Tu Tiên Chính Là Như Vậy

Chương 642: Đùa bỡn xong liền trả ngươi, đảm bảo theo mới đồng dạng

Võ Chu từ khi thành lập quốc gia, trước mặt Hùng Sở chỉ như một đứa em. Thứ nhất là vì thời gian thành lập quốc gia còn non trẻ, nội tình không thâm hậu bằng Hùng Sở, lo đối phó với các mối họa bên ngoài thì trước hết phải bình ổn nội bộ. Đối mặt với Hùng Sở khiêu khích ở biên giới, chỉ có thể nhún nhường đối đãi với các gia tộc có quyền lực trong nước. Thứ hai là, vị trí địa lý của đất nước không tốt, phía tây có Tề Yến, phía đông có Hùng Sở, bị kẹp trước sau trái phải đều là kẻ địch. Tên tiểu tử Tề Yến này rất xảo quyệt, dùng cách xa giao gần đánh, bí mật đạt thành thỏa thuận với Hùng Sở, Hùng Sở chỉ cần hắng giọng một tiếng, Tề Yến liền lén lút đến gây rối ở sau lưng Võ Chu, cầm dao nhỏ giơ lên la hét muốn cho Võ Chu mở mang tầm mắt. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Võ Chu gầm lên một tiếng, đánh lui rồi lui tiếp, chỉ chờ khi trong nước yên ổn lại sẽ đòi lại. Nhưng không có đòi lại được. Huyền Lũng bị mắc kẹt ở chiến tuyến phía bắc, cùng yêu tộc Thập Vạn Đại Sơn giằng co không dứt, Hùng Sở nhân cơ hội vượt qua thiên kiếp nghìn năm thần triều, khí vận kim long bay lên, quốc lực mạnh hơn một bậc. Nếu không phải Cổ gia phải chịu đựng sự dày vò của huyết mạch trớ chú, thì Võ Chu nhận đàn anh cũng thật vất vả, mấy năm trước đã phải chi không ít phí bảo hộ cho Huyền Lũng rồi, sớm đã bị Hùng Sở và cái con ba ba Tề Yến kia chỉnh cho sập tiệm. Nói đi cũng phải nói lại, giữa các nước lớn nào có tình nghĩa anh em gì, Huyền Lũng nguyện ý làm chỗ dựa cho Võ Chu, chẳng qua chỉ là kiêng kị Hùng Sở, giữ Võ Chu lại làm một đối trọng mà thôi. Giống như lần quốc chiến trước. Tề Yến và Võ Chu vừa có chút manh mối, Hùng Sở liền nhịn không được, thề phải đem Nhạc Châu đặt vào bản đồ của mình. Rất nhanh, Huyền Lũng đứng ra, rút đao lớn dọa lui đám người chỉ có dao nhỏ trong tay. Đương nhiên, công lao của Lục tông chủ yêu nước trung quân trong chuyện này cũng không thể bỏ qua. Nếu không phải quốc chiến kết thúc sớm, Huyền Lũng không còn gì để hóng hớt, cũng không nhanh chóng đến đưa chỗ dựa cho Võ Chu. Huyền Lũng: Ngươi xem, đàn anh vất vả chuyến này, năm nay phí bảo hộ có phải nên gấp đôi không? Võ Chu: Tiểu đệ hổ thẹn, túi tiền trống rỗng, có thể chậm rãi được không? Huyền Lũng: Còn nữa, nhà ngươi có một tên mặt trắng nhỏ rất non, cho đàn anh mượn chơi đùa một chút đi. Võ Chu: Điều này e là có chút không ổn. Huyền Lũng: Hả? ! Võ Chu: Đại ca cứ việc đùa giỡn, đừng đùa quá trớn là được. Huyền Lũng: Yên tâm, đại ca sẽ không chơi không công, đùa xong liền trả lại cho ngươi, đảm bảo còn mới nguyên. Tóm lại, quan hệ giữa Võ Chu và Hùng Sở, ngoài mặt thì hòa thuận, bí mật thì có nhiều chuyện. Gần hai năm nay, Võ Chu gặp thời, đến lượt Hùng Sở liên tục bị Võ Chu làm cho kinh ngạc. Tìm hiểu nguyên nhân mới biết, cái vị Lục tông chủ trung quân ái quốc kia rất thích xe xịn, từ Tâm Lệ Quân ban đầu, về sau đến Tâm Cuồng Quân, Tâm Hiền Vương, Nguyên Huyền Vương, Nguyên Cực Vương, đều bị Lục tông chủ lần lượt đóng gói mang đi. Có khi, một lần đoạt liền hai chiếc xe. Võ Chu nhân cơ hội chuyển tay kiếm lợi nhuận, rạng rỡ mặt mày, coi như là hả hê trước mặt Hùng Sở. Hùng Sở cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, không muốn cùng Lục tông chủ không biết điểm dừng mà gây náo loạn, Cổ Nguyên Bình là mang theo nhiệm vụ đến, ngoài việc chuộc về Nguyên Cực Vương, còn có ý định kết giao bằng hữu. Thích loại xe nào, cứ nói thẳng, đặt riêng cũng được. Với lại, bỏ cái lệ mở năm kẹt, về sau trực tiếp giao dịch, đừng để cho bọn trung gian kiếm lời. Cổ Nguyên Bình đến chỗ, đối mặt với Lục Bắc đang ôm ấp hai mỹ nhân, trên mặt không vui không buồn, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như ban đầu. Lục Bắc là cao thủ đàm phán lâu năm, vững vàng nắm quyền chủ động, có thể không mở miệng trước, tuyệt đối không mở miệng trước. Diễn xuất rất đúng quy cách, hưởng thụ hai mỹ nhân hầu hạ, miễn cưỡng giữ vững hình tượng nhân vật sắc quỷ không sụp đổ. Cái không hoàn hảo chính là, Chu Tu Thạch cùng hắn đóng kịch có tư chất ngu ngốc, kỹ năng diễn xuất rất vụng về, đến cả việc rót rượu nho vào miệng cũng không biết. Nếu không phải vì cô ta gán ghép cho hắn với Triệu Vô Ưu, cái trò này đã diễn không được nữa rồi. Lục Bắc không mở miệng, Cổ Nguyên Bình cũng không mở miệng, không uống rượu, nước trà cũng không uống, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lục Bắc tiếp tục diễn. Theo thông tin nội ứng Hùng Sở thu thập được, Lục Bắc có nhiều nhược điểm rõ ràng, tham hoa háo sắc, thích tiền lại thích sĩ diện, phàm tục phu tử trên người có những thói xấu gì thì trên người hắn đều có một hai cái. Thậm chí, bởi vì thực lực mạnh mẽ, những thói xấu này còn bị phóng đại. Cổ Nguyên Bình lại không thấy như vậy, một người có tinh lực có hạn, Lục Bắc có thể tu đến Độ Kiếp kỳ trong vòng hai năm, trừ thiên tư ra, không thể không chăm chỉ, hắn đem hết tinh lực vào việc tu hành, thì đâu có thời gian mà chiếm hoa trêu nguyệt. Háo sắc? Ha, có lẽ đó là chiêu thức che mắt của Thiên Kiếm Tông, để kẻ địch thấy được nhược điểm của Lục Bắc, hiểu lầm mình nắm chắc phần thắng. Nghĩ như vậy, đám người xui xẻo chết vì chiêu này chắc không ít. Hoàng Cực Tông có lẽ cũng là một trong số đó. Lần suy đoán này, Cổ Nguyên Bình không phải nói vu vơ, dù sao tai nghe không bằng mắt thấy, nàng tin vào mắt mình. Nếu Lục Bắc thật sự là kẻ háo sắc, bên cạnh hắn hai vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương thì sao lại vẫn còn là xử nữ được, sớm đã bị ăn sạch sành sanh rồi mới đúng chứ. Nhất là Triệu gia sứ giả tại Nhạc Châu, Huyền Lũng chủ động đưa tới cửa, muốn lấy thì cứ việc mà lấy, Lục Bắc xốc quần lên đều không cần phải chịu trách nhiệm. Sắc quỷ có thể nhịn được chuyện này sao? Chắc chắn không thể. Cổ Nguyên Bình kiên nhẫn hơn Lục Bắc tưởng tượng rất nhiều, hắn ôm trái ôm phải, hai tay ôm eo nhỏ đến độ sắp tóe lửa, đối diện vẫn không hề hé răng. Không biết thời thế gì cả, ngươi là tới đàm phán đấy à? Lục Bắc hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Chu Tu Thạch: "Mấy giờ rồi, có phải đến giờ bản tông chủ đi ngủ rồi không?" Ban ngày ban mặt ngươi nghĩ gì thế! Chu Tu Thạch lén liếc hắn một cái: "Còn chưa đến giờ Dậu, trời còn sáng lắm, tông chủ hôm nay sao mệt nhanh vậy?" "Bình thường ta toàn ngủ trưa, giờ Mùi là đi ngủ rồi, hôm nay kéo dài đến hai canh giờ, mệt từ lâu rồi." Lục Bắc nói xong, quay lại nói với Triệu Vô Ưu: "Sứ giả Hùng Sở cũng đã thấy rồi, các ngươi theo ta về phòng nghỉ ngơi, tiễn khách đi!" Cổ Nguyên Bình bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng: "Lục tông chủ, ngươi có việc lớn muốn làm, Cổ mỗ không muốn quấy rầy, chúng ta sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Cổ mỗ đưa ra giá bao nhiêu thì mới có thể mang Nguyên Cực Vương đi được?" "Khó nói." Nghe đến chuyện chính, Lục Bắc thầm nghĩ cũng không dễ: "Bản tông chủ tu hành ít năm, thấy không nhiều biết không rộng, tuổi chưa tới hai mươi, trước mặt Cổ các chủ thì chỉ như con nít, không rõ Nguyên Cực Vương có vị trí gì tại Hùng Sở, chào giá lung tung, lỗ vốn thì há chẳng phải chịu oan uổng." "Nói có lý." Cổ Nguyên Bình gật đầu, lấy ra một phần lễ đơn đặt lên bàn: "Đây là giá mà Cổ mỗ đưa ra, xin mời Lục tông chủ xem qua." Lục Bắc không nói gì, cúi đầu trêu chọc Triệu Vô Ưu, Chu Tu Thạch thấy vậy, thầm tức giận. Tiểu đệ đệ, đừng chỉ ăn không thôi, ngươi cũng phải uống chút rượu chứ! Buôn bán không ai ngó ngàng, Chu Tu Thạch lại không nỡ bỏ, hảo tâm muốn giúp Lục Bắc đưa lễ đơn, còn chưa kịp động vào thì trên mông đã bị một cái tát. "Ngoan ngoãn rót rượu, đừng làm chuyện thừa." Nghe được tiếng truyền âm, Chu Tu Thạch tức giận, nàng đổ rượu, mà Lục Bắc chỉ mải tán tỉnh với Triệu Vô Ưu, liếc cũng không liếc nàng một cái. Thật đáng giận. Triệu Vô Ưu thấy vậy liền cười trộm, thương cảm nói: "Tông chủ, tỷ tỷ mới tới, chưa hiểu ý của ngươi, hay là thiếp thân hầu hạ đi." Dứt lời, nàng dưới cái nhìn căm hờn của Chu Tu Thạch, lấy bầu rượu ra rót nửa chén rượu. Đưa đến bên miệng Lục Bắc, giả vờ thoáng chạm, trên mặt ngượng ngùng ngậm trong miệng, nhắm mắt lại định đút cho Lục Bắc. Tóc trắng, ngươi lại làm phiền chuyện gì thế? À, ngươi có nhiệm vụ, luôn thèm khát thân thể bản tông chủ. Đáng ghét, ta xem ngươi như bạn mà ngươi lại rắp tâm muốn ngủ ta! Mỹ nhân có ý, Lục Bắc tự giác không có phúc tiêu thụ, nâng cằm Triệu Vô Ưu, để nàng tự rót tự uống, không nhận cái chén rượu nhập khẩu của Huyền Lũng này. Triệu Vô Ưu cười nhạt một tiếng, trên mặt men say mờ mịt, tựa vào vai Lục Bắc, khẽ thở dài. Gần như cùng một lúc đó, Chu Tu Thạch như lâm đại địch liền học theo, tựa đầu vào ngực Lục Bắc. Đại biểu chính nghĩa có cảm giác áp bức mười phần. Nàng tựa vào chẳng có ý nghĩ gì, chỉ là do Chu Tề Lan không ở đây, nên nàng đành phải tự mình ra mặt thôi. Lục Bắc: ". . ." Giỏi thật, đến cái này cũng có thể cuốn à. Nhìn lại vẻ mặt vô cảm của Cổ Nguyên Bình, Lục Bắc khẽ ho một tiếng: "Cổ các chủ thấy đấy, bản tông chủ đúng là có việc quan trọng gấp cần giải quyết, phần lễ đơn đầu tiên ta không xem nữa, nói thẳng đi, mang nốt phần lễ đơn cuối cùng ra đây." Cổ Nguyên Bình gật gật đầu, liên tiếp lấy ra ba phần lễ đơn, phần cuối cùng lơ lửng giữa không trung, chậm rãi trôi về phía Lục Bắc. Lục Bắc vỗ vỗ mông, Chu Tu Thạch tự giác tiếp nhận kéo ra. Thành ý tràn đầy. Với một tu sĩ Độ Kiếp kỳ bình thường, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp tứ trọng, đối mặt với phần lễ đơn này cũng rất khó giữ vững được sự tỉnh táo. Chu Tu Thạch thì được, hai mắt phát sáng, đến cả nước bọt cũng sắp chảy ra. Nếu có thể lấy được tất cả vật phẩm trong lễ đơn, nàng tự tin mình có thể tiến thêm một bước, tu vi bắt kịp Chu Hà và Chu Tu Vân, về sau ở trước mặt lục… ở trước mặt Thái Phó và Hồ Nhị, nói chuyện cũng có thể lớn tiếng hơn. Lục Bắc nâng cằm Chu Tu Thạch, để nàng tự rót tự uống, mặt mày vẫn bình thản xem lễ đơn, cảm thấy cũng thường thôi. Có bảng thuộc tính, đạo tu luyện của hắn và Chu Tu Thạch không giống nhau, nếu đổi sang kinh nghiệm tương tự, hắn đảm bảo lập tức giao dịch, tuyệt đối không đổi ý. Sau đó lại mời Nguyên Cực Vương đến Thiên Kiếm Tông làm khách. "Lục tông chủ thấy thế nào?" Cổ Nguyên Bình trong lòng giật thót, xem sắc mặt của Lục Bắc thì thấy có vẻ hắn không mấy hứng thú với phần lễ đơn này. "Đương nhiên là hài lòng rồi." Lục Bắc gật đầu cười nói: "Cổ các chủ ra tay quá hào phóng, đừng nói là chuộc về Nguyên Cực Vương, ngay cả nuôi thêm một Nguyên Cực Vương nữa cũng đủ, phần quà này, bản tông chủ nhận lấy, đem đầu của Nguyên Cực Vương mang ra đây." "Lục tông chủ còn muốn gì nữa?" "Phần lễ đơn cuối cùng!" Lục Bắc lớn tiếng nói thêm. Có hay không hắn không chắc, nhưng không ngại thử một chút, biết đâu thật sự có thì sao. "Lục tông chủ đúng là sư tử ngoạm, làm khó Cổ mỗ rồi." Cổ Nguyên Bình không vui thở dài, sau đó bưng chén rượu trước mặt lên: "Lần này Cổ mỗ đến đây, thực tế vẫn có một chút quà tặng nhỏ, nhưng Huyền Lũng hành cung không phải chỗ để nói chuyện, có thể mời Lục tông chủ dời bước đến Thiên Kiếm Tông không, để hai ta tâm sự riêng." Vừa nghe lời này, không chỉ Triệu Vô Ưu, Chu Tu Thạch cũng ngồi không yên, hai người một trái một phải vòng lấy cổ và eo Lục Bắc, dưới hai lớp phong ấn, chỉ là muốn khóa chặt hắn ngay tại chỗ. "Cổ các chủ đùa rồi, hai ta có gì mà phải nói riêng chứ, nơi này có ai ngoài đâu, trừ ngươi ra thì toàn là hồng nhan tri kỷ của bản tông chủ, ngươi cứ nói thẳng ra đi." Lục Bắc lắc đầu, trải qua sự hun đúc của giới tu tiên, hắn đã không còn là tên tiểu tử hồ đồ không hiểu chuyện nữa, không cho rằng Cổ Nguyên Bình muốn tự tiến cử lên giường, thừa dịp ít người mà đánh lén hắn. Hả? Cũng có khi thật sự có khả năng đó! "Vậy Cổ mỗ xin mạo muội mở lời." "Lớn tiếng lên, Lục mỗ nghe rõ được." "Trước khi Cổ mỗ đến, bệ hạ đã từng có một lời, Lục tông chủ đánh đổ Hoàng Cực Tông, Thiên Kiếm Tông một nhà độc đại, hoàng thất Võ Chu rất sợ ngươi." Cổ Nguyên Bình lời nói lạnh nhạt, không để ý đến vẻ tức giận của Chu Tu Thạch, trực tiếp khiêu khích nói: "Thay vì chờ đến sau khi Lục tông chủ phi thăng, hoàng thất suy yếu đi mới san bằng Thiên Kiếm Tông, để cho giới tu tiên thêm một nỗi tiếc nuối. Không bằng Lục tông chủ hãy lập tức phất cờ, cắt đất Nhạc Châu mà kiến quốc, ta Hùng Sở nguyện kết thân với Thiên Kiếm Tông, đời đời hữu hảo." Lục Bắc ngơ ngác một hồi, gắt gao ôm lấy Chu Tu Thạch đang xù lông, khô khan nói: "Đế Vương Hùng Sở nghĩ nhiều rồi, bản tông chủ không ôm chí lớn, cũng không có ý kiến quốc." "Lục tông chủ, bệ hạ là một quốc quân, ông ấy từng trải nên rất hiểu ý nghĩ của người làm vua." "..." Nói có lý, người hiểu rõ hoàng đế nhất, hoặc là thái giám, hoặc là hoàng đế nước khác. Lục Bắc cúi đầu xuống, đập vào mắt là vẻ mặt chờ mong của Triệu Vô Ưu, cùng với Chu Tu Thạch điềm đạm đáng yêu. "Có ý tứ đấy, kiến quốc cũng không tệ." Dưới cái nhìn trắng bệch của Chu Tu Thạch, Lục Bắc nhíu mày: "Xin hỏi Cổ các chủ, người muốn kết thân với Lục mỗ là vị công chúa nào của Hùng Sở?" "Chưa định, Lục tông chủ có người ngưỡng mộ trong lòng chưa?" Cổ Nguyên Bình trên khuôn mặt lạnh lùng nở một chút ý cười, người được chọn là ai, nàng có thể đoán được. Tâm Lệ Quân. Cô nàng xui xẻo ba lần rơi vào tay Lục Bắc, trong đó không có ý tứ gì khác, Cổ Nguyên Bình là cô cô của cô ta tuyệt đối không tin. "Lục mỗ quả thật có một nữ tử ngưỡng mộ trong lòng." Quả nhiên, ta đã biết rồi, ngoài Tâm Lệ Quân ra thì không ai khác mà..."Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, Lục mỗ muốn Cổ các chủ." "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận