Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 754: Xuất quan!

Chương 754: Xuất quan! Xa xỉ. Mua một phần Hỗn Độn chi tức tới làm chất xúc tác. Từ Nhạc Long mà thực sự phục dụng Hỗn Độn chi tức định không hề tầm thường, sau khi phục dụng biết đâu có sự biến đổi lớn. Lương Cừ sờ một cái khúc xương lớn ném cho Ô Long đang ngồi dưới bàn. “Huyền Minh có phải hay không cùng Huyền Hoàng có quan hệ?” Trước kia hắn biết có thể dùng làm chất xúc tác chính là Huyền Hoàng chi tức, tên cũng tương tự nhau. “Có quan hệ chứ sao, một cái là khí trong t·h·i·ê·n địa, một cái là linh khí t·h·i·ê·n địa, nghe thì tên tuổi lớn, nhưng dễ thấy nhất, vốn cũng bình thường, cái sau thì thường thấy trong nước, có chút hiếm. Cái trước thì triều đình hằng năm đều có thể sản xuất ổn định, nghe nói người xưa khai sáng Thực Khí p·h·áp đại tu hành giả, dùng chính là Huyền Hoàng chí công.” Lương Cừ ngạc nhiên: “Đại tu hành giả dùng Huyền Hoàng sao?” “Có gì lạ?” Tô Quy Sơn vứt vỏ cua xuống rồi cười nhạo, “Ta với lão hòa thượng bàn đạo lúc còn đề cập, ngươi có được truyền thừa và y bát của hắn, đối với cái khó trong thực khí, có phải ngươi chưa từng kể ta nghe không?” “Nhớ kỹ rồi, ‘Khó bình’ đổi thành ‘Khó tranh’ ”. “Vậy thì có sao”. Khó bình đổi thành khó tranh? Long Diên Thụy ngồi cùng bàn, còn Long Bỉnh Lân chạy tới ăn ké, Quan Tòng Giản thì dỏng tai lên nghe. Mấy người, từ tông sư, đại võ sư, lang yên cũng có, tò mò về môn đạo trong đó. Long Đao, Long Ly gặm chân cua, hóng chuyện. Ô Long ăn đến say sưa, nhưng thấy mọi người nghiêm túc, nó phun cái xương ống trong miệng ra, liếm liếm môi, rồi đứng dậy ngồi xổm xuống đất. Bốp! Tô Quy Sơn thuần thục tháo rời chân cua, lực kình vỗ một cái, tách tám phần thịt dài nguyên vẹn ra, hắn gắp từng cái chấm giấm, vừa ăn vừa nói. “Nói cho cùng, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng, việc phân chia Hỗn Độn chi tức vốn là để cho người tu hành có thể tăng lên. Ngươi dùng thấy lợi, mạnh, đáng gờm, đó là thượng đẳng, dùng cũng như vậy thôi, bình thường thì là trung đẳng; dùng rõ ràng so với người khác yếu hơn, ai cũng có thể đến giẫm ngươi một chân thì đó là hạ đẳng! Khí thì cũng là khí, người phân nó thành cao thấp hơn kém, là vì người muốn tranh, đi đấu với người khác, đi s·á·t sinh, đi cướp t·h·ị·t. Thiên địa vốn không có, vạn vật chẳng qua là cỏ rơm, việc sản xuất ra Hỗn Độn chi tức lại càng không. Chân chính đại tu hành giả, sẽ không vì dùng khí hạ đẳng mà hối h·ậ·n, cũng sẽ không vì dùng khí thượng đẳng mà hơn người một bậc. Tiểu tử ngươi, mắt thấy bảo vật mà không cần, suốt ngày dính lấy Long Nữ, không đi ngắm hoa đăng, xem đom đóm thì lại xuống ruộng bắt tôm cùng gà Hòa Điền, đủ thứ nhã tục đều bị ngươi trải nghiệm, cũng không chuyên tâm chút nào, không ra thuyền. Thật có vậy không, chi bằng đi nghe lão hòa thượng từng trải, rất nhiều chấp niệm đều sẽ giải quyết dễ dàng, bớt một chút phiền muộn, bớt thêm một chút đường gập ghềnh”. Mọi người đều có chút suy tư, những lời nói kế tiếp tự động lướt qua. Lương Cừ nghe thấy mà xấu hổ. Lúc trước khi chưa đạt được thì Tô Quy Sơn còn xúi giục, làm sao giờ có rồi thì ý lại đổi khác? Tô Quy Sơn lau miệng. “Tuy nói chín thành chín người bước lên con đường tu hành đều ôm suy nghĩ muốn xiết ch·ặ·t Nắm đ·ấ·m, sống tốt hơn người, nhưng người thực sự có thể leo lên đỉnh tiêm thường thường sẽ không có tâm tính cố chấp đó, quá mức truy cầu sức mạnh. Ngày xưa Long Tượng Võ Thánh cực kỳ thích đấu, Thú Hổ thì ba năm không nghẹn, Trăn Tượng thì mười năm không nghẹn, từ trong nước mà ra ngoại cảnh, ở trong cùng cảnh giới không có đối thủ, lấy chiến đấu để rèn luyện, đến trận thánh chiến thì một chọi ba, trực tiếp đốn ngộ tấn thăng. Nhưng hắn g·iết hai thiên nhân tông sư, làm trọng thương một người, gây chấn kinh cho thế gian, cuối cùng lĩnh ngộ, lại là không tranh mà tranh, một tên hung nhân, mấy chục năm nay, tướng mạo dần hòa ái, giống thúc phụ nhà bên, ngươi thấy có lạ không?” Lương Cừ nghiêm túc thần sắc. “Vãn bối thụ giáo.” “Thụ cái gì mà thụ, bắt chước theo lời của người khác thôi, lão hòa thượng nói lúc ấy ngươi chắc căn bản nghe không hiểu, cảnh giới của ta không cao bằng lão ta, nhưng cao hơn ngươi, chẳng qua là đồ chơi cũ được sửa sang lại mà thôi, có được cảnh giới đó thì mấy cái phòng chứa đồ của ngươi bây giờ chắc cũng thành vô nghĩa rồi.” Một câu nói đùa, không khí trên bàn cơm lại lần nữa hòa hợp. Ăn uống xong rồi ai nấy làm việc. Ô Long cụp tai xuống, tiếp tục cúi đầu gặm. “Sao mà từ khi Hải phường chủ vừa đến, người người đều là tông sư vậy, mọc lên như nấm? Chúng ta một cái phủ, cuối năm nay, chẳng phải ở ngoài sẽ có đến bảy tám vị tông sư sao?” Lương Cừ hỏi. Hắn cũng có chút hoài nghi Thú Hổ lên Trăn Tượng không có khó như người ta nói, nghe nhầm đồn bậy. “Nói nhảm! Bọn chúng lấy được Hỗn Độn chi tức mà không vào được Trăn Tượng thì triều đình dựa vào cái gì phái đến? Nhìn trẻ, toàn người bốn mươi tr·ê·n dưới cả thôi, mấy năm trước khi đến, mấy cái người cầm đầu đều từng luyện qua trăm lần, người không đủ năng lực thì căn bản là không được chọn lên! Cũng như việc ch·ố·n·g lũ thả đậu nành xuống sông vậy, xuống dưới thì hút nước, tự mình bành trướng để chặn lỗ hổng, triều đình chọn người chính là chọn những hạt đậu tốt, tích lũy một hai năm c·ô·ng lao, không có Hỗn Độn chi tức thì cũng đưa cho thôi.” Dễ hiểu như vậy đấy. Khi gặp lũ lụt thì người ta sợ nhất vỡ đê, đôi khi không đủ đá để lấp, nên mới lấy lương thực ra dùng. Đậu nành chính là vật liệu tốt nhất để chắn nước, nếu không vì quá lãng phí lương thực, thì so với đá sỏi lại còn dễ dùng hơn, thả xuống nước thì nó sẽ nở ra và chặn kín ngay lỗ hổng, cực kỳ k·í·n kẽ. Quỷ Mẫu giáo chính là “hồng thủy”, m·á·u tươi của bọn chúng thì triều đình sẽ dùng nó để làm vật chặn Hồng, “Đậu nành” chẳng qua là Lương Cừ đã ra tay dắt mối, còn chưa đợi đến khi m·á·u tươi tích lũy đủ thì để cho Hải phường chủ đi trước mà đổ hết nước rồi. Nhưng bất kể thế nào, mục đích của triều đình cũng đã đạt được, ở cạnh Quỷ Mẫu giáo, từ không đến có, từ nơi tản mát thành một nơi thực địa xây lên đê đ·ậ·p, bảo vệ Nam Trực Lệ ở phía sau. “Sau này biết đâu sẽ có một cảnh đồng bằng mười bốn huyện, một huyện một tông sư thì sao…” Lương Cừ thầm nghĩ… Cuối tháng mười. Thoáng chốc, mùa hè đã qua. Muỗi ở bờ sông đã ít hơn, cỏ lau trắng bay theo gió, rắn cũng co ro thân mình, chuyển vảy vào đất, đào hang ngủ đông. Vô số cua và cá được đưa đến chợ, vảy cá phản xạ ánh sáng trắng chói mắt. Mấy ngư dân lão luyện đều muốn mau chóng hoàn thành mọi thứ trước khi trời thật lạnh, tranh thủ thời gian tích đủ vốn liếng qua mùa đông. Cũng may là có chính sách miễn thuế, năm nay cũng bớt khổ cực một chút. Mập cá nheo vẫn chở Lương Cừ đến trước cổng Oa tộc, sau đó vẫy vây cáo từ, một người một ếch chia binh hai đường, một cái đi địa bàn Long Nhân tộc, còn một cái thì đi cho cóc đại vương làm việc khổ sai, xây dựng cung điện. “Nhị trưởng lão, Nga Anh sao còn chưa ra?” Vệ Lân cũng bắt đầu tấn thăng tông sư rồi, Từ Nhạc Long thì ba ngày hai buổi chẳng thấy bóng dáng, chắc cũng đang bận việc lớn của mình, chỉ mỗi Nga Anh lại xách trước một tháng bế quan mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, sắp hai tháng rồi. “Lão thân cũng không rõ nữa.” Mấy ngày nay toàn trả lời giống y nhau. Lương Cừ thở dài, nằm xuống g·i·ư·ờ·n·g La Hán. Nhị trưởng lão trong lòng buồn cười. Trước đây nàng không nhìn ra, bây giờ thì lại thấy Lương Cừ có chút ngây ngô của tuổi trẻ, rất có vẻ “Dính”, trước tháng mười thì ngày nào cũng đến, còn sau mười tháng thì không chỉ ngày nào cũng đến mà còn tới hỏi han sáng sớm. “Hay là có chuyện gì? Diên Thụy chỉ dùng một tháng mà?” “Không có gì tuyệt đối cả, có lẽ là đại nhân cho Hỗn Độn chi tức tốt quá chăng? Cứ thế mà nuốt chắc cũng hơi khó khăn?” “Vậy sao?” Lương Cừ gãi thái dương, Thái âm cần đến ba vạn tinh hoa, thật sự là có chút không giống những cái khác, trừ khi nói về thời tự, Thái Âm Thái Dương thì thôi, còn lại đều không phân cao thấp, một sợi một vạn, các khí đều bình đẳng. tiện tay đọc sách họa bích của Long Nhân tộc. Trong lúc đang chán nản buồn bực. Nhị trưởng lão giật mình, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài phòng. Bỗng có Long Nhân chạy tới. “Nhị trưởng lão, mau lên, Nga Anh tỷ xuất quan rồi!” Xoẹt! Long Nhân hoa mắt, lại nhìn tập trung vào, thì trên g·i·ư·ờ·n·g La Hán Lương Cừ đã biến mất một cách kỳ lạ! “Thần thông?” Nhị trưởng lão kinh ngạc. Đại Vương Liên liên san s·á·t, Long Nhân Bạch Tầm thay phiên bơi tới bảo vệ, đi khoảng mấy chục trượng thì thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ xanh biếc đứng yên tĩnh, xung quanh đều là Long Nữ thị vệ. 【 cấp cho long chủng khí tức một sợi. 】 【 tiêu hao bốn sợi long chủng khí tức, sinh ra một cái Ứng Long văn. 】 【 long chủng khí tức: hai 】 Ở trước nhà gỗ. Long Nga Anh đang nói chuyện với đại trưởng lão, ánh mắt lướt qua thì trông thấy Lương Cừ đột ngột xuất hiện, đang hoàn hồn đi lại nói không ngớt lời, hỏi cái này cái kia rất quan tâm đại trưởng lão. Ánh mắt bình tĩnh như mặt nước, mềm mại giống như đầm nước, luôn có một loại cảm giác như có như không khác biệt. Nhận ra cái gì đó, đại trưởng lão nhìn xuống bóng người trên mặt đất, chợt thở dài. “Còn chưa che Hoành Môn, đứng ngóng phu quân….” “Gia gia”. “Được rồi, để lão già này nhường chỗ cho người trẻ tuổi.” Đại trưởng lão hiểu rõ nếu ở lại thêm nữa thì cũng chỉ tự chuốc nhục, nên phẩy tay, Long Nữ xung quanh đều lui hơn nửa, nhường chỗ cho bọn họ. Hai con cá nhỏ đuôi quẫy truy đuổi, trên bích ngạnh thì bọt khí vẫn bập bềnh nổi lên. Trong rừng sen trở nên tĩnh lặng. Long Nga Anh không lên trước đón, mà lại lùi về sau hai bước, ngồi trên bậc thềm đá ngay miệng cửa phòng, vỗ vỗ vào mặt chân. “Này ~” Lương Cừ không nhịn được cong môi, lỡ bật cười, vội vàng im lặng, khép đôi môi trắng, vội vã lao tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận