qua nhiều đời vơ vét của cải, xây lên cần kiên cố để củng cố uy nghiêm cho vương gia.
Trong đại sảnh tiếp khách của phủ, Đông Vương Chu Mẫn Quân tụ tập mấy huynh đệ, bàn bạc chuyện kỳ quái ở núi Huyền Ưng trại.
Ba ngày rồi, thổ phỉ trên núi Huyền Ưng ròng rã ba ngày không hề cướp bóc các thương nhân qua lại, sư gia cũng không liên hệ với vương phủ, phái người đi thăm dò, mới phát hiện ra cả tòa sơn trại người đi nhà trống, phòng ốc bị người phá hoại, trên đất khắp nơi đều là một mớ hỗn độn.
Chu Mẫn Quân mặt chữ điền, lông mày rậm, tướng mạo có uy nghiêm, có điều bụng hơi tròn, tu vi nửa vời, dùng tiền mua đan dược, cũng bồi đắp được đến Bão Đan cảnh.
Ba người quận trưởng, quận úy, quận giám cùng ngồi một bàn cũng không khá hơn là bao, một kẻ tròn hơn kẻ còn lại, nhìn tướng mạo cũng có vài phần giống nhau.
"Chuyện này còn phải nghĩ gì nữa, chắc chắn là đám dân đen kia dùng tiền tìm người tu sĩ ở nơi khác!"
"Tên tu sĩ kia cũng cẩn thận đấy, phá xong sơn trại là mất tung tích, giờ không biết chạy đi đâu rồi."
"Tu sĩ có thể chạy, dân đen chạy không được, dám động thủ ở quận Đông Vương, ta thấy mấy cái tên dân đen này là không muốn sống nữa rồi."
"Bắt mấy tên có tiền giải đến huyện nha, đánh gần chết xong thì lôi ra đường diễu phố, cuối năm thu thuế của cả quận sẽ gấp đôi, tráng đinh trong nhà đều phải đi sông lấp đất, chỉ cần giơ đao phú lên là chúng nó ngoan ngoãn ngay."
Ba vị đại thông minh người một lời ta một câu, lập tức quyết định ra biện pháp giải quyết.
Đông Vương Chu Mẫn Quân khẽ lắc đầu, nhìn ba vị hiền đệ: "Điều ta lo lắng không phải dân đen, mà là sổ sách."
"Cái gì, sổ sách gì?"
"Lão Ngũ mang theo sổ sách bên mình, người khác không thấy bóng dáng, sổ sách cũng theo đó mà biến mất."
Chu Mẫn Quân đau đầu nói: "Trên sổ sách ghi chép kỹ càng, mỗi một khoản lui tới đều liên quan đến chúng ta, nếu rơi vào tay người có tâm..."
Ba vị đại thông minh đều im lặng, vì bọn họ cũng là người họ Chu, lại là con cháu của Đông Vương, chỉ cảm thấy hơi phiền phức, chứ không nghĩ nhiều.
Vấn đề không lớn, có tiền là xong việc.
"Lão Ngũ tên này, từ nhỏ đã tâm thuật bất chính, cấu kết với đám thổ phỉ trên núi Huyền Ưng, ta vạn vạn lần không ngờ tới."
Chu Mẫn Quân đổi giọng: "Ba người các ngươi, không liên quan quá sâu đến hắn đấy chứ?"
"Không có... Không có, đương nhiên không có!"
"Thằng bại hoại đó thôi, bản quan làm sao có thể cùng hắn thông đồng làm bậy."
Nhóm đại thông minh lập tức hiểu, vui vẻ đá sư gia vào hàng ngũ bại hoại của gia tộc, mắng hắn tự cam đọa lạc, nhiều lần kéo bọn họ xuống nước không được, mới mang oán hận vụng trộm làm giả sổ sách hãm hại trung lương.
"Vương gia, các vị đại nhân, có chuyện lớn rồi."
Một gia phó phá tan cửa phòng, hoảng hốt nói: "Không biết chuyện gì xảy ra, trong thành đột nhiên xuất hiện một lượng lớn binh sĩ Huyền Âm Ti, đã giết tới cửa lớn vương phủ."
Lời vừa dứt, long trời lở đất.
Ầm ầm! Ầm ầm—— ----
Tiếng vang liên tiếp như sấm sét giữa trời quang, cột khói đen đội đất, phóng thẳng lên trời.
Một giây sau, mũi tên phá thành đặc chế của Huyền Âm Ti cắm thẳng lên không trung, mũi tên lông đỏ gào thét, tỏa ra ánh sáng chói lọi trên không trung, dù lúc này mặt trời đang chói chang trên cao cũng khó có thể che lấp ánh sáng rực rỡ này.
"Huyền Âm Ti hành sự, người rảnh rỗi né tránh!"
"Kẻ nào vi phạm, chém!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận