Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 217: Nghịch Thế Địa Long

Chương 217: Nghịch Thế Địa Long Tập tranh nội dung cực kỳ bạo lực, thuộc loại ngươi xem thì ngươi chết, trước mặt mọi người, Lục Bắc không dám xem xét, đẩy Hồ Tam, để hắn đi xác nhận thật giả.
Hồ Tam trợn mắt nhìn, mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Bắc, cuối cùng vẫn không đi xác minh.
Đông Vương Chu Mẫn Quân tức giận đạp mấy cước vào người con trai cả, lớn tiếng mắng gia môn bất hạnh, đến nước này, hắn không thể không nhận rõ một sự thật, lần này bị tước bỏ lãnh địa, hắn phải bồi thêm mấy đứa con trai vào.
Cũng may vấn đề không lớn, hắn đang lo trong nhà con trai quá nhiều, đất đai của quận Đông Vương cũng không đủ chia.
Về phần đại sĩ tử đương sự, bởi vì nội dung cất giữ quá mức kinh thiên động địa, mất hết mặt mũi ngay tại chỗ, vừa kinh vừa giận, bị ăn hai cước rồi thuận thế ngất đi.
Việc khám xét nhà vẫn tiếp diễn, sự giàu có đáng kinh ngạc của phủ Đông Vương không ngừng bị moi ra, Lục Bắc đánh giá một chút, trước hừng đông mà tra xong thì chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở.
Theo tài sản bị đào lên, những chuyện ngu xuẩn và bằng chứng phạm tội khác của phủ Đông Vương cũng bị phát hiện, nếu đặt lên đầu người khác thì đủ để bị tịch thu tài sản tru diệt cả trăm lần.
Chu Mẫn Quân vẫn không hề hoảng hốt, vu oan giá họa ư, hãm hại hắn đến mức phải chết cũng là chuyện bình thường, trông chờ vào những trò lừa bịp và chứng cứ giả mạo này để đánh ngã hắn thì còn lâu, nhưng trước tiên phải có người tin.
Phủ Đông Vương kinh doanh nhiều năm, có rất nhiều hảo hữu trong triều đình, có những người này âm thầm giúp đỡ, nhất định có thể giúp hắn rửa sạch oan khuất.
Mà danh sách những hảo hữu lui tới, cùng với sổ sách thực của phủ Đông Vương, chỉ có một mình hắn biết vị trí, hắn không giao thì Lục Địa Thần Tiên cũng không tìm ra.
Có tấm kim bài miễn tử sống yên ổn này, Hoàng Đế muốn tước bỏ lãnh địa cũng phải cân nhắc một chút.
Mấy bộ quần áo, mấy cái con dấu, lại thêm mấy tấm tranh vẽ mà thôi, chuyện nhỏ nhặt, không có gì phải hốt hoảng.
"Báo!"
Một tên lính cận vệ bước nhanh tới, nói rất nhanh: "Hai vị đại nhân, có phát hiện trọng đại, thuộc hạ tìm được cơ quan địa cung, phủ Đông Vương lén lút thiết lập cấm trận."
"Cấm trận?!"
Lông mày Lục Bắc nhíu lại, cầm lấy bản vẽ do cận vệ đưa tới, xem xét tỉ mỉ cẩn thận, rồi bắt đầu nghiên cứu.
Bản vẽ là bố cục của phủ Đông Vương, chú trọng trời tròn đất vuông, có Tứ Linh bảo vệ, liên quan đến nhiều phương diện của trận pháp, cách tổ hợp cũng nhiều vô số kể, có thể xem như một bản thu nhỏ của hoàng thành kinh sư.
Lúc này, sắc mặt Chu Mẫn Quân kịch biến, giữ im lặng thu hồi kim đao, nhắm mắt trầm tư, ra vẻ suy nghĩ xa xăm.
Hồ Tam thu hết mọi chuyện này vào mắt, trong lòng có chút suy nghĩ, đại khái đã đoán được điều gì, ngồi chờ Lục Bắc đến hỏi ý kiến.
Đệ đệ dù sao cũng chỉ là đệ đệ, đại ca vĩnh viễn vẫn là đại ca, dựa vào thường thức nghèo nàn về Tu Tiên Giới của nhị đệ hắn, Hồ Tam cá cược rằng hắn căn bản không biết cái gì gọi là cấm trận.
"Cấm trận hay đấy, bản tử vệ đại khái hiểu được một chút, Đông Vương thật là có tầm nhìn xa."
Lục Bắc cười lạnh không ngừng, đưa bản đồ giấy cho Hồ Tam: "Hiền huynh xem thử, có phải suy đoán của Lục mỗ không khác biệt chút nào không, nếu đúng thì ngươi và Đông Vương điện hạ đấu lý một hai."
Hồ Tam trợn mắt một cái, nhận lấy bản vẽ xem xét, một lát sau, đôi lông mày tinh xảo của hắn đã nhíu chặt lại thành chữ 川.
Không để ý đến ánh mắt đầy tò mò của Lục Bắc, hắn nhìn Chu Mẫn Quân thật sâu: "Không nhìn lầm, trận này là Nghịch Thế Địa Long, Võ Chu đã ra lệnh cấm chỉ tà trận này, chẳng lẽ Đông Vương điện hạ không biết sao?"
"Không biết, bổn vương hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì." Chu Mẫn Quân nhắm mắt trả lời, mặt lạnh tanh.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Hồ Tam hừ lạnh một tiếng, tay bấm pháp quyết rồi bỗng nhiên ép xuống, một viên ngọc châu màu vàng từ lòng bàn tay hắn bật ra, nhanh chóng chìm vào trong đất.
Ầm ầm Mặt đất thao trường rung chuyển điên cuồng, từng khối gạch bị hất tung lên, theo dòng rồng đất cuộn trào càn quét, từng đợt khí lãng màu vàng đục lan rộng ra, tung lên vô số tro bụi và đá vụn.
Đám người của phủ Đông Vương không ngừng la hét, cho rằng Hồ Tam tức giận muốn ra tay hành hung, chỉ có Chu Mẫn Quân mặt tái mét, mí mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Gió xoáy mạnh dần, bụi bặm lắng xuống.
Trung tâm thao trường lún xuống thành một cái hố sâu ba thước, ngay chính giữa xuất hiện một bệ tế đàn bắt mắt.
Tế đàn vuông vức, không hề có trang trí lơ lửng, xiềng xích màu đen kéo dài từ bốn phương, cắm sâu vào lòng đất, không biết nông sâu thế nào, chỉ có một cái lỗ khảm vào ngay trên tế đàn, cần có cơ quan chìa khóa mới mở ra được.
"Một cái chìa khóa thật lớn!"
Lục Bắc nhìn về phía Chu Mẫn Quân, nhíu mày nói: "Đông Vương điện hạ, kim đao của ngươi đâu rồi?"
"Hừ!"
Chu Mẫn Quân không thèm nhìn tới, mặc kệ Lục Bắc nói gì cũng không trả lời, ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
"Nguyên lý của Nghịch Thế Địa Long tương tự với nửa phần đầu của Hãm Long Trận, chỉ cần nhìn trận này thì có thể xác định quận Đông Vương không có sự tồn tại của Hãm Long Trận..." Hồ Tam truyền âm nói.
Long mạch đã sớm bị trấn áp và giam cầm, dùng để kéo dài khí vận của dòng họ Đông Vương, nếu Thanh Càn dư nghiệt muốn phá hỏng tương lai tu hành của quận Đông Vương thì trước hết phải cho nổ phủ Đông Vương.
Bởi vì hành vi của dòng họ Đông Vương khiến người người oán trách, nổ phủ Đông Vương chẳng khác nào trừ hại cho dân, trả lại cho quận Đông Vương một bầu trời tươi sáng, biến tướng nâng cao danh vọng cho Võ Chu, cho nên Thiết Kiếm Minh đến nay vẫn chưa có động tĩnh.
Có đôi khi, chỉ cần ngươi đủ thối nát thì không chỉ có người nhà ghét bỏ ngươi, mà đến kẻ địch cũng coi ngươi như không khí.
Nghe Hồ Tam nói vậy, Lục Bắc im lặng không nói.
Có long mạch này trợ giúp thì heo cũng có thể bay được, thế mà dòng họ Đông Vương lại không có nổi một tu sĩ nào ra hồn, ngược lại toàn là hạng người có thân hình vạm vỡ, ai ai cũng là những kẻ làm mưa làm gió một phương.
Im lặng một hồi, Lục Bắc dẫm mạnh chân xuống đất, tạo thành một vết lõm.
【 Thuần Long Lv4 (560w \1000w)】 Một tiếng rồng ngâm như có như không vang lên từ dưới mặt đất, tiếng vang chấn động khiến tim mọi người trong sân đập nhanh hơn, pháp lực trong cơ thể bỗng nhiên mất cân bằng, vô số quang điểm màu lam bốc lên, tạo thành một thân thể dài mảnh giữa không trung.
Cùng lúc đó, bốn sợi dây xích tối tăm lạnh lẽo cũng xuất hiện.
Uy áp mạnh mẽ ập xuống, một con Cự Long có hình dáng mờ ảo nhô nửa người lên từ mặt đất, xiềng xích xuất hiện, hai con ngươi màu băng lam sâu thẳm quan sát đám người, rồi nhìn ra thế giới bên ngoài phủ Đông Vương.
Tiếng rồng ngâm lại nổi lên, làm mọi người trong sân đều im bặt.
Dòng họ Đông Vương từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, đặc biệt là những người con trai đang mơ mộng làm Hoàng Đế, chỉ cảm thấy thiên mệnh đã ở trên người, lòng tràn đầy khí thế ngút trời. Họ thầm nghĩ đến tên ngụy Đế ở kinh sư không đáng nhắc đến, chỉ cần mặc áo giáp vào rồi vung tay hô lên là có thể đoạt lại ngôi hoàng vị.
Chu Mẫn Quân kinh ngạc nhìn Hồ Tam, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, mà có thể tỉnh lại địa mạch chi long một cách dễ dàng như vậy mà không cần dùng đến kim đao.
Còn Hồ Tam thì lại ngơ ngác nhìn Lục Bắc, địa long không được phép thức tỉnh, chuyện này hắn chỉ được thấy trên người mẫu thân mà thôi, nghĩ đến chuyện Lục Bắc được thiên vị ở Thanh Khâu Tả Hữu Trận, hắn càng cảm thấy yêu nghiệt đang ở ngay bên cạnh mình.
Mới đây thôi, mà hắn đã luyện thành rồi.
Các Huyền Âm Ti sĩ tốt thì không hề bị lay động, ngước nhìn Cự Long, tay ai nấy cũng nắm chặt binh khí trong tay. Các người chơi thì nhao nhao kêu lên, Screenshots Screenshots, quay phim lại, có mấy người sa điêu còn sóng vai nhau đứng thành một hàng, để người khác chụp ảnh chung giúp.
Đến rồi thì phải làm một album ảnh kỷ niệm chứ.
Đám người dân đang đứng xem trên đường thì không rõ đầu đuôi, cứ ngỡ phủ Đông Vương có thiên Long tương trợ, khí số chưa hết, ai oán than ông trời không có mắt, rồi than khóc bỏ đi tứ tán, có người còn vừa khóc vừa ngã xuống đất ngất đi.
"Một con rắn dài khá đấy..."
Lục Bắc ngước đầu nhìn trong chốc lát, chờ các player chụp ảnh kỷ niệm xong, ánh mắt chuyển về phía mình, gằn từng chữ: "Lấy từ thiên địa, không bằng trả lại thiên địa, lấy từ dân, không bằng trả lại cho dân, con rồng này...""Không nên để một mình phủ Đông Vương độc chiếm!"
"Ha ha ha"
Nghe vậy, Chu Mẫn Quân cười lớn, không nói gì cả, đến mức nước mắt cũng chảy ra vì cười.
Lục Bắc liếc mắt nhìn Chu Mẫn Quân, rồi vung tay lên: "Dọn dẹp, đánh chết con rồng này."
Trí Uyên nhận lệnh, nhanh chân tiến lên phía trước, khi tàn ảnh vừa nhạt đi, thân hình đã thoắt ẩn thoắt hiện đến chỗ vảy ngược của Địa Long, năm ngón tay siết thành quyền, tung ra một quyền mang theo tiếng hổ gầm rồng ngâm.
Tứ Tượng văn trên trán không phải để trưng, có thêm lực lượng Tứ Tượng do Lục Bắc rót vào, vận dụng càng thêm tùy tâm sở dục.
Trừ cái tật thỉnh thoảng bị nạp điện, thì không còn tìm ra được một chút tì vết nào.
Trong tiếng hổ gầm tiếng rồng ngâm, thân hình Tứ Tượng lóe lên rồi biến mất, có Bạch Hổ Ngự Phong mà lên, sát khí sắc bén màu canh kim chém xuống.
Trong phạm vi mấy chục dặm, giữa đêm mà sáng như ban ngày, trong một dải hào quang lấp lánh, có thể thấy được một con Bạch Hổ to lớn mang theo sức mạnh Vương giả, ầm ầm va chạm vào thân thể Cự Long.
Ầm ầm Luồng khí xoáy mạnh trong không gian khuấy động dữ dội, tiếng sét nổ vang liên tục, một thân ảnh từ trên cao rơi xuống, phanh một tiếng nện xuống dưới chân Lục Bắc.
Trí Uyên.
"Ha ha ha, rồng này do trời đất sinh dưỡng, là đồ tạo hóa, phàm nhân sao có thể làm tổn thương được?" Chu Mẫn Quân lộ vẻ đắc ý, biết nói nhiều tất sẩy nên hắn chỉ chế giễu vài câu rồi thôi.
Nhưng đôi mắt mang theo vẻ trêu tức của hắn vẫn luôn dán chặt vào Lục Bắc và Hồ Tam, hắn muốn xem xem kết cục của hai người đã khởi động đại trận này như thế nào.
Hôm nay mất hết tất cả, chỉ có giờ phút này được hả giận, khiến hắn vui sướng không tả xiết.
"Ta đi, con rồng này lợi hại vậy sao?"
"Rõ ràng là vật chết, nhưng ta vẫn cảm thấy nó như còn sống."
"Chắc không phải vật chết đâu, có lẽ là tồn tại như Tinh Linh ấy, hoặc là một thể tập hợp của ý thức… Nếu không đúng thì coi như ta không nói."
"Đừng ồn ào nữa, hiệu trưởng rút đao rồi kìa."
"Rác rưởi!"
Lục Bắc hừ lạnh một tiếng, đưa tay ấn vào chuôi ngự đao bên hông: "Chuyện nhỏ nhặt thế này mà bản tử vệ cũng phải tự mình ra tay, sau khi về thì ngươi cũng đừng có mà dọn dẹp nữa, xuống làm tạp vụ móc phân đi."
Vừa dứt lời, mũi đao ma sát với vỏ, nhanh chóng rút khỏi vỏ.
Một chiêu trảm kích làm hư không rung chuyển, đơn giản xuyên thủng thân thể Cự Long, dư thế đi xa, ánh đao trắng xóa ngang dọc giữa trời đêm đen kịt, ở nơi xa rạch bầu trời thành hai nửa, xóa tan mấy đám mây trôi.
Một tiếng gió không vang, chỉ có tiếng đao vào vỏ kêu khẽ.
Rầm rầm Xiềng xích rủ xuống, bụi bay mù mịt.
Trong khi Chu Mẫn Quân đang há hốc mồm trân trối nhìn, Địa Long màu băng lam gãy thành hai đoạn, đầu rồng gào thét giữa không trung rồi vặn vẹo, trước khi rơi xuống đất thì hóa thành vô số điểm sáng tán loạn, lao nhanh về bốn phương tám hướng, cực nhanh dung nhập vào đất đai của quận Đông Vương.
"Bổn vương... Rồng..."
"Phụt!"
Nhìn tận mắt long mạch trấn áp khí vận bị tan nát, sắc mặt Chu Mẫn Quân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trước mắt trời đất quay cuồng, một màu đỏ ửng chợt dâng lên, hắn há to miệng, trước khi hôn mê thì phun ra một ngụm máu lớn.
Trừ việc Chu Mẫn Quân động tác có hơi lớn, những người trong sân vẫn còn đang dư vị với một đao kinh diễm, sau khi hoàn hồn thì tiếng nghị luận lại nổi lên xung quanh.
Hồ Tam thì ngược lại, không có một ai xung quanh quan tâm tới hắn, nên không thể nào hòa nhập vào bầu không khí này được.
Nỗi buồn vui của người với người không giống nhau, Hồ Tam chỉ cảm thấy đám người chơi khen ngợi nhị đệ nhà hắn ầm ĩ quá, hận không thể lập tức chạy về kinh sư, ôm lấy đùi mẫu thân mà khóc một trận.
Thiên vị cũng không đuổi kịp người ta tự học thành tài, hắn sợ là thật sự muốn biến thành tọa kỵ mất thôi… A, hắn là công, Lục Bắc không thèm cưỡi.
"Ai bảo các ngươi dừng lại rồi?"
Lục Bắc vung vẩy roi ngựa trong tay, quát lớn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, tiếp tục tịch thu!"
...
Ngày hôm sau trời sáng.
Hồ Tam Hồ Tứ ngồi trên đống vàng đống bạc, vừa nghiên cứu sổ sách, vừa bàn bạc xem chia chác của cải thế nào.
Tình hình có hơi nghiêm trọng, tài sản tịch thu được quá nhiều.
Dựa theo thống kê chưa đầy đủ, một đêm khám xét nhà, tổng cộng đã tìm ra được 250 triệu vạn tiền mặt trong phủ Đông Vương, quy đổi ra tranh vẽ thư pháp châu báu, khế đất bất động sản các loại thì tổng giá trị đã vượt quá 800 triệu.
Mà đây còn chưa tính đến những vật phẩm dùng cho tu hành, thiên tài địa bảo các loại.
Ngoài ra còn rất nhiều Càn Khôn Giới không mở ra được, cần những người chuyên nghiệp của Huyền Âm Ti lần lượt phá giải, có thể nghĩ được số tài sản thống kê được tiếp theo chắc chắn chỉ nhiều chứ không ít.
Vì tài sản thực tế quá nhiều, Lục Bắc có chút không dám tham, đưa tay chỉ vào những con số liên tiếp trong sổ sách: "Gạch một trăm triệu, hai anh em chúng ta chia đôi, mỗi người một nửa."
"Nha, nhị đệ mà lại chịu chia cho huynh một nửa, ý gì đây, còn lo huynh sẽ là chủ mưu sao?" Hồ Tam trêu chọc nói.
"Lời này là sao, tiểu đệ trước nay vẫn luôn coi huynh trưởng như sấm sét giáng xuống, sao có thể như vậy..."
Lục Bắc ba hoa một tràng, thúc giục nói: "Mau làm đi, binh quý thần tốc, nếu không phía dưới sẽ khó mà báo cáo được."
"Cũng đúng."
Hồ Tam cầm một cây bút, đưa tay xóa đi một chữ số 0 trên con số 250 triệu.
Để lại 50 triệu sung công, còn 200 triệu tiền mặt đem ra chia của.
Lục Bắc: "..."
Không phải chứ, vậy cũng quá tham rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận