Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 265: Nhà nghèo thiếu cô có nhiều khó khăn

Chương 265: Nhà nghèo túng thiếu, lắm nỗi khó khăn.
Sắc trời dần tối.
Dưới ánh nến, ngọn núi bút nghiêng trên bàn dài đổ ra một bóng xiêu vẹo dài thượt, vệt mực chưa khô lấp lánh phản chiếu ánh sáng trắng.
“Cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó…”
Từ Nhạc Long nhìn đi nhìn lại phần đề cử viết bằng chữ nhỏ, từng câu từng chữ lật xem, xác nhận từ ngữ, cấu trúc câu không có vấn đề, nhưng cái cảm giác thiếu hụt vẫn cứ quanh quẩn trong lòng không tan.
“Kỳ lạ…”
Hắn lại cầm lên so sánh với những tờ trước của Nhiễm Trọng Thức, Hạng Phương Tố.
Nội dung, hình thức đều không khác nhau là mấy.
Giới thiệu công lao, năng lực, những lời khen tặng, thuộc về kiểu cách thông lệ, thư tiến cử lẽ ra nên viết như vậy.
Nhưng khi để ở trên người Lương Cừ, luôn cảm thấy không toàn diện.
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Từ Nhạc Long cau mày trầm tư, trong lúc vô tình nhìn qua một cụm từ rất hay là ‘tài đức xuất chúng’, từ này có nghĩa là tài năng, phẩm chất đều nổi trội.
Tài đức xuất chúng.
Tài, đức...
Từ Nhạc Long chợt bừng tỉnh, hắn buông tờ giấy xuống, xắn tay áo lên tiếp tục cầm bút lông chấm mực.
“Một thân vốn không có gì đáng kể, gia cảnh nghèo túng, lắm nỗi khó khăn, từng có lần lân cận được làm viện chủ...dũng cảm biết báo đáp... thích làm việc thiện, tại huyện Bình Dương có riêng danh vọng, từng đảm nhiệm chủ tế, tuân theo khuôn phép…”
Viết thêm một mạch hơn hai trăm chữ, Từ Nhạc Long đặt bút xuống, đọc lướt qua một lần, cảm giác không còn chỗ nào khuyết thiếu nữa.
Như vậy mới là toàn diện.
Đơn tiến cử hắn viết ít, những người như Hạng Phương Tố thì làm gì có chuyện vốn không có gì đáng kể, gặp nhiều khó khăn.
Muốn nghĩ đến chuyện báo ân cũng phải là người có ân trước mới được.
Nhà ai có thể có ân với công tử, hầu tước bá tước chứ?
Căn bản là không viết được.
Thuận theo lối mòn quen thuộc mà viết, nhất thời ngược lại là không nhớ ra được Lương Cừ cùng bọn hắn khác biệt ở chỗ nào, là một người thực sự có đạo đức, có thể dùng những ví dụ trong thực tế để chứng minh.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc làm chủ tế thôi cũng đã là một điểm cộng lớn.
Vị Hoàng đế hiện tại của triều đình kế vị một trong những lý do chính là Tiên Hoàng từng để ông làm chủ tế ở Tổ miếu, chủ trì các nghi lễ tế tự, có thể thấy được phần nào.
“Như vậy xem ra, có lẽ thật sự có thể liên tục vượt hai cấp…”
Thăng cấp không hiếm gặp, nhưng Lương Cừ dù gì cũng đang tuổi tráng niên, tuổi tác vẫn còn quá nhỏ.
Nói có thể đạt thất phẩm, Lại bộ cũng sẽ trải qua một phen khảo hạch, tổng hợp lại cũng chỉ làm được đến chức quan từ thất phẩm mà thôi.
Từ Nhạc Long từ nhỏ tai nghe mắt thấy, đối với nội tình của Lại bộ cũng rất rõ ràng.
Tuổi tác còn nhỏ là một điểm yếu khi đề bạt, không phải là cố ý, mà là thực tế là vậy, quá trẻ thì khó để phục chúng.
“Môi còn hôi sữa”, làm việc chưa được cẩn trọng.
Đi đến y quán khám bệnh, các thầy thuốc có tuổi đời càng cao thì càng nổi tiếng, tốt nhất là phải có một bộ râu dài trắng xóa, nhất định là diệu thủ hồi xuân, thần y đương thời.
Tuổi cao, đại biểu cho sự chín chắn, kinh nghiệm phong phú.
Muốn xuất hiện ngoại lệ, thì chỉ có thể là ưu tú đến mức có thể bù đắp được những điểm yếu về tuổi tác.
Tài đức song toàn, đức lại phải đứng trước tài.
Lương Cừ chỉ dựa vào công lao muốn vượt cấp rất khó, nhưng Từ Nhạc Long thêm vào phần đức hạnh, vậy thì không còn là điều không tưởng.
Thất phẩm cùng từ thất phẩm chênh lệch không thể nói là nhỏ.
Người ta vẫn thường nói thất phẩm quan bé tí tẹo, mà hướng xuống dưới thất phẩm thì còn chẳng phải là hạt vừng.
Cửu phẩm, bát phẩm cho đến từ thất phẩm, không có khác biệt thực chất với quan lại chạy vặt là mấy, quyền trong tay họ chỉ là những thứ được coi trọng đối với dân chúng bình thường.
Ở Đại Thuận từ trước, quan từ thất phẩm trở xuống thậm chí còn không được vào danh sách Lại bộ, quan lại ở những vị trí đó trực tiếp được đề bạt mà không cần thông qua nơi này.
Ngoại trừ những vùng đặc thù như huyện Bình Dương, tuyệt đại đa số huyện khác thì Huyện lệnh cũng chỉ có thất phẩm, và chỉ khi đạt tới cấp bậc này, mới tính là chạm đến quyền lực thực sự.
“Tiểu tử này, phải gọi hắn mời ta ăn cơm mới được.”
Từ Nhạc Long lắc đầu cười, xác nhận những nét mực trên giấy đã khô, liền gấp lại trang sách.
Lương Cừ không hề hay biết Từ Nhạc Long đang làm gì, hắn lúc này đang ngâm mình ở đầm lầy, tìm kiếm xem xung quanh có còn bảo vật nào bị thất lạc không.
Khoảng thời gian sau khi sương mù đen tan đi hắn cũng đã bắt đầu xuống nước, nhưng hai ngày trước khi sương mù tan đi thì hắn còn bận chuyển đồ đạc, giữa chừng bị ngắt quãng mất mấy ngày, hiện tại hắn lại đang tranh thủ thời gian, tìm xem xung quanh có bảo vật, bảo khí gì sót lại không.
Xung quanh cũng không còn đồ tốt, phần lớn là hài cốt, sau khi cá mập Kim Giác, Ngân Giác cắn xé xong thì còn thừa lại canh cặn, nuôi ra một đám cá nhỏ chuyên gặm nhấm, nhưng những món đồ lớn thì căn bản là không còn.
Xem chừng chỗ tốt đều đã bị Quỷ Mẫu giáo ăn sạch sẽ hết rồi.
Hôm nay vất vả lắm mới có thời gian, Lương Cừ một mạch bơi ra xa hơn hai mươi dặm, hướng những nơi xa xôi hơn thăm dò, ý đồ tìm kiếm bảo bối.
Kết quả là cả một buổi chiều, thu hoạch được rất ít.
Chỉ bắt được ba con cá có thân hình béo tròn cỡ lớn, thuộc một loại hiếm thấy, không gọi được tên.
Trong đó có một con toàn thân màu đỏ son, trên mông có thêm một chiếc đuôi lông màu đỏ, trông có chút kỳ lạ.
Điều này làm Lương Cừ nghĩ đến năm đó bái sư, hắn thuận miệng bịa ra một con bảo ngư, cũng toàn thân đỏ rực, mọc ra một chiếc đuôi trâu, không ngờ là có thật.
Đại thiên thế giới, không thiếu cái lạ.
Mang về cho sư phụ nấu, chứng minh năm đó hắn không nói ngoa.
Cỏ cây dưới đáy nước xanh tươi tốt, sóng xanh lay động.
Đôi mắt vàng của Lương Cừ sáng như đuốc, mang theo sọt cá ngồi trên một con đại cá sấu lâm thời được điều khiển.
Hắn nhìn khắp bốn phía, thấy tia sáng dưới đáy nước càng lúc càng ảm đạm, biết sắc trời đang dần tối, không nán lại nữa, liền về phủ.
Bảo vật ở đầm lầy tuy nhiều, nhưng phạm vi lại quá lớn, muốn tìm được bảo bối tốt thì độ khó vẫn là cực kỳ cao.
Đến tận bây giờ, những thứ lớn mang tinh hoa Thủy Trạch mà Lương Cừ tự mình tìm thấy, chỉ có con Tầm Ngư Yêu và con trai già.
Còn những thứ khác như Lưỡng Sinh Hoa, Khô Vinh Tịnh Đế Liên, đều là thông qua con đường Hà Bạc Sở trực tiếp hoặc gián tiếp thu hoạch được.
"Vẫn là phải dựa vào đại dương mênh mông a."
Lương Cừ mang theo sọt cá ngoi lên mặt nước, xác định rõ phương hướng, liền dùng nước nhảy vọt nhanh chóng hướng phương của mình mà bơi về.
Không có những thủy thú như Phì Niêm Ngư giúp đỡ thì thật là không quen, làm chuyện gì cũng đều phải tự thân vận động, hiệu suất giảm đi không ít.
Tiến độ võ học cũng trở nên chậm lại nhiều, lôi phù đến giờ vẫn còn thiếu một khiếu phù cuối cùng chưa ngưng tụ được.
Hy vọng sau hai ngày Hà Bạc Sở có thể hoàn toàn giải quyết xong xuôi, sớm ngày trở về.
Nhảy vọt một đường, Lương Cừ gạt bỏ hai tên tinh quái truy kích phía sau.
Mái cong của lâu thuyền xuất hiện ở trên mặt nước, hắn liền thay đổi phương hướng, từ dưới nước vòng quanh hai hòn đảo không người ở giữa, tìm đến chiếc thuyền nhỏ trước đây kéo lên đảo.
Tắm trong ánh chiều tà, cầm mái chèo mà về.
Ba ngày liên tiếp, dải vàng nhạt vắt ngang ở phía tây đầm lầy, chỉ riêng vạch mạ vàng ở ranh giới mặt nước và bầu trời, chói lọi đến mức hơi nhức mắt.
Thế nhưng là ánh chiều tà cũng không lấn át được ánh sáng của những ngôi sao, bảy ngôi sao màu xám xanh lớn từ dưới mặt nước nhô lên, mang theo ánh sáng trong trẻo, giống như những thanh kiếm mới mài.
Hai luồng sáng giao thoa trong khoảnh khắc, ánh chiều tà mất đi ánh sáng cuối cùng, bóng đêm như tấm màn sân khấu bao trùm Lương Cừ.
Ánh sáng đỏ biến mất, nóc trạch đã lâu không động tĩnh bỗng nhiên rung động.
Hình người đế vương chiếm cứ phần lớn diện tích trên nóc trạch bừng nở hào quang, dẫn phát sự cộng hưởng giữa thần tướng, Thủy Viên ở quanh đó.
【 Nhận được một sợi xích khí, giống như một vạn tinh hoa Thủy Trạch hợp thành tan, ngày thường Linh Ngư thì chỉ là hạng thường, nay có thể thăng hoa đến cảnh giới khác. 】
Lương Cừ: “?”
Xích khí?
Xích khí ở đâu ra vậy?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh hào quang đỏ còn sót lại trong màn đêm kia.
Chẳng lẽ là mặt trời?
Chỗ tốt do hiện tượng dị thường của Bính Hỏa mang đến sao?
Nhưng đã qua mười ngày rồi, tại sao hôm nay mới xuất hiện?
Trong đầu Lương Cừ trong thoáng chốc xuất hiện rất nhiều thông tin, lại thiếu đi một manh mối quan trọng, không thể nắm bắt được, đành phải tập trung sự chú ý vào việc thăng hoa lên cảnh giới khác.
Cái gọi là Linh Ngư, vậy mà có thể thăng hoa đến cảnh giới khác!
Lương Cừ đến nay thu được không ít những cơ hội này, Ứng Long, Thiên Ngô, Xuyên Chủ Đế Quân, tất cả là ba loại.
Từ trước vẫn không có cơ hội thăng cấp lên cảnh giới khác, không ngờ hôm nay lại gặp được.
Vậy thì…
Ba loại này, nên lựa chọn loại nào?
Lương Cừ vô thức nhìn về phía Xuyên Chủ Đế Quân.
Nhị Lang Chân Quân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận