Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 241: Tam Nguyên Kiếm Trận

Chương 241: Tam Nguyên Kiếm Trận Đối diện với câu hỏi gần như nhục nhã của Lục Bắc, sắc mặt Mạnh Bất Uy tái xanh không trả lời, định trở tay lấy bội kiếm Mai Vong Tục ban thưởng ra.
Nhịn xuống, vẫn chưa tới lúc lộ bài.
Ầm!
Đá vụn văng ra, Văn Bất Bi mặt sưng từ trong đống đổ nát bò dậy, lảo đảo bay tới bên cạnh Mạnh Bất Uy, trong miệng tặc lưỡi lấy làm lạ, biểu thị tán thưởng đối với thần tốc kinh người của Lục Bắc.
"Văn sư đệ, địch nhân không nên xem thường, hắn vừa mới giết Thường sư đệ cùng Bàng sư muội!" Mạnh Bất Uy trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Người tu kiếm chúng ta, cả đời sở cầu chẳng qua cũng chỉ hai chữ kiếm đạo, sư huynh sư tỷ có thể chết dưới kiếm đạo mà họ theo đuổi cả đời, vậy cũng coi như rất vui vẻ rồi." Văn Bất Bi bình tĩnh gật đầu, coi cái chết nhẹ như lông hồng.
Mạnh Bất Uy tức chết được, căm tức nhìn sư đệ, lỗ mũi phì phì phun khói, mắt trợn tròn như chuông đồng.
"Nói đùa thôi mà, đại sư huynh đừng để bụng."
Văn Bất Bi một tay đưa ra, năm ngón tay xòe đồng thời, kiếm ý gia trì kiếm thể, trực tiếp chui vào trong hư không.
Theo tiếng xé gió rách toạc, hắn xé rách không gian phía trước, lôi Thường Bất Khinh cùng Bàng Bất Sở tàn tạ nhục thân ra ngoài.
Thật thê thảm, kiếm thể đều phế.
Trong lòng Mạnh Bất Uy khẽ động, nghĩ lại, thầm nhủ cũng coi như hữu kinh vô hiểm, hai người tuy kiếm thể trọng thương, tâm hồn tan nát, nhưng cũng không phải là không cứu được, nuôi đến ba năm, năm năm, cũng có thể xuống giường đi lại.
"Không đúng, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, cũng không nên đem sư huynh sư tỷ đặt vào chỗ hiểm."
Văn Bất Bi hơi nhíu mày, ngay trước mắt Mạnh Bất Uy đang trừng mắt há mồm, trở tay đẩy hai người bị trọng thương kia vào trong hư không.
"Sư đệ, ngươi...ngươi đây là làm gì?" Mạnh Bất Uy tê cả da đầu, toàn thân không ổn.
"Kiếm ý của địch nhân cường hoành không kém gì ta, lại còn có một loại thần thông tiên thuật, mang theo sư huynh sư tỷ nghênh chiến, chẳng những không giữ nổi tính mạng của họ, tám chín phần mười cả ngươi và ta cũng phải bỏ mạng theo." Văn Bất Bi có lý có cứ giải thích.
Bởi vì quá có lý, Mạnh Bất Uy không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào, chỉ có thể đứng đó trợn mắt nhìn.
"Đại sư huynh đừng giận, tiểu đệ nói thật thôi, thêm nữa, sư huynh sư tỷ nhờ họa mà được phúc, đại sư huynh nên vì họ mà vui mừng mới đúng."
Văn Bất Bi hâm mộ nói: "Theo ta được biết, sư huynh sư tỷ kẹt tại chỗ do thiên phú không đủ, tu hành kiếm thể có chút gian nan, nhiều năm chưa tiến thêm được, hôm nay hai người họ bị kiếm ý trọng thương làm kiếm thể tàn phế, há lại không phải một lần phá rồi lại lập, nếu ta có được cơ duyên này thì tốt rồi."
Không biết nói chuyện thì ngậm miệng!
Mạnh Bất Uy hừ lạnh một tiếng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, giống những đại sư huynh khác, hắn cũng không thích tiểu sư đệ. Ngoài sự đố kị, còn một nguyên nhân hết sức quan trọng, những thiên tài tự cho mình hài hước này, thường xuyên nói chuyện có thể làm người ta tức chết.
"Đại sư huynh, hôm nay sư phụ đi ra ngoài có việc, để ta đến dạy bảo kiếm ý cho ngươi, đúng rồi, ngươi biết cái gì gọi là kiếm ý không?"
"Tạm được, mọi người không phải đều như vậy sao?"
"Đại sư huynh đừng ưu sầu, ngươi nhìn kiếm này của ngươi xem, còn có không gian phát triển rất lớn đấy."
"Đại sư huynh, ngươi nói gì đi chứ!"
Nghe thử xem, đây có phải tiếng người không, nếu không phải đánh không lại, hắn sớm đã trở mặt!
Mạnh Bất Uy càng nghĩ càng giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu sư đệ ao ước đến vậy, thì Lâm sư điệt giao cho ngươi đối phó, vi huynh sẽ thay ngươi yểm trợ, ngăn cản hai vị sư điệt kia, miễn cho bọn họ quấy rầy nhã hứng của ngươi."
"Làm phiền đại sư huynh."
Văn Bất Bi nghe vậy vui mừng, bước ra một bước đi tới vách núi trên không, lòng bàn tay nâng lên ba đạo điểm sáng màu trắng, xoay tròn không ngừng.
"Sư điệt thần tốc kinh người, ta tự nhận không phải là đối thủ, nhưng kiếm ý ở ngay trước mặt, quả thực ngứa nghề khó nhịn, ta có tự sáng tạo Tam Nguyên Kiếm Trận, sư điệt nếu không ngại..."
"Ghét bỏ, cực kỳ ghét bỏ!"
Lục Bắc nổi lên công kích, ánh sáng vàng lấp lánh, tại chỗ để lại tàn ảnh, quyền phong mang theo Bất Hủ kiếm ý, đánh thẳng vào mặt Văn Bất Bi.
Tam Nguyên Kiếm Trận cái gì đó, Lục mỗ hắn một chút hứng thú cũng không có, thần tốc thì sao, giao đấu tu hành vốn là lấy dài trị ngắn, lấy mạnh thắng yếu, muốn hắn đánh một trận công bằng, không có cửa đâu.
Cự lực khủng bố làm lõm không khí, kéo theo đường vòng cung, trước khi Văn Bất Bi kịp phản ứng, quyền phong đã đánh sâu vào khuôn mặt hắn.
Răng rắc!
Tiếng kiếm reo giòn tan, Văn Bất Bi giữa không trung biến thành kiếm sắt bay ngược ra, nổ tung một mảng lớn vụn sắt, sau khi rơi xuống để lại một cái hố khói lửa dày đặc thật lâu không tan.
Lục Bắc cau mày, đôi mắt màu vàng nhìn xung quanh, bên cạnh thân đều có một Văn Bất Bi, thân hình, dung mạo, khí thế đều không khác biệt chút nào, lòng bàn tay nâng ba đạo điểm trắng cũng không khác gì.
"Sư điệt chớ nóng vội, ta sẽ kể cho ngươi nghe Tam Nguyên Kiếm Trận là vật gì, nghe xong rồi đánh cũng không muộn."
Hai Văn Bất Bi trước sau lên tiếng, lời còn chưa dứt, đạo thân ảnh thứ ba bỗng ngưng tụ mà thành: "Cổ thuật lấy sáu mươi năm làm một giáp, giáp thứ nhất là thượng nguyên, giáp thứ hai là trung nguyên, giáp thứ ba là hạ nguyên. 180 năm là một thiên địa biến đổi, vòng đi vòng lại hợp thành tam nguyên..."
"Nguyên có hình thể, Thiên, Địa, Nhân. Trời có ba tên, Nhật, Nguyệt, Tinh; đất có ba tên, núi, sông, đất; người có ba tên, cha, mẹ, con..."
"Từ đó mà xuống, gọi là vô tận."
Văn Bất Bi càng nói càng hăng, đem lý luận kiếm trận do mình sáng tạo nói ra hết, chỉ sợ Lục Bắc không hiểu, đuổi theo từng câu từng chữ giải thích rõ ràng, cuối cùng nói: "Ý tưởng của trận này cực cao, nhưng tài hèn sức mọn, ta còn lâu mới có thể lấy Thiên, Địa, Nhân làm tam nguyên, lập nền tảng cho trận là ba loại kiếm ý Trường Trùng, Phá Tiêu, Vô Lượng. Nói ra thật xấu hổ, nguyên nhân cơ bản để sáng tạo trận là vì dung hợp ba đạo kiếm ý quá khó, điều động chúng tốn nhiều tâm thần, nắm giữ kiếm ý thì khó kéo dài, thiếu hụt thủ đoạn khắc địch chế thắng, nên mới mở ra lối riêng sáng tạo Tam Nguyên Kiếm Trận."
"À, cái này..."
Lục Bắc nghe xong nhức cả đầu, vốn tưởng hắn là một thiên tài trầm lặng, không thích nhiều lời, không có EQ kiểu kia, vạn vạn không ngờ tới, tên này lại là một kẻ lắm mồm, còn tự mình giải thích để tự lăng xê mình.
Ở cái Tu Tiên Giới âm hiểm xảo trá này, người ta đều tung chiêu lớn không kêu lên, người thành thật như Văn Bất Bi quả thực không nhiều.
"Sư điệt kiếm ý cường hoành, tiêu hao tâm thần chắc chắn cũng chỉ nhiều không ít, ngươi chắc hẳn cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ta khi sáng tạo trận..."
Nói đến đây, Văn Bất Bi thở dài một tiếng, sau đó nghiêm mặt, lớn giọng nói: "Cửu Kiếm bất hủ của tổ sư gia tuy tốt, nhưng lại không phù hợp với đám hậu nhân này, ngàn năm qua, kiếm tu kinh tài tuyệt diễm nhiều không kể xiết, không ai luyện được toàn bộ Cửu Kiếm chính là bằng chứng. Đường của tổ sư gia không thông, chỉ thích hợp với riêng mình ông ấy, chúng ta muốn thành tựu trên kiếm đạo, nhất định phải cải cách, nếu không sẽ lãng phí thiên tư, dù mạnh cũng chỉ là một Bất Hủ Kiếm Chủ thứ hai."
Khá lắm, ngươi một tên lắm mồm, mà còn có dã tâm như vậy!
Lục Bắc nghe mà biến sắc, đối với chí hướng của Văn Bất Bi thầm tỏ vẻ kính nể, nhưng trong lòng hoàn toàn không có nhiệt huyết, hắn không phải Văn Bất Bi, cũng không có mưu cầu danh lợi, chém Hồng Khúc hỏi kiếm tâm, vượt qua Khí Ly Kinh cái gì, hắn chưa từng nghĩ tới.
Bất Hủ Kiếm Chủ thứ hai thì sao, nghe cũng rất uy phong đấy chứ!
Nói nữa, đi theo con đường của người khác thì có vấn đề gì, có câu nói người trước trồng cây người sau hái quả, người sau không hưởng mát, nhất định phải tự mình trồng cây, thế thì công sức người trước đổ xuống là uổng phí à!
Lý niệm của hai người không hợp, hoàn toàn không có tiếng nói chung, Văn Bất Bi càng nói càng kích động, bản thân nói đến máu nóng sục sôi, Lục Bắc chỉ thấy hắn hết sức ồn ào, một quyền kiếm đánh ra, chùm sáng trắng đánh nát hắn thành vô số mảnh sắt vụn.
"Sư điệt, trách ta nói nhiều, chắc ngươi nóng lòng chờ không được, sớm đã kìm nén, nếu vậy, chúng ta trực tiếp bắt đầu luôn đừng lãng phí thời gian!" Văn Bất Bi chỉ coi Lục Bắc đang kích động, cho rằng đã tìm được người có cùng chí hướng, vui vẻ trực tiếp khởi động Tam Nguyên Kiếm Trận.
Ong ong ong...
Kiếm luân xoay quanh, kiếm khí cuồn cuộn gào thét, xé rách thiên địa.
Ba thanh cự kiếm chống trời đột ngột mọc lên từ mặt đất, dựa trên thiên địa xu thế tiến thêm một bước, cắt đứt một mảnh thiên địa này tự thành một thế giới riêng.
Trong trận, thế giới kiếm khí màu xanh thăm thẳm vô biên, chỉ nghe từng đợt kim loại giao tranh chói tai, vô số ánh kiếm sắc bén giao nhau, kiếm ý tràn ngập trong đó, kiếm thế tương liên, một đám kiếm khí luân hồi, sinh diệt vô tận.
Lục Bắc ở trong trận, như cá trong biển, nhìn khắp thiên địa bốn phương đều là kiếm ý mũi nhọn thực thể hóa. Không gian ngưng kết, nửa bước khó đi, một quyền đẩy ra ánh kiếm phía trước, tốn rất nhiều sức, chỉ cảm thấy trên vai gánh cả một thế giới.
Ngưng kết một tiểu thế giới tự thành một thể, không thể xé mở không gian chạy trốn, ánh kiếm vô cùng vô tận kéo tới, kiếm ý hủy diệt ở giữa làm da thịt đau nhói, chỉ trong chốc lát, đã biến Lục Bắc thành một người máu.
Hắn thầm nghĩ phiền phức, sớm biết kiếm trận quỷ dị như vậy, vừa rồi không nên vội vàng động thủ, nên chém Hồng Khúc hiến tế trước, tiêu tan nhuệ khí kiếm trận mới đúng.
Sơ ý rồi!
Tin tức tốt là, dưới vô số ánh kiếm xung kích, kinh nghiệm kiếm thể theo đó cọ xát tăng lên, giống như đang ở trong phòng luyện công vậy.
Hay là cái kiểu chơi miễn phí đấy.
Chỉ có kiếm ý mới có thể chống lại kiếm ý, nhưng Lục Bắc không muốn nhiều lời như vậy, nhìn ra được, Văn Bất Bi lập đại trận này, chỉ vì quan sát kiếm ý của hắn.
Như vậy thật không tốt, luật chơi là ta có thể chơi miễn phí của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể chơi miễn phí của ta.
Liếc mắt thấy kinh nghiệm kiếm thể đang tăng lên nhanh chóng, Lục Bắc quyết định nhịn thêm, chờ tốc độ tăng chậm lại, hoặc là trực tiếp bất động, rồi mới phóng đại chiêu xung kích trận nhãn trung tâm.
Nhờ có Văn Bất Bi giải thích cặn kẽ, hắn đã nắm được cấu tạo cơ bản của đại trận, ba đạo kiếm ý hư ảnh cầm kiếm chém mãi không hết, giết bao nhiêu lần cũng đều được hồi sinh vì đại trận đang vận hành không ngừng, trận nhãn trung tâm mới chính là bản tôn của Văn Bất Bi.
"Sư điệt, còn không mau rút kiếm!"
Không thể nhìn thấy kiếm ý của Lục Bắc, Văn Bất Bi có chút nóng nảy, lật tay đè xuống thiên địa, dồn toàn bộ áp lực của thế giới lên người Lục Bắc, bùm một tiếng nổ tung ra một mảng sương đỏ...
...
Ngoài trận, Mạnh Bất Uy phụ trách đánh yểm trợ gặp nguy hiểm cực độ.
Có vết xe đổ của Thường Bất Khinh và Bàng Bất Sở, Mạnh Bất Uy cự tuyệt giao thủ với Lục Bắc, Hóa Thần một kích bại Luyện Hư, lại còn là đại viên mãn, chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị, giao thủ với Lục Bắc chắc chắn không phải lựa chọn sáng suốt.
Trảm Hồng Khúc và Bạch Cẩm lại không giống, không nói đến thiên phú kiếm đạo không có quy luật, còn lại vẫn còn nằm trong mức hợp lý, hắn lấy một địch hai, bằng vào ưu thế lớn tuổi hơn 200 tuổi, về pháp lực đủ để áp chế vững chắc hai người.
Sau đó hắn liền bị hai người áp chế, bên trái, Trường Trùng Kiếm Ý đã được tôi luyện nhiều năm không địch lại được với Bạch Cẩm 'thanh xuất vu lam', bên phải, Trảm Hồng Khúc lại dung hợp hai đạo kiếm ý, càng không chiếm được chút lợi lộc nào.
Đỡ trái hở phải, có chút chật vật.
Muốn chết!
Đám sư điệt các ngươi, sao người nào cũng lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể tôn trọng một lão nhân 300 tuổi như sư bá đây sao?
Mạnh Bất Uy không hiểu nổi, cùng là đại sư huynh, Lâm Dũ trong kiếm trận thì cường hoành không nói đạo lý, liên chiến ba trưởng bối, hắn lại chật vật sống đến tuổi chó trên người, đánh hai sư điệt cũng đã tốn sức rồi.
Không nên vậy chứ, đại sư huynh đâu có phải như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận