Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 808: Ngũ lôi oanh đỉnh

Chương 808: Ngũ lôi oanh đỉnh. Nguyên nhân Tiên Thiên Thuần Dương Đan? Lương Cừ âm thầm thấy lạ. Vẻn vẹn lưu ý thể xác sự hoàn mỹ, sự trơn tru, hoàn toàn chưa chú ý việc này. Hắn đứng trước mặt Nga Anh, có thể so sánh ra đầu của bản thân cao hơn nửa tấc. Theo tỷ lệ, tiềm lực không nên khoa trương như thế, đành phải đổ tại việc vừa mới dùng Thuần Dương đại đan. Buôn bán trên biển mang về tảo biển núi lửa, liền đợi cùng nước suối nóng tự nhiên, trong hồ nước có chỗ dựng nhà tắm gỗ riêng cho nam nữ, Lương Cừ thường cùng Long Nhân cùng ngâm mình trong bồn. Khỏi phải nói. Động một tí là Long Nhân 2m3, 2m4 tuyệt đối không nhỏ. Hiện tại hắn vậy mà không hề thua kém Long Nhân! Quá khoa trương. Cản trở sinh hoạt bình thường luôn rồi! “Thật phiền phức.” Long Linh Tiêu hóa nhỏ lại, Lương Cừ khoanh chân vận công. Vạn lần không ngờ, chuyện đầu tiên mình làm sau khi xuất quan lại là việc này. Phật gia có ngựa âm giấu tướng, đạo gia có hàng Bạch Hổ trảm Xích Long, cả hai đều có phương thức không lộ ra bề ngoài. Cái trước là một trong ba mươi hai tướng của Phật Đà, như tuấn mã giấu âm vào bụng; cái sau đoạn Bạch Hổ, là trở về đồng thân tu hành, tiên thiên tự nhiên. «Vạn Thắng Bão Nguyên» và «Hàng Long Phục Hổ» không yêu cầu đoạn tuyệt t·ìn·h d·ụ·c, nhưng đều có các phương pháp tương ứng, dù sao đến thời khắc sống còn, ai cũng không muốn để lộ ra nhược điểm quá rõ ràng. Với cảnh giới huyền quang mở rộng, tinh thần vô cùng khoái hoạt của Lương Cừ hiện tại, không khó để làm được. Ánh nắng nhu hòa. Ánh mắt Long Nga Anh lay động. Mở mắt ra, Lương Cừ có chút ngả ra sau, vô thức chuyển ánh mắt. “Nhìn ta gần như vậy làm gì?” Khóe miệng Long Nga Anh cong lên, ngồi lại vị trí cũ: “Trưởng lão có thu hoạch gì không?” “Có!” Nói về tu hành, Lương Cừ kéo Long Nga Anh vào lòng, tràn đầy phấn khởi, “Dùng mấy ngày, «Thân Thức Pháp» chuyển hóa dung luyện trăm lượt, lại chôn viên thần thông hạt giống thứ ba, chỉ còn thực khí, không biết có thể giống như Thái Âm không.” Bình thường thực khí, nhiều nhất trong 1 tháng có thể thành, nhưng mà Long Nga Anh dùng tới hai tháng. Lương Cừ nghi ngờ là do vấn đề chất lượng của 【Thái Âm】, Linh Ngư biến hóa của 【Thái Âm】 phải cần đến ba vạn tinh hoa, khác với loại bình thường một vạn. Nếu đúng là có liên quan đến điều này. Trước khi dung hợp Huyền Hoàng trường khí thì tạo hóa đã cần 11 vạn, sau khi dung hợp thì cần thêm 12 vạn nữa. Đến lúc đó có thể sẽ gặp vấn đề "khó tiêu hóa" nhất định. “Có lẽ là bởi vì ta?” “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Lương Cừ nắm chặt khuỷu tay, vùi đầu ngửi hương, “Chỉ là do vấn đề về thời gian mà thôi!” Long Nga Anh trong lòng vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lương Cừ, một lúc sau lại giật mình, vuốt lên những sợi tóc tán loạn. Lương Cừ chủ động nghiêng đầu. “Thời Trùng khỏe hơn chưa?” “Chưa hồi phục.” “Ở đây này ở đây này!” Tiểu Thận Long xách ống trúc chạy tới. Lương Cừ khống chế nước sôi, mở nắp ra. Trùng kén vẫn là bảy màu, Thời Trùng đang nằm ngáy o o bên trong, chỉ là cả thể hướng màu chàm phát triển, Huyền Hoàng trường khí vốn giới hạn rõ ràng, giờ như sóng nước khuếch tán ra xung quanh, dần dần thẩm thấu hòa vào. Thử độ nóng của nước. Trong đầm đầy nước đọng và sen trắng. Cảm giác thật như tỉnh dậy sau giấc ngủ, bỏ qua mùa xuân, trực tiếp đến thẳng mùa hè vậy. "Bây giờ là tháng sáu?" “Hôm nay là Hạ Chí.” “Cuối tháng sáu à.” Cuối tháng tư chuyển đến cuối tháng sáu, tròn hai tháng. Huyền Hoàng vậy mà vẫn chưa dung hợp. So với hai lần trước, chỉ sợ khó khăn lắm mới hợp được một nửa, có thể xong trước khi vào thu không thì vẫn là ẩn số. Haizzz. Thần thông hạt giống thứ ba cần cẩn trọng lựa chọn, nghĩ đến Long Bỉnh Lân đã nhập tông sư, nói không chừng phải làm vài chuyện vượt mức bình thường một chút. Tính toán thời gian. Mùa hè vừa tròn 21 tuổi, cách 22 tuổi còn dư dả cả một năm tròn. Ngoài việc tu hành cảnh giới của bản thân, Lương Cừ thật ra còn muốn biến thành vượn trắng, xem thử thiên phú mới 【Cơn xoáy giáp】 vì sao mới dung hợp tám mươi phần ngàn mà đã tương đương tông sư cấp thấp, nếu dung hợp một phần ngàn ba trăm, một đại yêu hiện thân tại đế đô, e là sẽ lập tức bị cảnh giác. “Lên bờ trước đi!” Lương Cừ cưỡi trên lưng Phục Ba, Uyên Mộc, “Khó có dịp biết cảnh mùa hè đế đô, nghe Đại sư huynh nói, mùa hè đầm nước đọng nở đầy sen trắng, dẫn các ngươi đi chèo thuyền!” Bờ Nam đầm nước đọng. Hương sen thơm ngát tỏa khắp. Bốn năm tên hán tử giữa ban ngày quấn lấy mùi rượu kết bạn đi tới, so sánh với cửa hàng xung quanh, người đứng đầu chỉ về phía lá sen trong đầm, khoe khoang, tình cảnh như thế này rất thường xảy ra. “Này, ta nhớ rõ là chỗ này! Cuối tháng tư, Hưng Nghĩa Bá là ở chỗ này đột phá, phụt phụt phụt bốc lên nước sôi, con tôm xanh quăng vào, biến thành tôm đỏ ngửa ra đấy.” “Sao có thể nín hơi được chứ, hai tháng rồi cũng nên đi ra, ta thấy không chừng đã chẳng còn ai, đầu trọc, ngươi xuống nước nhìn thử xem?” “Cút đi, ta không dám.” Đầu trọc xua tay, “Hai tháng rồi, Lương trạch không động tĩnh gì, có khi vẫn đang ngâm mình ấy chứ, đi xuống lỡ làm phiền Hưng Nghĩa Bá thanh tu, chọc phải Thiên Vũ Vệ, thì cái đầu trọc của ta không còn.” “Ha ha, chẳng phải vừa nãy ngươi khoe muốn tới làm cho ra nhẽ à?” “Rốt cuộc xuống hay không?” Lại có người thúc giục, “Không xuống chi bằng đi chợ phía Tây xem ngũ lôi oanh đỉnh, sắp tới trưa rồi, hành hình sắp bắt đầu à?” “Ngũ lôi oanh đỉnh cái gì?” “Hôm nay Hạ Chí, dương khí vượng, chợ phía Tây dựng pháp trường xử tử tông sư đó! Dân ở đế đô kiếm cơm, ai mà không biết?” Đầu trọc vừa đáp lại vừa quay đầu, ánh mắt nhìn thấy một thanh niên, chợt dư quang thấy nữ nhân cao gầy bên cạnh hắn, nheo mắt. Gái đẹp! Cứ như suối nước trong vắt thẳng xông vào tâm linh, đám người say khướt lập tức đầu óc tỉnh táo, lưng nóng lên, cúi đầu xuống không dám nhìn nhiều. Dưới chân Hoàng thành, không phải ai cũng có được mỹ nhân như vậy. Có lai lịch! Đầu trọc lúc này đổi ý, cười tươi hỏi: "Vị công tử phong thần tuấn lãng, khí chất vô song, hẳn là khách phương xa đến du ngoạn đi, xin hỏi là thần thánh phương nào?" "Không phải các ngươi muốn xuống nước tìm ta sao?" Lương Cừ cười hỏi. "Tê, Hưng Nghĩa Bá? Ngài ra rồi à?" Lương Cừ bước chân lên bờ, nửa người ló ra đối diện cái bóng: "Ta cũng đâu có đợi trong nước để cùng các ngươi nói chuyện." Mọi người nhìn nhau, muốn cười làm lành lại không dám, nhưng thấy Lương Cừ dễ nói chuyện như vậy, lòng hiếu kỳ nhất thời chiếm thế thượng phong. "Khụ, ngài thật sự ở dưới nước đợi hai tháng?" "Mỗi ngày có người cho ta mang bóng heo ngâm, coi như là chờ đợi." "Ta nói mà! Chẳng lẽ..." Đầu trọc tự tát vào mặt mình một cái, "Hưng Nghĩa Bá sẵn lòng cùng tiểu nhân cười đùa, thật là sĩ quân chúng ta những người thất thế, đại nhân ngài là muốn đến chợ phía Tây à?" "Các ngươi nói chợ phía Tây xử tử tông sư, là tông sư nào? Chuyện này năm nào cũng có à?" "Năm nào có thì cũng không phải quá đủ, được dịp, gặp chuyện lớn, đánh một trận đại chiến, một năm có khi giết được mấy tên, còn nếu không có chuyện gì thì ba bốn năm chưa chắc có một ai, năm ngoái, năm trước đều không có, về phần tông sư nào, họ tên gì thì chúng tôi không rõ, chỉ biết địa vị rất lớn.” Tính toán thời gian. Lương Cừ ẩn ẩn đoán được là ai. “Chợ phía Tây đi đường nào?” "Dọc đầm nước đọng đi thẳng một đường..." Đầu trọc nói đến một nửa lại tự tát vào miệng mình một cái, "Đại nhân nếu không chê bước chân nhỏ của tôi chậm, tôi dẫn ngài đi nhé?" “Dẫn đường!” “Dạ!” Đầu trọc úp xuống bờ sông, tay áo dính nước xoa xoa mặt, xua tan mùi rượu, vui vẻ đi trước dẫn đường. Kế hoạch đi thuyền hồ vào mùa hè đành phải kết thúc, lâm thời chuyển qua đi xem “chém đầu”. Cũng không phải thích thú gì. Năm ngoái không có, năm trước không có, chắc hẳn là “người quen”. "Giản gia?" Long Nga Anh hỏi. "Chắc là vậy, ta cũng không rõ." Lương Cừ nhún vai, "Dù sao ngũ lôi oanh đỉnh, không xem thì cũng không được, xem mở mang kiến thức.” Đầu trọc dẫn Lương Cừ cùng Long Nga Anh đi thẳng một mạch đến chợ phía Tây. Pháp trường được mọi người vây quanh, Lương Cừ cao ráo, thoáng cái đã thấy người quen. Giáo úy Vũ Lâm quân, Mông Cường! Mông Cường đang tuần tra duy trì trật tự, ánh mắt cả hai chạm nhau, vẻ mặt có chút kỳ lạ. "Lương Hoành Úy?" "Được rồi, qua bên này đi." "Cám ơn Hưng Nghĩa Bá!" Gặp người quen, Lương Cừ thưởng cho đầu trọc một hạt đậu bạc, dẫn Long Nga Anh lên phía trước. Mông Cường kinh ngạc: "Ngươi thật sự không đi à? Bên ngoài ai cũng đồn ngươi ngâm mình ở đầm nước đọng hai tháng, thật sự mở rộng huyền quang từ tháng tư đến tháng sáu à?" “Xảy ra chút trục trặc, bây giờ ai thụ hình?” "Còn ai, Giản Thiên Viễn chứ sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận