Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 724: Bóng liễu chập chờn, vô ý vũ động đều là theo gió

Chương 724: Bóng liễu chập chờn, vô ý lay động đều theo gió Hành Tuyết Liễu Thần, Xương Văn Uyên.
Hành Tuyết là đạo tràng, Liễu Thần là đạo hiệu, Xương gia là kỳ tài tu hành vang dội xưa nay, được Chiêu Tần công nhận là một đời cường giả, nếu không có Ngạn Vương xuất thế một cách khác thường, thì hắn chính là người đứng đầu Chiêu Tần.
Ngạn Vương cũng ngưỡng mộ hắn từ lâu, từng nói Liễu Thần không hề kém cạnh bổn vương.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nhan sắc của Liễu Thần, đệ nhất mỹ nam của Chiêu Tần, toàn bộ giới tu tiên Chiêu Tần, bao gồm cả mấy nước lân cận, từ tám mươi tuổi trở lên cho đến tám tuổi, mị lực của Liễu Thần không phân biệt nam nữ đều bị thu hút.
Cười một cái, không chỉ đám nữ tu không khép chân được, mà đám nam tu sĩ cũng nghe nói có người phải kẹp chặt chân.
Có câu nói trăm nghe không bằng một thấy, lời đồn đại chung quy cũng chỉ là lời đồn, không thể xem là thật, Lục Bắc phỏng chừng Liễu Thần cũng chỉ tầm bậc công tử Từ Bắc, so với hắn còn kém xa vạn lần.
Biệt viện, một nam tử mặc áo trắng, lông mày sắc lẻm hơi chếch lên, đôi môi mỏng cong lên như có nụ cười thoảng qua, nhạt đến khó thấy, nhưng vẫn khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng yêu mến.
Vẻ anh tuấn nơi sống mũi, trong đôi mắt đen như sương giấu kín vẻ tinh anh, tĩnh lặng tao nhã mà thần bí xa xôi.
Mái tóc dài đen nhánh ánh lên thứ ánh sáng bóng bẩy nhàn nhạt, da thịt cổ trắng ngần như ngọc sứ, còn có sự kiều diễm ướt át kia...
Tóm lại, sinh ra là nam nhi nhưng không thiếu vẻ nữ tính, rõ ràng là mặt trắng nhỏ nhưng lại có một loại ôn hòa cao quý khiến các mặt trắng nhỏ khác phải xấu hổ rời xa.
Một người đàn ông mà có thể lớn lên được như ngươi thì thật quá mức khiến người khác kinh ngạc.
Lục Bắc cảm thấy vô cùng không phục, nhớ tới lời đánh giá của Ngạn Vương, thầm nói một tiếng rất đúng trọng tâm.
Luận về dung mạo, Liễu Thần không hề thua kém tông chủ bản thân.
“Thiên Minh tử đạo hữu, có lễ.” Thấy Xương Thanh Vũ và một lão giả đi tới, Xương Văn Uyên cười bước lên mấy bước, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, bỏ qua vẻ ngoài lôi thôi không hợp mắt, trong lòng có chút khen ngợi.
Bực này nhân vật, phát điên thật là đáng tiếc.
Liễu Thần tự mang lực tương tác, mỗi lời nói cử chỉ đều khiến người ta như tắm trong gió xuân, cho dù là Lục Bắc cũng không thể không miệng cứng nói rằng, cảm thấy đứng chung với đối phương rất thoải mái, nghe hắn nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.
Không có gì hơn cái này.
Hắn, Lục mỗ, cũng có loại khí chất tương tự, vừa nói ra, người khác liền toàn thân khó chịu.
"Bái kiến tổ sư."
Xương Thanh Vũ cúi người hành lễ, thể hiện ra khí chất bên ngoài quy củ của đại tiểu thư Xương gia, phong thái lịch sự tao nhã, khiến người ta vui vẻ.
Ngoài việc hơi lấm bẩn một chút thì trên người cũng toàn là mùi vị của Thiên Minh Tử, những thứ khác thì không có gì không ổn.
Lục Bắc vẫn coi không ai ra gì, Xương Thanh Vũ âm thầm kéo tay áo hắn, kết quả cũng là vô ích, bất đắc dĩ, cô cung kính giải thích với lão tổ tông nhà mình.
"Không sao, cao nhân có chuẩn tắc hành sự riêng, đạo hữu ý cảnh rộng lớn, Xương mỗ mờ mịt xem hoa cũng không bằng vậy, Thanh Vũ con có phúc duyên sâu dày, bái được một sư phụ tốt." Xương Văn Uyên không mấy để ý, mời Lục Bắc ngồi xuống dưới gốc cây.
Ở trường hợp này, Xương Thanh Vũ chỉ xứng đứng bên cạnh, đại tiểu thư hóa thân thành nha hoàn đưa trà rót nước, tiện thể kiêm luôn phiên dịch, làm cầu nối liên lạc giao tiếp bình thường giữa Thiên Minh Tử và Liễu Thần.
Nhưng cũng không thể không nói, hôm nay Xương Thanh Vũ rất quan trọng, không có cô, thì hành tuyết liễu thần chỉ có thể tự độc diễn.
Có cô ở đây thì không giống, lại có thêm một vai phụ.
"Thiên Minh tử đạo hữu, Xương gia muốn tài trợ trùng kiến Vô Lượng Kiếm Phái, hoàng thất cũng góp công không nhỏ, đã một lần nữa vạch khu vực núi tuyết Vô Lượng thuộc về Vô Lượng Kiếm Phái trước đây vào dưới sự quản lý của Vô Lượng Kiếm Phái, không biết ý của đạo hữu thế nào?"
". . . ."
Lục Bắc không nói gì, mang bộ vỏ bọc Thiên Minh Tử, đang có trong tay cơ duyên kiếm thiên nhân hợp nhất, không ngại thực hiện nguyện vọng của Thiên Minh Tử, giúp hắn chấn hưng lại uy danh của Vô Lượng Kiếm Phái.
Nhưng hắn tự mình hiểu rõ, tình hình của Thiên Kiếm Tông như thế nào hắn đều nắm chắc, dưới tay lại thiếu người quyết định xử lý việc thực sự, Thiên Kiếm Tông đã vong từ năm ngoái rồi.
Hỏi hắn về chuyện của Vô Lượng Kiếm Phái, là đang khinh thường việc Thiên Minh Tử bị điên, hay là xem nhẹ năng lực quản lý hành chính của Lục mỗ hắn?
Nếu như không cân nhắc đến điểm này, thì Lục Bắc chỉ có thể nói rằng, Vô Lượng Kiếm Phái sau khi được trùng kiến cũng chỉ là thứ để Xương gia và hoàng thất Khương gia độc đoán, có xây hay không cũng chẳng sao.
Xương Văn Uyên cũng đã liệu trước được điểm này, chỉ vào Xương Thanh Vũ nói: "Thanh Vũ là đồ đệ của ngươi, sẽ tiếp nhận truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Phái, sư phụ như cha, sống chết đều do đạo hữu định đoạt, Xương gia sẽ không có nửa phần oán hận."
“Tổ sư…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xương Thanh Vũ trắng bệch, có cảm giác bị đuổi ra khỏi cửa nhà.
Khi trước lúc chọn sư phụ ngon ăn, cô không hề nghĩ ngợi như thế này, ngỗng quay nằm trong tay, sư phụ bảo sao làm vậy, gia chủ phụ thân cũng phải nhìn mặt cô mà làm việc.
Đang tốt đẹp, sao tự dưng lại thành cô nhi, cô còn đang nghĩ đến việc trăm năm sau sẽ lo tang lễ cho cha mẹ đây!
Quyết định mà Xương gia đưa ra, mục đích cuối cùng nhất cũng không sai biệt mấy so với những gì Lục Bắc đã nghĩ, hoàng thất xuất đất, Xương gia bỏ công sức và người, Thiên Minh Tử này tu vi Đại Thừa Kỳ có trách nhiệm tạo dựng danh tiếng, công việc của sơn môn do đại đồ đệ khai sơn là Xương Thanh Vũ định đoạt.
Quả thật là một vụ đầu tư có lợi, không tốn chút vốn nào.
Lục Bắc vui vẻ cầm lấy giấy bán thân của Xương Thanh Vũ, nghĩ bụng ngày sau sẽ bán được cái giá hời, sẽ gõ cho Xương gia một cú thật đau, liền lẳng lặng gật đầu, đồng ý sự sắp xếp của Xương gia.
Đồ cho không không lấy thì phí, của ngon đưa đến tận cửa không dùng thì tiếc.
Hai bên hoàn thành ước định miệng, rồi viết giấy trắng mực đen, Xương Văn Uyên rất rõ ràng, với trí thông minh của Thiên Minh Tử, đời này cơ bản không thể rời khỏi con ngỗng quay, không phải, là không thể rời khỏi Xương Thanh Vũ, người đang nắm giữ con ngỗng quay, cũng không có lấy giấy tờ chứng minh đồng ý.
Nói xong chuyện sau này, liền đến lượt chuyện trước mắt.
Vẫn là câu nói đó, nói chuyện với Thiên Minh Tử không cần đến nghệ thuật ngôn ngữ, nói quá phức tạp thì căn bản hắn không hiểu, Xương Thanh Vũ phiên dịch cũng mệt.
Xương Văn Uyên thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng, rồi dùng ngón tay làm kiếm mở ra một phương thế giới hư ảo, mời Lục Bắc vào trong đấu kiếm.
Ngoài việc cọ một cọ ý cảnh thiên nhân hợp nhất, hắn còn muốn biết rõ chân tướng về thân phận của Thiên Minh Tử.
Trong Ngũ Lão cũng có thể có một kẻ phản bội, Xương Thanh Vũ nhặt được sư phụ ngon ăn cũng có thể là nội gián của Ngạn Vương, tình hình Chiêu Tần đến nay đã rất rối ren, chỉ cần sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục, hắn không muốn bỏ qua bất cứ một biến số nào.
Về phần làm sao để xác nhận, Xương Văn Uyên có cách của riêng mình, từ mấy năm trước, khi hắn còn niên thiếu đã thành danh và hăng hái, trong lúc Vô Lượng Kiếm Phái rơi xuống vực thẳm, hai bên đã có một chút va chạm nhỏ.
… Huyễn Giới Thủy Mặc.
Những đám mây màu mực bay lượn, một đàn tiên hạc bay xa, sơn dã rừng trúc, hai bóng người im lặng đối mặt.
Xương Thanh Vũ bĩu môi ăn ngỗng, đau mất quyền thừa kế trong tộc, chân ngỗng nhạt như nước ốc, ỉu xìu vội vàng nói: “Sư tôn, chính là hắn, hắn từng nói xấu Vô Lượng Kiếm Phái chúng ta.” Lời vừa dứt, toàn thân khí thế của Lục Bắc đại biến.
Tâm hợp thiên địa, thiên địa cũng là ở trong ý cảnh của ta, đột nhiên xuất hiện thêm một luồng kiếm quang sắc bén. Hắn cũng dùng ngón tay làm kiếm, chậm rãi hướng về Xương Văn Uyên mà đi tới.
Cảnh giới thiên nhân hợp nhất chỉ ở việc vạn vật quy nhất, trời có lôi đình giận dữ, cũng có dịu dàng, tất cả mọi thứ đều được vận dụng bằng tâm ý.
Lúc này Lục Bắc không hề nghĩ ngợi gì khác, chỉ muốn làm thông mạch máu của Liễu Thần một trận, sử dụng miễn phí một kỹ năng có uy lực không hề tầm thường, tâm niệm vừa động, khí trường thiên địa trở nên u ám, kiếm ý vô hình tràn ngập xung quanh, hóa thành từng đạo kiếm khí vô hình.
Mỗi lần Xương Văn Uyên hít thở, đều có kiếm quang cắt đứt gây đau đớn cho lục phủ ngũ tạng, tán thưởng sự huyền diệu khôn lường của thiên nhân hợp nhất đồng thời, hắn cũng dùng ngón tay làm kiếm ấp ủ một luồng kiếm ý.
Vô Lượng kiếm ý.
Được từ Vô Lượng Kiếm Phái đang suy tàn, cụ thể nhặt được lúc nào, ở đâu nhặt, có thể giải thích bằng ba chữ người hữu duyên.
Có kiếm ý trong tay, Xương Văn Uyên cũng chậm rãi hướng về Lục Bắc mà tiến đến.
Khí thế của hắn hư vô phiêu miểu, như bóng liễu run rẩy, vô ý lay động đều theo gió, cho dù Lục Bắc không ngừng tạo áp lực, bóng liễu vẫn cứ là cái bóng liễu như trước.
Hai người tiến gần, đồng thời giơ ngón tay lên làm kiếm.
Ong ong ---- Tiếng kiếm kêu trong trẻo, ma sát không khí tạo thành những giọt nhỏ.
Xương Văn Uyên tay nắm vô lượng kiếm ý, chạm vào đầu ngón tay của Lục Bắc, lập tức sắc mặt cổ quái.
Hắn không cảm nhận được vô lượng kiếm ý trên người Thiên Minh Tử, thay vào đó, thì là một cỗ kiếm ý khác còn mạnh mẽ hơn, loại kiếm ý này, Xương Văn Uyên chưa từng nghe nói, chưa từng nhìn thấy, nó ngưng tụ và phức tạp vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Cảm nhận kỹ hơn, lại có một chút vận vị của vô lượng kiếm ý.
Kỳ lạ thay!
Đây là loại kiếm ý gì?
Đột nhiên, hắn phát giác thấy sắc mặt của Thiên Minh Tử biến đổi, luồng kiếm ý cường thế đột nhiên xuất phát, không chút hoang mang dùng vô lượng kiếm ý ngăn cản, sau đó… Vút!
Một vệt máu bắn ra.
Xương Văn Uyên lùi về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn vết kiếm nơi lòng bàn tay, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng có chút không biết làm sao.
Lục Bắc thần sắc không thay đổi, sâu trong nội tâm là một mảnh yên tĩnh, bất hủ kiếm ý vậy mà lại có thể áp chế phiên bản vô lượng kiếm ý của Vô Lượng Kiếm Phái, đây là điều hắn không ngờ tới.
Việc dùng miễn phí kiếm ý của Khí Ly Kinh, không những không làm ầm ĩ, mà còn dám trèo lên đầu người ta làm mưa làm gió, là một người qua đường thuần túy, hắn chỉ muốn nói một câu quá đỉnh.
Không hổ là tông chủ đời đầu tiên, sáng tạo ra loại tà môn bất hủ kiếm ý như vậy, cả trái tim cũng đen.
Hắn đưa tay xóa đi máu trên đầu ngón tay, kỹ năng Huyết Sào phát động thất bại, vẫn không cam lòng, ra tay lần nữa.
“Tu vi kiếm ý cao minh thật, ngươi là người phương nào, vì sao lại dùng kiếm pháp của Vô Lượng Kiếm Phái ta?” Một tiếng quát lớn, râu tóc dựng đứng, quả nhiên quang minh lẫm liệt.
Xương Văn Uyên giải thích một câu hắn có quen biết cũ với Vô Lượng Kiếm Phái, mọi người đều là bằng hữu, vì tò mò nên lần nữa lấy vô lượng kiếm ý đối đầu.
Lực áp chế còn mạnh hơn trước.
Bất hủ kiếm ý lao xuống, vô lượng kiếm ý dễ dàng tan vỡ, việc lão tử đánh con trai thì đánh sao cũng được.
Sau đó, Xương Thanh Vũ liền nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, từ lúc cô còn nhỏ đến nay, chưa từng thấy Liễu Thần lão tổ tông bị thua trận bao giờ, ấy vậy mà bây giờ bị Lục Bắc đuổi đánh chạy vòng vòng.
Hình tượng quá mức đẹp đẽ, cô lặng lẽ thu lại con ngỗng quay, dụi mắt mấy lần, hít sâu hai hơi rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
Đuổi đánh còn hung dữ hơn.
Vì sao lại như thế này, lão tổ tông nhà cô hóa ra lại yếu đến vậy sao?
Vấn đề giống như trước, Liễu Thần Xương Văn Uyên cũng muốn biết đáp án, sở học cả đời của hắn khá tạp, xem qua rất nhiều thứ, cho dù không phải kiếm tu, nhưng cũng có tầm mắt và tiêu chuẩn của tông sư kiếm đạo, tu tập vô lượng kiếm ý đến nay, chưa bao giờ nghĩ tới kiếm ý này còn có không gian tăng lên khổng lồ như vậy.
Sau khi chịu thêm mấy kiếm nữa, hắn buông bỏ ý niệm so hơn thua, không bằng chính là không bằng, thừa nhận mình đã nghĩ quá nhiều, Thiên Minh Tử không phải nội gián do Ngạn Vương phái tới, mà hoàn toàn là người thừa kế chân chính của Vô Lượng Kiếm Phái, là một tu sĩ Chiêu Tần từ đầu đến cuối.
"Đạo hữu kiếm ý cao thâm, ta không bằng vậy, xin chịu thua."
Vút!
Kiếm ý đánh tới mặt, Xương Văn Uyên đưa tay ra đỡ một đoạn cành cây xanh biếc, tiếng đoạn vang lên sau đó, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Vô lượng kiếm ý mà hắn đã dày công rèn luyện nhiều năm… Lại vô dụng đến thế sao?
“Sư tôn đừng đuổi nữa, đồ nhi nhớ nhầm, không phải người này nói xấu.” Xương Thanh Vũ đúng lúc mở miệng, dừng hai người đang chạy nhảy giữa sân lại.
Kết quả là, lại bị sư phụ nặng nề yêu thương.
Bốp!
Một chưởng vào giữa ngực.
“Chuyện gì xảy ra, dạo này sao con cứ toàn nhớ nhầm vậy?” "Bị sư phụ đánh xấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận