Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 608: Chân thành tâm ý

Trong thọ đường.
Hứa Dung Quang ngồi ở vị trí chính giữa, hướng mặt về phía nam, lưng dựa vào tường, các tông sư ngồi hai bên. Mọi người vốn tập trung ở đây, giờ lại dần tản về phía nam. Người chủ trì lớn tiếng xướng, khiến mọi người vô thức dời bước, tiến về phía bên cạnh đường phía nam, toàn bộ đội hình liền hoàn toàn xáo trộn. Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.
"Nguyên tướng quân? Nguyên tướng quân nào?"
"Yêu Thủ, Yêu Thủ! Bành Trạch có tận hai Yêu Thủ à? Một mình ngươi, làm sao có hai cái đầu?"
"Không phải yêu thú?"
"Ngốc, tai điếc thì đi chữa sớm đi, để ta giới thiệu cho ngươi lão đại phu?"
"Nguyên tướng quân trong Bành Trạch đã được truyền tụng mấy trăm năm, chính là Võ Thánh Yêu Vương! Yêu Vương lúc còn bé da giáp rất cứng, khó lường, Hứa gia hôm nay bày tiệc mừng thọ, quả là quá vẻ vang..."
"Không phải chứ, qua sông có ngày quá giang long luôn mà? Tiểu tử này trước đây chưa từng đến Hoàng Châu, lại càng chưa đến Bành Trạch, sao mà chỉ mới vài ngày lại kết bạn được với Nguyên tướng quân?"
"Nghe nói Lương công tử từng là sư phụ của Thế tử Việt Vương."
"Dương tông sư là người tài giỏi, hiển nhiên bối cảnh phi phàm, bản lĩnh thông thiên!"
"Tam đại gia tộc Trì, Hoắc cùng chia nhau Quân Châu, chỉ có Hứa gia độc chiếm Hoàng Châu, cuối cùng vẫn là có năng lực, dưới mắt ta thấy càng ngày càng hưng thịnh..."
Người chủ trì rất biết cách nhìn người, thấy các tông sư trong sảnh không ai nghi ngờ gì, liền hiểu rõ trong tay mình là hàng thật, gọi hai người lễ bút đến, mỗi người một bên, nâng hộp gỗ tử đàn, quấn quanh thọ đường thong thả bước đi, vừa đi vừa xướng, để ai nấy đều nhìn rõ, nghe hiểu. Thọ lễ tốt nhất chính là ở chỗ này. Không chỉ người đưa lễ có mặt, mà cả người nhận lễ cũng có mặt.
Hôm nay đến chúc thọ rất nhiều người, để đảm bảo đúng giờ khai tiệc, người chủ trì đáng lẽ phải lần lượt gọi tên, để người lên trước chúc thọ, hiện tại trực tiếp nhấn tạm dừng, biến thành một mình Lương Cừ được đặc cách thể hiện. Mọi người trong sảnh đều vươn cổ ra nhìn quanh.
Cảnh tượng này, giống như đang ngắm nhìn một chiếc "bánh pizza" phiên bản đặc biệt lớn. Lương Cừ cảm thấy vô cùng thoải mái, tinh thần sảng khoái. Âm thầm giơ ngón tay cái với Từ sư huynh. Sư huynh tốt! Chính là hiệu quả này đây. Nguyên tướng quân thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngoài trừ những mỹ nữ có vận khí tốt có thể gặp được, người đời chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy.
Bây giờ nào chỉ là thấy, mà còn có thể mặt dày mày dạn sờ tận tay kiểm tra nữa! Long Đao, Long Ly ôm lấy Long Nga Anh. Các trưởng lão vẻ mặt rạng rỡ, cùng chung hưởng vinh quang! Tiệc thọ trước đây không có gì thú vị, giờ đây trong chớp mắt trở nên sống động, vui vẻ. Nhị tổ Hứa gia nghiêng đầu hỏi Dương Đông Hùng: "Thọ lễ này, tối qua sao không nói sớm?"
Dương Đông Hùng cười đáp: "Nhị tổ hiểu lầm, ta thật sự không biết, tối qua tan tiệc, ta hỏi đệ tử, bọn chúng cũng mơ mơ màng màng, chuyện này nên hỏi Dương Hứa." Ba nhà tông sư đều nhìn lại. Dương Hứa đang ngồi sau lưng Dương Đông Hùng liền bước lên phía trước: "Sau Đại Thú hội không được mấy ngày, Lương sư đệ liền đi Bành Trạch du ngoạn, hai mươi chín ngày sau mới trở về, khi lộ diện đã mang về miếng giáp mảnh này."
Các tông sư gật đầu. Dứt lời, người chủ trì đi vòng quanh một vòng, bước lên bậc thềm, để các tông sư xem kỹ, cuối cùng mang đến trước mặt Hứa Dung Quang. Hứa Dung Quang đưa tay khẽ chạm vào, nhất là đường vân màu xanh trên miếng giáp của Thọ Sơn. Mảnh mai rùa với độ tinh xảo không khó tìm, trong Bành Trạch còn rất nhiều, rất nhiều, nhưng mà khí tức Yêu Thủ ngưng tụ phía trên không thể làm giả được dù chỉ nửa phần.
Nhìn xem vân trạch, nhìn xem núi non, nhìn xem mây mù... Thật bao la đến tận đây. Không thể giả được. Thậm chí không phải vô ý nhiễm, mà là cố tình ngưng tụ, đóng dấu như in ở trên đó. Thọ yến có được một phần giáp mảnh của Nguyên tướng quân. Bành Trạch châu phủ mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên. Nếu mà nói ra chắc không biết sẽ làm cho bao nhiêu người bên ngoài ghen tị!
Từ Tử Suất khom người nhếch mép: "Giáp mảnh của Nguyên tướng quân khi còn bé, không biết lão thái gia có ngạc nhiên không?" Hứa Dung Quang thoải mái vô cùng: "Ta nói không sợ những chuyện quái lạ, ai có thể tin được? Dương Hứa, cùng nhau tiến lên đây."
Dương Hứa từ sau lưng Dương Đông Hùng bước nhanh lên hàng đầu. Hứa Dung Quang gọi tổng quản, nhận lấy một chiếc túi màu đỏ tươi. Mở túi vải đỏ ra, bên trong lại có chín chiếc hộp nhỏ màu hồng, trên mỗi hộp đều ghi rõ tên, từng hộp được trao ra. Lương Cừ mở chiếc hộp đỏ của mình, bên trong đặt một con dấu Thọ Sơn Thạch, phía dưới có nhét một hộp nhỏ đựng bùn đỏ. Nâng nhẹ con dấu lên, dòng chữ khắc hiện ra. Chữ viết kiểu gầy, cứng cáp thẳng tắp, đoan trang kính cẩn, đường nét uốn lượn buông xuống, uyển chuyển trôi chảy, thể hiện phong thái của một người khắc dấu chuyên nghiệp.
Đây chính là con dấu do Hứa Dung Quang tự mình khắc! Hứa Dung Quang vuốt râu: "Con dấu Thọ Sơn Thạch ta đã khắc xong mấy ngày trước đây, là tên của từng người các ngươi, Dương tế cao túc khó được mới đến Hoàng Châu một chuyến, hôm nay không chỉ làm ta ngạc nhiên, còn muốn tặng con dấu cho các ngươi."
Từ Tử Suất vuốt ve con dấu khắc chữ, mừng rỡ sau lại không vừa lòng: "Lão thái gia, chuyện này không đúng nha?"
"A, có gì không đúng?"
"Khắc con dấu vốn là lão thái gia đã đáp ứng trước, không được tính gộp chung với tiền mừng thọ hôm nay."
"Ha ha ha, tiểu tử tốt!" Cả sảnh đường cười lớn. Hứa Dung Quang vô cùng cao hứng. Trực tiếp cầm một xấp hồng bao từ khay, thêm một nắm nhẫn vàng, mỗi người một phần hồng bao, nhẫn vàng tùy tiện rải vào ngón út, mỗi người được mấy cái, còn lại hơn phân nửa mang đến chỗ Lương Cừ, nhưng lại chưa đưa ngay, làm ra vẻ đang khảo nghiệm.
"Hôm qua nói xong không chi tiêu, coi như là ngươi có thần thông quảng đại nên miếng giáp mới có được, không có tiêu tiền, nhưng cái hộp gỗ tử đàn này, ít nhiều gì cũng tốn kém chứ?"
"Cũng không phải." Lương Cừ chắp tay, "Vừa hay lão thái gia hỏi, hộp gỗ tử đàn này là do Vương chưởng quỹ cửa hàng ở phía đông thành đưa tặng, từ đầu đến cuối, tiểu tử một hào bạc, một đồng cũng không tiêu, từ trong ra ngoài, tất cả đều là chân thành tâm ý!"
"Ha ha ha, tốt, tốt, tốt!" Hứa Dung Quang cười lớn không ngừng, mấy chục chiếc nhẫn vàng, một mạch đẩy hết cho Lương Cừ. Không, nên nói từ khi Lương Cừ chúc thọ đến giờ, nụ cười của Hứa Dung Quang không hề ngơi nghỉ. Trong sảnh không khí vô cùng náo nhiệt, tràn đầy vui mừng hớn hở.
Tông sư con rể. Giáp mảnh của Yêu Thủ. Nhà nào mà có tiệc mừng thọ náo nhiệt, đặc sắc như thế này? Tổng quản thừa cơ phất tay. Hạ nhân bên trái bên phải thu dọn đồ vật chúc thọ, lau sạch vân tay, cẩn thận đặt cả hộp thọ và giáp mảnh của Nguyên tướng quân lên trên để trưng bày. Khiến cho tất cả những người bước vào thọ đường đều có thể nhìn thấy giáp mảnh. Đến đây. Lễ vật của Lương Cừ tặng mới xem như tạm kết thúc.
Người chủ trì và lễ bút trở lại vị trí cũ, khua chiêng gõ trống để ghi danh người tiếp theo chúc thọ, quá trình chúc thọ vốn đã tạm dừng lại được tiếp tục. Vị trí đã định sẵn cũng âm thầm thay đổi, những tiểu gia chủ lẽ ra phải đợi đến sau cùng đột nhiên được tổng quản thông báo dời lên phía trước… Trở về khu vườn ngồi xuống. Ánh mắt của những người trẻ tuổi "nối tiếp nhau không ngớt" Long Nga Anh xinh đẹp cũng không thu hút được, mà đều dồn về phía Lương Cừ.
Rõ ràng đều là những người cùng trang lứa. Không những có mỹ nhân ở bên cạnh, mà sao có thể gây náo loạn không ngừng như vậy? Đem tặng cái lễ mừng thọ mà cũng có thể khiến mọi người kinh ngạc. Đúng là cẩu tặc! Hoa. Nước sôi vừa đổ, lá trà từ từ giãn ra. Nha hoàn lau bàn ghế sạch sẽ, pha trà mới, chuyển sang nơi khác.
"Khụ khụ, sư đệ, uống nước nhớ người đào giếng nha." Xoạt xoạt. Vàng va chạm nhau kêu lên tiếng thanh thúy, Từ Tử Suất thả phong thư đỏ xuống, rút ra năm mươi lượng ngân phiếu, run rẩy cầm chiếc nhẫn, ánh mắt ra hiệu.
"Cũng không dám quên, hôm nay là nhờ có sư huynh!" Lương Cừ trở lại chỗ ngồi, chia một nửa số nhẫn vàng cho Từ Tử Suất. Mấy chục chiếc nhẫn vàng nghe thì có vẻ nhiều, kỳ thực cũng không quá đáng tiền, chỉ mang tính biểu tượng tốt đẹp.
"Sư đệ tốt! Không uổng công ta bày ra nửa chiêu kế nhỏ!" Từ Tử Suất vui mừng khôn xiết. Lương Cừ cũng không quên Long Nữ ở bên cạnh, chỗ còn lại để cả ba người tùy ý chọn lựa cái nào vừa tay, hợp kiểu. Bạch! Bên trong "Nhãn Thức Pháp", ánh mắt giống như lông trâu liền biến thành kim châm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận