Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 165: Vô dụng lão gia hỏa

Chương 165: Lão già vô dụng
Toàn bộ đáy nước tĩnh lặng như một cái kén tằm mùa xuân, treo lơ lửng trên lá, trên ngọn chỉ còn tiếng gió thổi. "Ùng ục ục". Một nắm đấm gõ lên đầu, phun ra mấy bong bóng khí, lảo đảo bay lên trên.
"Ngươi vậy mà có thể nói chuyện?!" Lương Cừ dùng sức đấm mạnh vào vỏ trai, gõ đến vang bang, làm dòng nước xung quanh xao động khiến cây rong múa loạn xạ. Đến giờ, Lương Cừ mới biết từ miệng con cá trê mập là đại yêu cóc có thể nói chuyện, giao tiếp chẳng khác gì người thường. Nhưng đó là đại yêu mà, có sức mạnh ngang Trăn Tượng tông sư, chính là dạng tồn tại đứng đầu trong các đại yêu, dạng tồn tại như thế có trí tuệ thì chẳng có gì lạ. Một con trai tượng nhỏ bé lại có thể nói chuyện? Nhưng con trai tượng chỉ nói hai câu rồi im bặt, mặc kệ Lương Cừ hỏi thế nào cũng không chịu lên tiếng nữa.
"Này, đừng có giả chết!" Lương Cừ tìm hòn đá trên đất, ném mạnh loảng xoảng vào vỏ trai. Chẳng hề hấn gì, nhưng âm thanh và chấn động lại rất lớn. Lương Cừ nhặt một tảng đá lớn, đi lên hỗ trợ, cá trê mập và Bất Năng Động ở xung quanh tìm đá, dùng đầu húc tới, một người một thú đập vỡ rồi lại đổi hòn khác. Gõ một hồi lâu, trai tượng vẫn bất động. Lương Cừ vứt cục đá vụn trong tay. "Ngươi mà nói chuyện, ta sẽ cho ngươi biết, ta quen hai võ sư, mà còn là thú hổ võ sư, dễ như trở bàn tay là có thể đập nát vỏ ngươi!"
"Thú hổ cũng không mở được vỏ ta!"
Ôi chao! Đúng là năng lực kỳ quái. Lương Cừ không biết con trai tượng có khoác lác không, nhưng vỏ của nó thì cứng thật, nên cũng có chút tin cậy.
"Ngươi không sợ thú hổ, chẳng lẽ không sợ chấn? Không sợ chấn, chẳng lẽ không sợ lửa đốt? Thú hổ đại võ sư mở không ra, ta sẽ đem ngươi lên bờ, dựng đống lửa trại rồi dùng lửa đốt được không? Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, đốt một hồi ta lại tưới nước lạnh, tưới xong lại đốt tiếp. Biết đây là biện pháp gì không? Biện pháp phá núi đấy! Dựa vào biện pháp này, núi cao mấy ngàn trượng người bình thường cũng có thể san bằng, ta cho ngươi nếm Huyền Hỏa, tưới nước đá...". Con trai tượng lại lần nữa chấn động mạnh mẽ.
"Ngươi thật vô sỉ!"
"Ngươi nói ta vô sỉ, há không chứng minh biện pháp của ta hữu dụng?" Lương Cừ cười ha hả. Người ta còn có thể nhịn tiểu được sao? Đừng nhìn con trai tượng này không đến mười mét, phỏng chừng so nhiều yêu thú vài chục mét còn lì đòn hơn. Nếu thực sự muốn mở, chỉ là khó khăn trong việc di chuyển thôi. Cười xong, Lương Cừ dựa vào bên con trai tượng, sờ cả cái vỏ lớn: "Ngươi có linh trí, vậy có thể giao lưu, chúng ta không cần đánh nhau sống chết. Ngươi nghĩ xem, ta mà muốn làm vậy thì đã không nói với ngươi ra rồi, đúng không?"
Trai tượng im lặng.
Tuy thủ đoạn đốt bằng lửa thì hèn hạ vô sỉ, nhưng vẫn có uy lực của nó. Trai tượng nhất tộc vốn không thích di chuyển, nhưng lại có thiên phú trời cho, có thể khiến trọng lượng tăng lên gấp bội, hơn nữa lại có mối liên hệ với mặt đất, nó là mặt đất, và mặt đất là nó. Muốn di chuyển, phải dời cả khu đất xung quanh lên. Nhân tộc võ sư thú hổ muốn mang nó đi là quá khó!
"Đúng là vịt chết mạnh miệng mà." Lương Cừ lắc đầu, bốn ngón tay vỗ lạch bạch lên vỏ trai. "Thực ra, không chỉ có hai thú hổ đại võ sư đâu, ta còn quen một Trăn Tượng tông sư, quan trọng là hắn còn là một lão hòa thượng, mà hòa thượng thì là người thờ Phật giáo, trong «Pháp Hoa Kinh» nói Phật giáo có thất bảo. Vàng, bạc, hổ phách, san hô, lưu ly, mã não..." Lương Cừ giơ ngón tay lần lượt đếm, cứ đếm một ngón tay lại gập một ngón, đến ngón thứ sáu thì dừng lại. "A, cái cuối cùng là cái gì nhỉ, các hòa thượng thích làm hạt châu, trừ tà bảo vệ bình an, hình như là gì đó xa...".
Con trai tượng không kìm được. "Rốt cuộc các người muốn gì?"
"Ha ha, đơn giản, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, vì sao ngươi có thể nói chuyện? Mà lại còn nói cổ văn?"
Theo lẽ thường, trừ văn viết thì người ta ít khi dùng cổ văn, tốn công tốn sức, đầu óc cứ phải xoắn lại. Ai ngờ trai tượng không trả lời mà hỏi lại: "Sao nhữ lại nghe ta nói được?"
"Ta đang hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi ta." Lương Cừ gõ lên vỏ trai, để nó biết rõ vị trí của mình. Trai tượng nghẹn lời, nó còn hoang mang hơn cả Lương Cừ, phải suy nghĩ một lúc mới lựa được từ. "Thủy thú khi đạt tới cái gọi là yêu cảnh thì có thể liên hệ bằng ý niệm, ngô và nhữ ý niệm không thông, làm sao có thể nghe ta nói?"
Lương Cừ giật mình, nói vậy vấn đề là ở mình sao? Có thể trực tiếp ăn cắp sóng mã hóa để trò chuyện? Càng nghĩ, hắn càng thấy có lẽ đó là năng lực của Trạch Nhung, hoặc do đầm nước chiếu cố mà thành. "Vậy sao ngươi lại dùng ngữ khí cổ xưa?"
"Ta sống ngàn năm, đều nói như vậy!" Trai tượng gần như phát điên, nó sống một ngàn năm, đều nói như vậy. Cái gì mà cổ xưa, từ trước đến nay đều như thế.
"Một ngàn năm?" Lương Cừ kinh ngạc, hắn biết trai tượng sống rất lâu, có con có thể sống vài trăm năm, nhưng không ngờ con trai tượng trước mắt lại sống đến một ngàn năm! Đúng là ưu thế của vật chủng, võ giả tu luyện tới Võ Thánh mới có tuổi thọ tám trăm, còn có loài trời sinh đã trường thọ rồi. Mắt Lương Cừ sáng lên. "Sống lâu vậy, vậy chẳng phải ngươi biết rất nhiều bí mật sao? Ngươi có biết sông Giang Hoài có bảo vật gì không? Biết chỗ nào có bảo thực ngàn vạn năm không?"
Trai tượng: "..."
"Ta không di chuyển được, biết... rất ít."
"Hóa ra là một lão già vô dụng." Trai tượng: "..."
Nếu nó có thể di chuyển nhanh nhẹn, thì đã sớm trốn rồi, đâu đến nỗi phải ở đây bị tên nhóc tóc vàng ức hiếp chứ. Chỉ muốn kẹp chết tên này thôi. Đáng hận là tổ tiên không cho nó đôi chân! 【Thủy Trạch tinh hoa + 0.1】 Mắt Lương Cừ lóe lên: "Ngươi có nghe qua Thủy Trạch tinh hoa chưa?"
Trai tượng suy tư một chút. "Chưa từng nghe qua."
Chưa từng nghe... Lương Cừ thầm nghĩ, nhìn trai tượng mà không biết mình có khả năng giúp nó hấp thu Thủy Trạch tinh hoa.
"Ngươi từ đâu đến, sao lại ở đây?" "Ta vốn sinh ra ở Đông Hải, sau biến cố trong tộc, lúc ta còn nhỏ chỉ cao khoảng hai thước, ký ức cũng không còn rõ. Nước cuốn trôi tới đây, về sau thì không biết."
"Ngươi biết Yêu Đình dưới đáy sông Giang Hoài không? Có nghe nói về một đại yêu dáng dấp như con cóc không?"
"Dưới đáy sông có Long Cung, Long Vương cai quản, yêu quái ở bốn góc, chính là Tứ cung Yêu Đình. Chưa từng nghe có cóc đại yêu, thường thì ở chỗ nước nông, không giao tiếp với Yêu Đình nên ta không biết nhiều về yêu quái."
"Dưới đáy sông Giang Hoài có Long Vương?"
"Long Vương đã chết, giờ chỉ còn một con Giao Long chiếm tổ."
"Long Vương chết thế nào?" "Không biết."
Hóa ra đúng là có Giao Long. Lần đầu Lương Cừ có được câu trả lời chắc chắn, còn lại trong sách chỉ là những truyền thuyết nửa vời. Như vậy có thể thấy, cái gọi là Yêu Đình, chỉ là tổ chức xã hội yêu thú dưới trướng Long Cung mà thôi. Long Cung... Không biết Long Cung dưới đáy sông Giang Hoài, có thực sự tráng lệ như trong chuyện cổ tích không, có vô số vàng bạc châu báu hay không. Sau này mình có cơ hội vào ở trong đó không? Suy nghĩ của Lương Cừ hơi lan man, nhìn lại con trai tượng trước mặt rồi hỏi tiếp.
"Với hình dáng này của ngươi, tính là có thực lực như nào?"
"Tộc ta sinh ra mà cao hơn ba trượng, đều là Trăn Tượng đại yêu của nhân tộc." Lương Cừ nhìn lên nhìn xuống, trai tượng trước mắt cỡ chín mét, gần ba trượng rồi. Gần đạt đến Trăn Tượng đại yêu mà cũng chỉ đến mức này thôi sao? Hình như cảm nhận được sự coi thường của Lương Cừ. "Tộc ta lấy phòng ngự, trường thọ làm thế mạnh, trong cùng cảnh giới thì không ai phá được vỏ ta, tuổi thọ cũng khó ai sánh bằng, những thứ khác... đều yếu kém."
Toàn điểm phòng ngự và tuổi thọ cả. Lương Cừ đại khái hiểu được, con người phân chia yêu thú phần lớn là dựa vào thực lực của hệ thống riêng họ. Thế giới lớn như vậy, kiểu yêu thú nào mà không có, không có gì đáng lạ.
"Câu hỏi cuối cùng, trên người ngươi có trân châu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận