Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 887: triều đình khai viện

“Là người này!” Hồ Kỳ cùng Hướng Trường Tùng đồng thời chỉ vào sư đệ, cười ha hả, cười không kiêng nể gì cả. Gió đêm thổi ào ào, cờ xí trên tường rào phấp phới, đèn lồng màu cam dưới mái hiên lay động, sáng rực chập chờn. Lương Cừ cũng thoải mái cười theo. Ba người học đồ bên ngoài không hiểu rõ lắm, nhưng thấy Hồ sư huynh nghiêm khắc ngày thường, Hướng sư huynh lại thoải mái như vậy, bèn sinh ra mấy phần không hiểu, bị lây cũng toe miệng cười. Ánh trăng và ánh đèn xen lẫn. Bóng người lắc lư. Trong sự lắc lư mang theo ước mơ. Hướng Trường Tùng ra sức bóp cổ Lương Cừ: “Chuyện đốn ngộ, chỉ có nghe từ miệng sư đệ ngươi nói ra, mới giống như chuyện ăn cơm hàng ngày!” “Đợi thêm sáu năm, không, năm năm thôi.” Hồ Kỳ nghiêm trang đề nghị, “chúng ta để sư phụ sửa sang lại võ viện một lần, tốn chút bạc, để Lương sư đệ lại đốn ngộ thêm lần nữa, vụ mua bán này, ta thấy có lời.” “Có lý!” Hướng Trường Tùng giơ hai tay tán thành. “Thêm mười năm nữa cũng không có tác dụng gì.” Lương Cừ ngưng cười, ngẩng đầu nhìn trăng, “hoa có ngày nở lại, người không thể trẻ lại. Ta cũng không còn ở Hoài Âm Võ Viện này mà đứng cọc, cùng mấy vị sư huynh học võ, có chuyển đổi thế nào cũng có ích lợi gì đâu?” “Ngược lại cũng phải.” Hướng Trường Tùng buông Lương Cừ ra. Ba người bỗng sinh ra vài phần mất hứng. Bi thương ư? Không phải bi thương. Có lẽ chỉ là nhớ lại thôi? Năm năm tuổi tuổi hoa tương tự, năm năm tuổi tuổi người khác nhau. “Đi thôi! Lần đầu đến, bản sư huynh bớt chút thời gian, dẫn tiểu sư đệ đến xem võ viện mới của chúng ta! Tưởng tượng năm xưa đó cũng là ta dẫn ngươi.” “Sư huynh bây giờ vẫn dẫn?” “Không nhận.” Hướng Trường Tùng lắc đầu, “trước kia cả thảy ba mươi, bốn mươi người, hai ba ngày không tới một người mới, rảnh rỗi mới dẫn, bây giờ một ngày có thể có mười người đăng ký, võ viện có lớn, cũng đâu có thời gian rảnh, chỉ có sư đệ ngươi mới có đãi ngộ này.” “Ngược lại là thụ sủng nhược kinh.” Lương Cừ nhìn những học đồ dưới chân mọc rễ, không chịu rời đi, “trời đã muộn, mọi người đừng đứng đây nữa, đều đi ăn cơm đi, về nhà về nhà, dừng chân nghỉ ngơi, yên tâm, ba ngày sau ta đều sẽ tới, không cần phải vội vàng nhất thời nửa khắc.” “Ba ngày?” đám học đồ phía trước vui mừng khôn xiết, “Hưng Nghĩa Bá nói lời này là thật?” “Đương nhiên là thật!” “Vô Hồ!” Tiếng reo hò vang như sóng triều. Xác định có cơ hội gặp lại, đám người náo nhiệt tản đi như chim muông. Hồ Kỳ, Hướng Trường Tùng bật cười lắc đầu, nhặt lên bao gai nhọn trên mặt đất, dẫn Lương Cừ đi dọc hành lang quanh võ viện, chỉ điểm giang sơn. “Võ viện của chúng ta hiện giờ khác xa võ quán, cái gì cũng có, không nói đâu xa, chuồng ngựa có năm cái lớn, một cái nhỏ, tổng cộng sáu cái, có thể nhét hơn trăm con ngựa to, trước sau lại có năm diễn võ trường, hai cái lớn ba cái nhỏ. Phía sau võ viện có gần bốn mươi tư phương viện lớn, dành cho học sinh dừng chân, một viện lớn có bốn gian phòng, nhiều giường tầng có thể ở lại năm mươi người, còn thiếu 16 cái. Nhà ăn có hai mươi lăm đầu bếp chuyên nấu cơm, hai mươi lăm tạp công, một ngày có năm lượt mở cửa sổ bán đồ ăn, tổng cộng có năm mươi người. Ngươi không biết đó thôi, đám nhóc ranh có thể ăn lắm. Trong viện mỗi phòng xí thùng không đủ dùng, xây thêm mười cái nhà vệ sinh công cộng, một ngày gánh phân tới ba chuyến, nếu không thì ba ngày là tràn ra hết.” “Ha ha ha.” Lương Cừ nhịn không được cười. Hơn một ngàn người, thường ở là 700-800, ăn ngủ nghỉ, hậu cần cung ứng, quản lý lên tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Ăn cơm, nấu nước, đưa củi, quét dọn, giặt quần áo, chỉ riêng những việc nặng này đã cần đến mấy trăm người, một tháng tiền công cùng đồ ăn hao tổn cũng phải hơn ngàn lượng, ngoài ra còn có thuốc tắm, tiền ăn, bị thương...... Thay bằng Nghĩa Hưng Thị trước đây, tính một nửa tráng đinh cũng chỉ có 500, các vấn đề về việc làm trong cả huyện đều có thể giải quyết được. “Ồ, trong viện còn có dược đường?” Lương Cừ chỉ vào một căn phòng nhỏ trong võ viện. Bên trái căn phòng treo tấm biển thẳng đứng Trường Xuân Y Quán, hai gã sai vặt áo vải cầm cân tiểu ly đang bận rộn trong đó. “Đúng vậy, đây là hiệu thuốc Trường Xuân, trực tiếp mở trong này, bên trong có không ít dược liệu hoạt huyết thông thường, có học đồ dùng thuốc của võ quán chúng ta không đủ, lại còn muốn tự bào chế thuốc riêng, ếch đốm đen ngươi nuôi, con đỉa kim tuyến, năm nay có không ít đều đưa đến đây hết. Ngày thường học đồ yếu người bị cảm lạnh, đều từ nơi này lấy thuốc, những người làm công trong võ viện có bệnh lặt vặt đều không cần đi tìm đại phu bên ngoài, trong này tính giá vốn.” “Có người đánh nhau không?” “Có chứ! Sao lại không, một tháng cũng có mấy lần, đánh đến chảy máu, căn bản không quản được.” Nhắc tới cái này, đầu óc Hướng Trường Tùng liền căng lên. “Ta đoán cũng thế.” “Đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ.” Hồ Kỳ lên tiếng. “Chuyện nhỏ? Chẳng lẽ náo loạn đến cả tính mạng?” “Hắc, sư đệ đoán chuẩn thật, thiếu chút nữa đã náo ra chuyện chết người! Tháng trước, có một học đồ nam kéo một học đồ nữ đến viện nhỏ của mình, một đứa mười sáu, một đứa mười lăm, nếu không có người chạy đến mật báo thì quần áo trong phòng đã cởi gần hết, lần đó ta đã hồn vía lên mây!” Hướng Trường Tùng mặt vẫn còn chưa hết sợ hãi. Lương Cừ thiếu chút nữa thì bị sặc nước bọt: “Sau đó thì sao?” Trong võ viện chắc chắn không có thuyết pháp cấm yêu sớm, có thể yêu đương nhưng chưa đính hôn thì tuyệt đối không được vượt quá giới hạn. “Về sau không dám cho bọn họ học tiếp nữa, phải để phụ huynh đến đón về, không biết thế nào, nghe nói là chuẩn bị đính hôn...” “Quái lạ.” Ba người cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác, toàn những chuyện vụn vặt. Cái gọi là rừng lớn, chim gì cũng có, nhất là lúc tuổi trẻ bồng bột, chuyện bát quái trong này còn đặc sắc hơn tiểu võ quán trước kia rất nhiều. Khiến cho người mở rộng tầm mắt. Để người ta biết một điều 6-1-9 không một ai nhầm lẫn! “Lúc ta đến, ta thấy giữa hồ có dựng thẳng Mai Hoa Thung? Chẳng lẽ là luyện thuỷ chiến?” “Sư đệ có nhớ lúc trước chúng ta được dạy những gì không?” “Nhớ chứ, Vượn, Hổ, Hạc Tam Môn quyền pháp, ta và Lập Đạt đều học vượn quyền, Trần Kiệt Xương học hổ quyền.” “Năm đó chỉ là nhập môn thôi, đâu phải đã bồi dưỡng được tới hai ba quan, bây giờ khác rồi, tứ quan thậm chí cả tuấn mã, võ quán đều dạy, quyền pháp nhập môn ba loại được mở rộng thành bảy loại, tính bao quát càng rộng hơn. Ngoài ba môn cũ ra, còn thêm rắn, bọ ngựa, gấu, ngựa bốn loại, phía sau lại có khí kình hành khí pháp, tu hành dưới nước rất có hiệu quả, ngoài công pháp ra còn có cả võ học bát cửu phẩm, tức là hạ đẳng và trung đẳng đều dạy. Trong võ học thì có gần một nửa là võ học thủy chiến, đó là lý do vì sao võ viện lại được chuyển tới Tầm Ngư Động, hồ nhỏ, không dễ xảy ra chuyện.” Lương Cừ hiểu ra. Người ở những vùng khác nhau, xu hướng tập võ chắc chắn khác nhau. Phương bắc đại khai đại hợp, điển hình như Thương Châu, phương nam thì tập trung vào thủy chiến. Có thêm hai môn pháp thuật dưới nước, sau này đi tới vùng sông nước để “nhận lời mời” cũng sẽ dễ dàng hơn chút. “Bận bịu lắm hả?” “Bận đến chóng cả mặt, ngày nào cũng tốn sức quá độ, mấy trăm người dừng chân gây ra đủ thứ chuyện, cái này muốn đổi, cái kia muốn đổi, bây giờ Trác sư tỷ, Tào sư huynh đều tính tới giúp, võ quán chúng ta bây giờ thế lực cũng lớn mạnh rồi, nửa năm có một lần thi đấu võ viện, còn có người quyên tiền nữa, tháng mười hai tới sẽ là kỳ thi thứ hai năm nay.” “Còn Từ sư huynh đâu? Sao hắn không rảnh vậy?” “Từ sư huynh vẫn luôn ở đó mà! Cũng mấy năm rồi.” “Ồ?” “Sư đệ lúc đến, ta cùng Hồ sư huynh cảnh giới không tính là cao, học được chưa tới hai năm, khi đó võ quán là do Từ sư huynh gánh hết, đến khi hai chúng ta tứ quan, Từ sư huynh mới lui về làm chưởng quỹ, hồi trước pháp thương của ngươi không phải là do Từ sư huynh dạy sao?” Lương Cừ day trán. “Ta cứ tưởng vì là thân truyền sư huynh đệ nên mới thế, không ngờ Từ sư huynh cũng biết dùng thương...” “Ha ha ha, phần lớn là do như thế thôi, Từ sư huynh là tứ sư huynh, tới hắn thôi, sư phụ liền không dạy nhiều nữa, chỉ truyền pháp, hoặc là thượng thừa võ học, hoặc Vạn Thắng bão nguyên. Ngày thường giao chiêu, đối luyện cái gì, tất cả đều là sư huynh đi trước mang sư đệ đi sau, sư phụ là viện trưởng trong viện, Từ sư huynh chính là đường trưởng, ta với Hồ sư huynh là giáo viên, chỉ việc giảng sách...” Dưới ánh trăng chuyện phiếm, bóng người trùng điệp giao thoa. Ba người hàn huyên rất nhiều chuyện. Lương Cừ dậm chân lên nền đất hoàng thổ vững chắc trên diễn võ trường, ngày xưa Hồ Kỳ cùng hắn đối luyện, cũng là ở trên sân bãi như thế này, hắn lần đầu tiên biết đến “bản” của võ giả. Bây giờ diễn võ trường càng lớn, càng rộng rãi. Mũi giày vuốt cát, đá văng đá vụn. “Sư huynh, có thể viết ra một phần mô hình phát triển của võ viện đưa cho ta được không?” “Sư đệ lấy để làm gì...” “Trong đầu ta có chút ý tưởng, báo cáo lên, nói không chừng có thể kiếm được hai cái công lao.” Lương Cừ đơn giản trình bày mạch suy nghĩ. “Để triều đình mở võ viện?” Hướng Trường Tùng nhíu mày, “không thực tế lắm đâu? Đừng nói là các phủ nha địa phương đứng ra, thì lấy đâu ra nhiều nhân lực như vậy? Lợi ích ở chỗ nào?” “Cho nên mới không làm nhỏ, phải làm lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận