Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 213: Giết không tha

Chương 213: Giết không tha.
Bốn chiếc phi toa hạ xuống, cách phủ Đông Vương đại lộ phía nam ngàn mét, trừ hai chiếc phi chu lúc rơi xuống đất oanh một tiếng động tĩnh hơi lớn, còn lại tất cả đều như bình thường.
Giữa ban ngày, đột nhiên có bốn chiếc phi toa chở quân đội từ trên trời rơi xuống, thương hộ và người đi đường xung quanh sợ đến mặt mày trắng bệch, cứ tưởng phủ Đông Vương lại gây ra chuyện yêu ma quỷ quái gì.
Nhưng không một ai bỏ chạy, túi tiền còn sạch hơn cả mặt, chẳng có giá trị gì, chẳng có gì để mà lo bị ức hiếp, rất an toàn.
Cửa xe mở ra, phanh một tiếng bắn ra hơn mười người chơi.
"Hí hí hii hi .... hi. ~~~"
"Là không khí, ta hít được không khí hoang dã rồi!"
"Mẹ ơi, ta vậy mà còn sống rơi xuống đất, ta thật sự là quá ghê gớm."
"Thật không dám giấu diếm, ta vừa mới chết một lần."
". . ."
Ba mươi tên tử sĩ, một trăm hai mươi người chơi ùa ra khỏi phi toa, khiến những người vây xem há hốc mồm kinh ngạc, trước kia chỉ nghe nói Huyền Âm Ti lợi hại, hôm nay gặp mặt mới thấy, đúng là nhân tài không thiếu trên đời.
Ít nhất, chiến thuật mê hoặc này rất lợi hại, cho dù ai cũng không nghĩ ra, một chiếc phi toa nhỏ xíu như vậy mà có thể nhét xuống nhiều người như thế.
"Các ngươi không sao chứ?"
Người chơi thì uống thuốc, người thì điều hòa khí tức, thấy hiệu trưởng Cao bước nhanh tới, trên mặt tràn đầy lo lắng, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, chút khó chịu nhỏ nhặt tan thành mây khói, chuyển mục tiêu sang bốn cái chân chó kia.
Hiệu trưởng không có sai, sai là bốn con chó các ngươi.
"Đến đây, ăn viên Uẩn Khí Đan, ăn xong chân liền không bị mềm."
Lục Bắc vỗ mông ngựa, lấy ra một bình đan dược, trong hai nhịp thở, liền giúp mấy con ngựa ỉu xìu ba ba cao lớn khôi phục tinh thần.
". . ." x120
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đứng lên hết cho ta!"
Lục Bắc tay cầm roi ngựa chỉ vào đám người chơi, liếc nhìn những người đi đường đang vây xem ở xa, giọng nói vang dội: "Đông Vương Chu Mẫn Quân ăn hối lộ trái pháp luật, coi mạng người như cỏ rác, cầm quân tự trọng, ý đồ mưu phản, nhiều tội ác tày trời, chứng cứ xác thực không cần phải nói..."
"Các ngươi là binh sĩ Huyền Âm Ti, thân vệ của thiên tử, lần này phụng mệnh đến khám xét và tịch thu phủ Đông Vương, nếu có người nào cản trở, bất luận là ai, đều bị coi là đồng phạm mưu phản, giết không tha!"
Nói xong, một mình một ngựa đi ngang dọc đại lộ phía nam.
Bài diễn thuyết trước trận đánh khiến các người chơi máu nóng sôi trào, vung đao hét lớn, mở hai chân chạy theo sau.
Một đám người ô hợp, chưa được huấn luyện chính quy, nhiệt huyết xông lên đầu nên cái gì cũng dám làm, không chịu được cảnh tượng hoành tráng này, đi theo hai tên tử sĩ vung roi thúc ngựa, trong thành vang lên vô số tiếng huýt sáo ám hiệu.
Nhìn từ trên không, từng chấm đen từ bốn phương tám hướng tụ lại, quân chính quy cuốn theo đám ô hợp, dòng kiến đen cuồn cuộn tiến về phủ Đông Vương.
"Huyền Âm Ti làm việc, người không phận sự tránh xa!"
"Kẻ nào vi phạm chém!!! "
Hàng ngàn người cùng hành động, ai nấy đều áo đen trường đao, sát khí đồng loạt tỏa ra, quân trận kết giáp, một con Giao Long hiện hình trên không trung.
Cửa hàng đóng cửa, người qua đường đứng từ xa quan sát, từ trên lầu hai các cửa hàng trên đường lớn phía nam, từng đôi mắt nhìn ra qua cửa sổ, có người vui mừng đến phát khóc, cũng có người chết lặng không tin vào sự thật.
Cổng lớn phía nam phủ Đông Vương, quân lính canh trên thành thấy quân trận đen kịt đánh tới, sợ đến mặt vàng như giấy, nhanh chóng đóng cửa thành, đồng thời đốt khói báo động, thông báo cho quân doanh gần đó đến tiếp viện ngay lập tức.
"Là ai đến?"
"Người tới, phá tan cánh cửa này."
Đối mặt với chất vấn của tướng sĩ canh thành, Lục Bắc hoàn toàn không để ý, đợi Hồ Tam gật đầu ra hiệu, biết được quân giáp ở ba cánh cửa đông, tây, bắc đã đến, lúc này liền vung tay.
Một tên thanh vệ Huyền Âm Ti dẫn đầu, ba mươi Kim Vệ đồng loạt dậm chân xông ra, bóp cò, ba mươi mũi tên phá cương xé gió lao đi, ầm ầm nổ tung cửa thành.
Trong khói đen cuồn cuộn, một mũi tên lông đỏ bắn lên trời, phát ra tín hiệu lộng lẫy.
Phá thành mũi tên, một mũi tên làm vong một thành.
Trong khoảnh khắc, quận Đông Vương âm u đầy tử khí bỗng nhiên sống lại, từng người mặc áo đen cầm đao giết vào huyện nha, quân doanh, phủ đệ quan viên, nhanh chóng tiếp quản toàn quận, chờ đợi tín hiệu bước tiếp theo của các tử vệ.
Trong lúc đó, hễ ai không tuân lệnh, giết chết bất luận tội.
Nhanh nhất là quân doanh, một tên phó tướng thay phiên bị bắt ở Thúy Hồng Lâu, già yếu run rẩy nghe tin về tội mưu phản, thành thật ngồi xổm bên tường.
Chủ tướng Chu tướng quân, cũng chính là quận úy Chu đại nhân, sáng sớm đã bò dậy từ trên chiếc giường lớn rộng mười mét, lúc này đang ở trong phủ Đông Vương, vẫn còn chưa biết mình đã trở thành tư lệnh quân không.
"... Lũ chó săn chết tiệt, thật to gan dám lật trời!"
Biết được cổng thành phía nam đã bị phá, ba cổng thành còn lại đều bị vây, Đông Vương Chu Mẫn Quân tức giận đến mặt mày tái mét, bụng đầy thịt trắng run rẩy.
Xét về một khía cạnh nào đó, cũng coi như là sóng lớn ào ạt.
Hắn sai gia đinh mang tới thanh bảo đao gia truyền, thông báo cho cao nhân ở kỳ sĩ viện nhanh chóng đến giúp, thong thả không vội dẫn theo ba tên hiền đệ đi về hướng thành nam.
Do cơ ngơi rộng lớn, đi một lúc lâu mới đi xuyên qua khu vườn hoa trong vương phủ.
Nơi bãi tập trống trải của Nam Thành Môn, gạch đá trải đất, binh giáp và Huyền Âm Ti đang giằng co, Lục Bắc và Hồ Tam ngồi trên lưng ngựa cười nói, chờ đợi chính chủ xuất hiện.
Một lúc sau, Lục Bắc ngáp một cái: "Sao thế nhỉ, ta sắp buồn ngủ rồi, Đông Vương sao còn chưa thấy đâu, chẳng lẽ hắn cũng hiểu binh pháp?"
"Rất có khả năng, biết chúng ta thế mạnh, không nên đối đầu trực diện, liền kéo dài thời gian tiêu hao nhuệ khí của chúng ta... Thật là, coi thường gã này, ta còn tưởng hắn chỉ là phế vật thôi chứ." Hồ Tam nhíu mày nói.
"Kệ hắn, cứ xét nhà rồi nói sau."
Lục Bắc giơ cao roi ngựa, quát lớn: "Quân đâu, phía trước bọn phản quân ngu xuẩn, chém hết cho ta, không để tên nào sống sót."
Vừa dứt lời, tiểu đội Phá Cương Nỏ hiện thân, nhanh chóng lắp tên vào dây cung.
Uy lực của hỏa đạn phá cương mũi tên không tầm thường, cảnh giới Bão Đan chịu một phát cũng thương cân động cốt, các tướng sĩ phủ Đông Vương thấy thế đều cảm thấy bất an, rất nhanh liền có hơn phân nửa người ném vũ khí trong tay, cởi mũ giáp, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Bởi vì bối cảnh thế giới khác biệt, ở đây không có các nghi lễ quân sự quen thuộc, khiến cho các người chơi có chút tiếc nuối.
"Làm càn!!"
Một tiếng quát lớn vang lên như sư tử rống.
Đông Vương Chu Mẫn Quân dẫn theo quận trưởng, quận úy, quận giám ba người tiến tới, vượt qua quân trận, tức giận nhìn Hồ Tam Hồ Tứ: "Phủ Đông Vương tám trăm năm uy vũ, há lại cho ác khuyển múa vuốt giương nanh, còn không mau mau lui ra!"
Sau lưng hắn, có một hàng tám người mặc trang phục kỳ lạ, có người áo bào đen che kín mít thần thần bí bí, có hòa thượng đầu trọc mặt mày giận dữ, có nữ tu xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, còn có một tên mặt trắng nhỏ ngơ ngác.
"Mấy người này là tu sĩ kỳ sĩ viện, Đông Vương mỗi năm tốn không ít tiền vào bọn chúng, nhìn tên đầu trọc kia kìa, hắn không phải Phật tu đâu, tên là Thân Ôn, là kiếm tu Tiên Thiên cảnh, lên bảng truy nã mới phải thay hình đổi dạng." Hồ Tam chỉ vào đám người, giới thiệu cho Lục Bắc: "Còn có nữ tu kia, xinh đẹp chứ, thực ra là nam."
"Người có bản lĩnh nhất là kẻ mặc áo đen kia, tu vi Hóa Thần cảnh, thân phận nhiều không đếm xuể, tên thật tên giả cả đống, phỉ hào Phi Thiên Ngô Công, là một con Lang Yêu, treo thưởng trên bảng rất cao đấy."
"Thằng mặt trắng đâu?" Lục Bắc hiếu kỳ hỏi.
"Không biết."
"Tốt, truyền xuống dưới, thằng mặt trắng nhỏ này là dâm tặc có tiếng trên giang hồ, phỉ hào Hắc Diện Dạ Xoa."
Lục Bắc và Hồ Tam lớn tiếng mưu đồ bí mật: "Về rồi nhanh chóng làm cho hắn một tấm lệnh truy nã, giá cả để cao một chút, năm mươi vạn lượng là được, đến lúc đó mượn đầu người ta dùng một chút, kiếm đậm luôn."
Mặt trắng nhỏ: " ? "
Hắn chỉ là một người qua đường, tham gia vào cho vui, sao lại thành kẻ bị truy nã rồi?
"Hay đấy!"
Hồ Tam vỗ tay khen ngợi: "Hay là làm thêm mấy người nữa đi, anh em mình cũng không dễ dàng gì, năm mươi vạn lượng không đủ chia."
"Đều chia hết, hai anh em ta biết làm sao?"
"Xét nhà kiếm lời nhiều hơn."
"Sao lại thế! Sao lại thế!!"
Bị ngó lơ trắng trợn, bị sỉ nhục ngay trước mặt, Chu Mẫn Quân tức giận lôi đình, ba tên Đại Thông Minh cũng đi theo tức đến sùi bọt mép, hắn rút thanh bảo đao Tiên Vương ra, giận dữ chỉ Hồ Tam Hồ Tứ: "Thanh kim đao này, là quốc chủ Tiên Đế ban cho, trấn giữ phủ Đông Vương tám trăm năm, phàm là võ quan đều phải xuống ngựa làm lễ, hai ngươi còn không mau mau xuống ngựa."
"Xuống ngựa, ai xuống ngựa cơ chứ?"
Phía sau, các người chơi lập tức tỉnh táo, các ngươi mà nói tới cái này thì bọn họ có ngủ cũng thành không ngủ.
"Hóa ra là bảo đao của Đông Vương, đã nghe danh từ lâu, hôm nay mới được nghe, quả là mở rộng tầm mắt." Lục Bắc khen ngợi.
"Còn không xuống ngựa quỳ xuống!!"
"Điện hạ Đông Vương nói đùa rồi, chúng ta tới đây truy bắt nghịch tặc mưu phản, quỳ xuống, vậy ai đi bắt người đây?" Hồ Tam lắc đầu cự tuyệt, không những không quỳ, thậm chí ngựa cũng không thèm xuống.
Thấy vậy, Chu Mẫn Quân giận dữ đến phát run cả người, một tiếng lại một tiếng “sao lại thế”.
"Đông Vương này, trông không có vẻ thông minh cho lắm nhỉ?"
"Hiền đệ chớ có nói bậy, Đông Vương điện hạ sống ở một quận đất nhỏ bé, lâu rồi không ra khỏi cửa, hiểu lầm về sự tồn tại của Huyền Âm Ti chúng ta cũng là bình thường thôi."
Hồ Tam khuyên nhủ một câu, sau đó lại khách sáo với Chu Mẫn Quân: "Điện hạ đừng có làm ầm ĩ, nên biết Huyền Âm Ti chúng ta không cần nói đạo lý, giáo dục mà chúng ta được nhận không cho phép chúng ta làm như thế, thân là nanh vuốt của thiên tử, trong lòng chúng ta chỉ có bệ hạ, không có cái gì mà Đông Vương tám trăm năm cả."
"Không sai."
Lục Bắc tiếp lời: "Trong mắt của bản tử vệ, Đông Vương điện hạ không bằng con chó, đây đều là lời nói thật lòng đấy, nếu có gì đắc tội, xin điện hạ rộng lòng tha thứ."
Mặt Chu Mẫn Quân lúc xanh lúc trắng, tức giận đến ngực nghẹn lại, phì một tiếng phun ra một ngụm máu.
"Điện hạ cẩn thận thân thể, tạo phản là đại tội mất đầu đấy, cũng đừng chết mà không toàn thây, thế này là bất kính với bệ hạ đấy." Lục Bắc vội vàng nói.
"Nhị đệ, đừng làm loạn, việc chính quan trọng hơn."
Hồ Tam điều chỉnh sắc mặt, rút ngự đao chỉ lên trời: "Các tướng sĩ nghe lệnh, phủ Đông Vương làm loạn mưu phản, lén làm ngọc tỷ và hoàng bào, tung tin nhảm kích động bách tính, chứng cứ giấu trong phủ Đông Vương, hôm nay đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho ta."
"Nhớ kỹ cái vườn hoa đấy, theo kinh nghiệm xét nhà nhiều năm của bản tử vệ, ngọc tỷ và hoàng bào rất có khả năng chôn ở dưới gốc cây thứ ba phía tường đông." Lục Bắc nói thêm.
Vụt!
Một đám tốt sĩ Huyền Âm Ti lĩnh mệnh, nhanh chóng tản ra xung quanh.
"Làm càn, ai dám lỗ mãng!"
Chu Mẫn Quân đẩy đám Đại Thông Minh ra, tay cầm kim đao xông lên: "Thanh đao này chém hôn quân, giết nịnh thần, bản vương ngược lại muốn xem xem, ai dám động vào một cọng tóc của ta."
Vừa dứt lời, trong hàng ngũ Huyền Âm Ti, mấy chục người chơi vui vẻ nhốn nháo.
Không có ý gì khác, chỉ là muốn ăn thử một đao.
Thứ kia là bảo đao truyền thừa tám trăm năm cơ mà, đồ cổ quý hiếm, chạm vào một chút, không chừng ai đó chiếm được lợi lộc cũng nên!
Chu Mẫn Quân không thèm nhìn bọn họ một cái, chỉ cho rằng Hồ Tam Hồ Tứ từ trước đã có lệnh, mượn cơ hội này sỉ nhục hắn.
Bị sỉ nhục thì được, chứ xét nhà thì tuyệt đối không được.
Cũng giống như người không bệnh mà đi khám bác sĩ, khám xong cả người thành bệnh, chuyện tìm kiếm và tịch thu này, người trung lương cũng sẽ bị tịch thu thành phản nghịch, há có thể cho người ta tùy ý lục soát.
Lại nói, hai người này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, chính là để vu oan giá họa, nếu thật sự để bọn chúng khám xét và tịch thu, không chỉ ngân khố sẽ tiêu biến không còn một nửa, mà hoàng bào dám chắc hễ đào một cái sẽ lòi ra một đống.
"Người đâu, mau tịch thu cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận