Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 505: Ngũ Đế Đại Ma

Chương 505: Ngũ Đế Đại Ma Quân trấn giữ đại doanh, Lục Bắc nhìn thấy thủ tướng Cô Sơn Thành, ma hung Đồ Uyên. Chỉ trong nháy mắt, sự thất vọng dâng lên tột độ. Nghe Triệu Vô Ưu kể lại, rằng ma hung Đồ Uyên là một nữ nhân, hắn còn có chút kích động nho nhỏ, tưởng tượng ra một hình tượng đại tỷ tỷ đau khổ vì dân, đại từ đại bi, mang tấm áo khoác che chở thiên hạ. Một dạng nữ tu Ma Môn mặc ít nhưng khả năng phòng ngự rất mạnh. Kết quả lại thành ra thế này? Vực sâu ở chỗ nào? Rút củi đáy nồi nhìn đều lắc đầu, vậy mà cũng không ngại tự phong mình là như vậy... À, ma hung vẫn là hung thôi, hung ác không có bệnh. "Tu vi Hợp Thể sơ kỳ, có thể làm phó tướng của ta, chuyện của ngươi, Triệu Vô Tà đã kể hết với ta rồi, hổ phụ không sinh khuyển tử, lẽ phải hành quân bày trận hẳn không cần ta dạy ngươi." Đồ Uyên khoanh chân ngồi trên án thư chủ tướng, ban binh phù thiên tướng Cô Sơn Thành cho Triệu Vô Ưu, ánh mắt đảo qua đoàn người Lục Bắc. Một đám nhìn đều không phải loại lương thiện, nhất là Mục Ly Trần, gã thanh niên lực lưỡng kia khiến nàng nhíu mày, thầm nghĩ nhân tài Võ Chu đông như vậy, chứ không phải yếu ớt dễ bị đánh bại như lời đồn. Chỉ có tông chủ có chút tinh thần sa sút, than ngắn thở dài, nhìn không có chút ý chí chiến đấu, một bộ dáng chán chường hết thuốc chữa. Độc Cô vậy mà lại thua dưới tay cái hạng người này, thật bôi tro trát trấu vào mặt ba hung. Đồ Uyên khẽ lắc đầu, sau đó liền bật cười, hai mắt Lục Bắc vô thần, ánh mắt ngây dại, Độc Cô cũng không khá hơn là bao, mắt cá chết lộ ra ánh sáng quỷ dị, hai người đứng cùng nhau có thể nói tuyệt phối. "Khụ khụ!" Đồ Uyên nắm tay ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ uy nghiêm, ôm quyền cười nói: "Các hạ thân hình vĩ đại, khí vũ hiên ngang, chắc là tông chủ Lục của Thiên Kiếm Tông, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, lần này vội vàng tiếp viện Cô Sơn Thành, bản tướng ở đây cảm tạ Lục tông chủ trước." Mục Ly Trần: "..." Cái này tính là gì, khiêu khích ly gián à? Mục Ly Trần hết lời để nói, nếu thực sự muốn khiêu khích ly gián, Đồ Uyên chọn nhầm người rồi, đổi thành lấy lòng trảm Nhạc Hiền, với cái bụng dạ hẹp hòi của Lục Bắc, tám chín phần mười sẽ thành công. "Tạ tướng quân quá khen, nhưng Mục mỗ chẳng qua là một trong các Cửu Kiếm trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, vị này mới thực sự là tông chủ đường đường của Thiên Kiếm Tông." Mục Ly Trần đứng sau lưng Lục Bắc nói. "Lại có chuyện này sao, xin thứ cho bản tướng mắt vụng về, mong Lục tông chủ đừng để trong lòng." Đồ Uyên vội vàng xin lỗi. "Không sao, bản tông chủ đại nhân không chấp tiểu nhân, huống chi..." Lục Bắc liếc cái án thư cao một thước, lại nhìn vào ngực Đồ Uyên, trong mắt bao hàm vẻ xúc động đối với khó khăn của nhân gian: "Huống chi tướng quân cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ đã thống khổ trong vực sâu thất vọng đến mức không cách nào kiềm chế, đã rất vất vả, sao bản tông chủ có thể trách móc nặng nề ngươi chứ!" "Lục tông chủ thật biết nói chuyện!" "Tạm được, gặp người nói tiếng người, dù sao tướng quân không tốt còn có chút dáng người." "Chậc chậc, bản tướng quân chỉ muốn cho vui thôi mà, sao Lục tông chủ còn cho là thật?" "Không còn cách nào, người khác muốn cho vui thì cho vui, chỉ có ngươi là thực sự vô đạo đức." "..." x2 Xác nhận qua ánh mắt, chính là người ngứa mắt. Bên cạnh, thần sắc ba người Mục Ly Trần như thường, chuyện của mình thì mình biết rõ, đức hạnh của tông chủ thế nào, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, đã sớm quen rồi. Hơn nữa nhìn tình hình, đánh tới bây giờ còn chưa động tay động chân, Lục Bắc rõ ràng là đã thu liễm rồi. Triệu Vô Ưu mặt mày ủ rũ, thật không ngờ, cũng đúng thôi, nàng đã biết là sẽ thành ra thế này rồi. Tiểu Phượng Tiên thì mặt đầy kinh ngạc, từ sau khi lần trước hoàn thành nhiệm vụ Lục Bắc nhắn nhủ, cậu biết rằng cao đẳng tu sĩ còn lâu mới đạt được cái cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng như tưởng tượng, không chỉ Võ Chu như vậy, mà Huyền Lũng bên này cũng vậy. Học được rồi, giả bộ không quan tâm là mình không đúng, sau này mình phải làm chuẩn theo cao đẳng tu sĩ mới được. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nói chuyện nửa câu cũng lãng phí, Đồ Uyên và Lục Bắc không có gì để nói chuyện, để thiên tướng Triệu Vô Ưu chịu trách nhiệm tiếp đón quý khách đến từ Võ Chu, và cho Triệu Vô Ưu một ngày nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, sẽ chính thức đến đại doanh nhận chức. Triệu Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm, dưới sự chỉ dẫn của quân sĩ, dẫn đoàn người Lục Bắc đến phủ thiên tướng. Quân doanh trọng địa, phủ thiên tướng chỉ là một động phủ độc lập có một sân nhỏ, mấy gian tĩnh thất, không người hầu, lại càng không có hạng mục giải trí gì. Lục Bắc lải nhải, oán trách với trảm Hồng Khúc rằng mình vốn định làm mỹ nam tử an tĩnh, kết quả cây to đón gió, đến chỗ nào cũng không yên ổn, cuối cùng tổng kết, không phải do hắn, mà do ma hung Đồ Uyên thiếu cái gì hận cái đó, đố kị vẻ cao lớn của hắn. Trảm Hồng Khúc không bình luận, bởi vì nàng còn chưa lên tiếng đã bị lão già cẩn thận kia đuổi ra ngoài. Ngươi cái lão già này, sinh hoạt cá nhân của tông chủ ngươi cũng dám can thiệp, xem sau khi về núi ta xử ngươi thế nào! Lục Bắc hừ lạnh hai tiếng, khoanh chân ngồi tại tĩnh thất. Ở một bên khác, Đồ Uyên ngồi tại tĩnh thất riêng của thủ tướng, trước mặt là một cái bàn dài bày tế đàn, đốt hương vái lạy năm lá cờ màu xanh, đỏ, trắng, đen, vàng. Ngũ Hành Đại Trận bừng lên, lấy long mạch làm căn cơ, vô hình lan tỏa, bao phủ toàn bộ Cô Sơn Thành. Không một tiếng động, không có chút sóng linh khí nào, cho dù Mục Ly Trần luôn lưu lại thủ đoạn cũng không phát giác ra sự dị thường. Mục Ly Trần không thể phát giác cũng là chuyện bình thường, Cô Sơn Thành nằm trên long mạch khí vận của Huyền Lũng, vốn dĩ được khí vận kim long bao phủ, Đồ Uyên ở trên đại trận gốc đã làm một vài sửa đổi, lấy thân phận người quản lý mở ra một vài quyền hạn bị ẩn giấu. Thời gian năm màu rung động, một bức họa quyển được trải rộng trước mặt Đồ Uyên, bên trong đầy yêu vân che kín trời, núi non mênh mông không thấy điểm cuối. Theo lệnh của Triệu Phương Sách, tìm kiếm vị trí đại yêu Lục Lệ. Lục Lệ mang huyết mạch bất phàm, tu vi cao tuyệt, ba mươi năm trước làm Triệu Phương Sách trọng thương, suýt nữa bị chém giết, nếu hắn không chịu chủ động xuất hiện, mà muốn tìm dấu vết trong Thập Vạn Đại Sơn, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển. Cho nên, muốn tìm Lục Lệ, chỉ có thể khiến hắn chủ động hiện thân. Đồ Uyên hai mắt nhắm nghiền, miệng tụng chân ngôn, theo pháp lực tiêu hao, khí thế đại viên mãn Hợp Thể kỳ đột nhiên tăng cao đến Độ Kiếp kỳ. Thân hình theo đó mà phồng lên, dung mạo vũ mị, lồi lõm trước sau, cùng hình tượng đại tỷ tỷ trong tưởng tượng của Lục Bắc không sai biệt. Chỉ riêng điều này thôi, trực giác của tông chủ Thiên Kiếm Tông đã đủ để khen ngợi. Quay trở lại chuyện chính, chuyện người rảnh thì không nói, tu vi của Đồ Uyên tăng vụt, hình ảnh bức tranh dần dần rõ ràng, rất nhanh định vị được một ngọn núi có yêu tộc tụ tập. Yêu vân bốc lên ngất trời, sát khí nồng đậm, khuấy động cái khung cảnh tĩnh lặng như nước sôi sùng sục. Mồ hôi rịn trên đầu lông mày của Đồ Uyên, hai mắt đang nhắm nghiền đột ngột mở ra, năm màu vầng sáng lóe lên rồi biến mất, đến bước này, hình ảnh hoàn toàn dừng lại, từ từ trở về sự yên lặng. Trong dãy núi, yêu ảnh lắc lư, hoặc thú chạy chim bay, hoặc đầu thú mình người, chia thành hàng ngũ, diễn tập võ nghệ hóa thành binh giáp sát khí. Đếm qua loa, cũng có hơn 10 ngàn tên. Đồ Uyên đã hoạt động lâu năm trên chiến tuyến bắc cảnh, vô cùng hiểu rõ yêu tộc, nhìn hình tượng này, liền biết nơi đây có một đại yêu hóa hình cấp thống soái. Nàng nhếch mép cười lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú hơn 10 ngàn yêu binh, hướng về phía năm lá cờ liên tục bái ba lần. Trong năm màu, cờ xanh phương đông và cờ đỏ phương nam trước sau tỏa ánh sáng, nó đại diện cho Thanh Thiên Ma Vương và Xích Thiên Ma Vương trong Ngũ Đế Đại Ma, hai tôn Đại Ma có thần thông vô cùng, dẫn theo thiên ma địa ma, một khi ma niệm nhập thể, chắc chắn sẽ cuồng bạo vui buồn thất thường. Tu sĩ khó thoát khỏi sự tổn thương của nó, yêu tộc cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hình ảnh phủ một tầng hắc vụ, yêu tộc đang diễn tập võ thuật hai mắt đỏ ngầu, hô hấp dồn dập, phương pháp hợp kích trong đội hình dần đánh ra hỏa khí, vừa xuất hiện đã khó mà kiềm chế. Cơn giận trong lòng, càng ngày càng lớn, từ những cuộc tranh chấp nhỏ của vài đội nhỏ, nâng cấp lên thành hơn 10 ngàn yêu tộc đánh nhau thành một đoàn. Hắc vụ càng thêm nồng đậm, ma niệm càng thêm khó trừ, có yêu tộc cầm binh khí lên, trong dãy núi ánh máu văng tung tóe, đâu đâu cũng có thể thấy yêu vật giết nhau đến đỏ mắt. Trong chốc lát, một nam tử cao lớn tóc đỏ xuất hiện, nhìn chiến trường diễn tập đầy máu me, tức giận hừ một tiếng phát tiết khí thế của đại yêu, định dùng huyết mạch thượng thừa để áp chế toàn bộ. Nam tử tóc đỏ mắt xanh, là đại yêu đã vượt qua hóa hình kiếp, Đồ Uyên biết Yêu này, biết hắn là yêu tướng dưới trướng Lục Lệ, thì thầm một tiếng coi như gặp may, vội niệm động khẩu quyết, hướng năm lá cờ bái chín lần. Ma khí màu đen phủ lên yêu tướng, cơ thể uy vũ của hắn ngay lập tức chậm chạp lại, như kẻ say rượu lắc lư. Đồ Uyên thấy không thể quỳ gối Yêu này ngay được, cắn khẽ môi, không màng tiêu hao pháp lực, lại bái thêm chín lần. Xanh, đỏ, trắng, đen, vàng, năm màu hào quang dần sáng lên, liên tục thêm vào cho yêu tướng tính cách nóng giận, ham giết chóc, tham muốn, thèm ăn, nặng bệnh cùng mấy cái buff tiêu cực. Về cơ bản, cái gì thêm được thì thêm hết. Sau mấy lần lễ bái, áo quần Đồ Uyên thấm đẫm mồ hôi, vẻ xanh xao trắng bệch trên khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khác thường, như dòng suối trong mà đôi mắt bị nhiễm một chút mệt mỏi. Ầm!! Trong bức họa, yêu tướng ngửa mặt lên trời gầm thét giận dữ, yêu khí phát ra quét sạch bốn phương, lật tay tung một quyền giết vào đám yêu, nơi hắn đi qua không ai đỡ nổi một hiệp, trong chớp mắt liền tạo ra một con đường máu nhầy nhụa mơ hồ. Hơn 10 ngàn yêu tộc say mê giết chóc bên trong, ma niệm nhập thể, tâm trí hoàn toàn không có, đao kiếm vung vẩy không hề nương tay, như thể muốn giết sạch mới chịu dừng lại. "Yêu nhỏ có chút bản lĩnh, thiếu chút nữa không khiến ngươi quỳ gối rồi... Là Lục Lệ động tay động chân vào nguyên thần của ngươi sao?" Đồ Uyên lau mồ hôi, nàng tu tập pháp thuật Ngũ Đế Đại Ma Ấn, am hiểu nhất là điều khiển ma niệm, sát nhân vô hình, nhưng tai họa ngầm của pháp này vô cùng lớn, có chút giống Đan Ma Văn mà Lục Bắc từng ăn, nói nó là phiên bản siêu cấp gia cường cũng không quá. Nếu không thể khiến đối phương quỳ gối, hoặc đối phương đột phá ma niệm bằng tâm cảnh, thì tu vi của đối phương không chỉ tăng lên một bậc, mà Đồ Uyên còn phải tiếp nhận ma niệm phản phệ, nhục thân chịu sự thống khổ như ngàn dao cắt xẻo, nguyên thần bị đày vào ngục luyện địa dầu. Đồ Uyên đã thất bại mấy lần, mùi vị rất khó chịu, mà trong cơ thể còn lưu ma niệm, đọng lại như giòi trong xương, đến giờ vẫn chưa tìm được cách loại trừ, một khi toàn lực điều khiển chân thân, thì phải hứng họa ma niệm nhập thể từ năm hướng. Kết cục sẽ giống yêu tướng trong tranh, lục thức không thông, lục thân không nhận, biến thành ma niệm khôi lỗi. Nếu không phải Triệu Phương Sách liên tục thúc giục, chỉ ra việc này quan hệ trọng đại, lại hạn trong hai ngày, nàng cũng sẽ không sử dụng hạ sách này. Một là hiểm nguy quá lớn, thứ hai, với thực lực của nàng, trực tiếp đánh chết Yêu còn nhẹ nhàng hơn. Yêu tướng giết chóc bầy yêu, Đồ Uyên nhìn một lát rồi không quản nữa, chỉ chờ Lục Lệ xuất hiện dẹp yên sóng gió, xoa xoa tay nhỏ rút ra một bức họa khác, trên khuôn mặt trắng xanh hiện lên một nụ cười. "Trọng đầu hí đến rồi!" Trên bức họa, Triệu Vô Ưu đang ở trong một mình trong tĩnh thất, ôm chiếc mũ giáp rách nát trong lòng, thần sắc có vẻ rối trí, tóc trắng cũng không còn sáng sủa như trước. Đồ Uyên cũng mặc kệ điều này, nàng quá quen cảnh sinh ly tử biệt, còn thảm hơn nàng nàng cũng đã thấy rồi, hai con ngươi năm màu vầng sáng chợt lóe lên, cúi đầu bái về phía Triệu Vô Ưu. Cơ thể Triệu Vô Ưu chậm lại, như người gỗ bị điều khiển chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa phòng bước đến phòng của Lục Bắc. "Kiệt kiệt kiệt kiệt—— ——"
Bạn cần đăng nhập để bình luận