Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 124: Từ "Phó" đề lĩnh

Lương Cừ dừng lại chèo thuyền, chờ người kia đến. Đến gần rồi hắn mới nhận ra, người đó đang đứng trên một chiếc ghe độc mộc hẹp dài, trông hơi giống thuyền độc mộc nhưng rộng hơn chút, hai bên treo đầy những thứ như cần câu.
Nhưng mấy thứ đó không quan trọng, quan trọng là đối phương không cần chèo mà vẫn có thể nhanh chóng tiến gần đến chỗ hắn!
Là cao thủ!
Lòng Lương Cừ chấn động, trở nên cảnh giác.
Người thường không có khả năng ngự thủy, không cần gió mà đi như vậy, chắc chắn là dùng một loại kình lực kỳ lạ nào đó.
Nghĩ kỹ thì hắn nên chú ý từ lúc người đó gọi rồi mới phải - người thường ở gò đất cao lắm chỉ có thể truyền âm được khoảng trăm mét, vậy mà lúc trước người này cách hắn ít nhất một dặm, tiếng vẫn rất rõ.
Với thực lực của Lương Cừ bây giờ, tuy kỹ xảo không bằng, nhưng nội lực thâm hậu, đánh với võ sư tuấn mã mới vào chắc cũng ngang cơ, nhưng ở trên sông, võ sư tuấn mã đại viên mãn chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Người kia trạc tuổi đôi mươi, khoảng giữa thanh niên và trung niên, mặc áo xám thêu hoa văn vàng.
Nhưng võ giả không thể dễ dàng đoán tuổi qua vẻ bề ngoài, có người trẻ măng vậy thôi chứ đã ngoài năm mươi rồi cũng nên.
Đến trước mặt Lương Cừ, Từ Nhạc Long chắp tay nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết huyện Bình Dương ở hướng nào không? Còn xa lắm không?"
"Ở bên kia, khoảng chừng mười hai dặm đường."
Lương Cừ đưa tay chỉ.
"Đa tạ tiểu huynh đệ chỉ đường." Từ Nhạc Long chắp tay rồi chuẩn bị đi, bỗng nhìn Lương Cừ thêm lần nữa, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó hắn quan sát kỹ lưỡng, thấy trên thuyền Lương Cừ có đủ ngư cụ, lại càng tò mò, "Tiểu huynh đệ là ngư dân sao? Công phu cũng được đấy chứ? Làm võ giả rồi mà vẫn đi bắt cá à? Chắc có việc nào tốt hơn để làm chứ?"
Lương Cừ càng thêm cảnh giác.
Đối phương vậy mà có thể liếc mắt nhìn ra hắn đã luyện võ.
Hắn tự nhận khả năng che giấu hơi thở của mình cũng không tệ, trừ phi là cảnh giới Lang Yên, nếu không thì không dễ nhìn ra được hắn là người có luyện tập.
Đại cao thủ!
Nhưng câu nói tiếp theo của đối phương khiến Lương Cừ không tài nào hiểu được.
Từ Nhạc Long tự phân tích xong liền gật gù liên tục, lái thuyền nhỏ lượn một vòng: "Võ giả xuất thân ngư dân, được đó được đó."
Hắn một mình câu cá trên thuyền, kết quả mãi đến khi tỉnh lại mới biết đội tàu đã đi đâu mất tiêu.
Trên người lại không có bản đồ, chỉ đành tự lần theo hướng trí nhớ mà đi, mất cả buổi trời mới gặp người, hắn tính bụng sẽ hỏi đường, không ngờ lại trùng hợp vậy, gặp được một mầm non tốt.
Tuổi còn trẻ, lại là ngư dân, khí huyết mạnh mẽ, thiên sinh là người coi sông giỏi!
Đang lo cấp dưới thiếu người đây, trước mắt lại là người bản địa, không có gì thích hợp hơn.
Từ Nhạc Long lập tức mở lời mời: "Có hứng thú đến Hà Bạc sở làm không, cứ từ cấp thấp làm lên, đợi vài năm, nói không chừng có thể vớt được cái chức Hà trưởng quản lý cả một con sông, đó là chức quan đường đường chính chính."
Hà Bạc sở?!
Trùng hợp vậy sao?
Lương Cừ hơi bất ngờ: "Xin hỏi đại nhân là..."
"Ta là phó đề lĩnh mới nhậm chức của Hà Bạc sở huyện Bình Dương, Từ Nhạc Long." Từ Nhạc Long vung vạt áo lên, lộ ra tấm lệnh bài có chữ “Từ” thật to.
Quái quỷ, vậy mà gặp cấp trên ở đây!
Tính ra thời gian thì đám quan chức Hà Bạc sở cũng vừa hay đến lúc này.
Nhưng Lương Cừ không hiểu vì sao lại trùng hợp vậy, vừa ra ngoài đã gặp!
Người Hà Bạc sở ai cũng phong cách như vậy hay sao, lại vác thuyền nhỏ đi lung tung trên sông?
Lương Cừ vội thi lễ một cái, cũng lấy ra lệnh bài Hà Bá: "Hà Bá Lương Cừ vừa nhậm chức của Hà Bạc sở, xin ra mắt Từ đại nhân."
Từ Nhạc Long liếc nhìn lệnh bài: "Lương Cừ, là cháu trai của Dương Đông Hùng Dương thúc sao?"
Lương Cừ thấy Từ Nhạc Long xưng hô có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu: "Dạ đúng."
Từ Nhạc Long cực kỳ kinh ngạc.
Hôm nay hắn ra đây là hoàn toàn tùy hứng, gặp Lương Cừ cũng là trùng hợp trong trùng hợp.
Muốn giả bộ tình cờ gặp mà trúng phóc, căn bản không thể nào!
Cái người ngư dân này, vậy mà lại là đệ tử của Dương Đông Hùng!
Nhớ lại công báo hắn từng đọc, Từ Nhạc Long mừng rỡ: "Thì ra người nghĩ ra cách ghép vần lại là cậu à, ta còn thắc mắc vì sao có võ giả lại đi bắt cá, hóa ra là người một nhà."
Lương Cừ chẳng hiểu gì, người một nhà là sao?
Thấy Lương Cừ ngơ ngác, Từ Nhạc Long giải thích: "Cha ta là Quan Anh Bá Từ Văn Chúc, ông nội ta là Ngụy quốc công Từ Hữu Quang, năm đó Dương thúc liều mình trên chiến trường cứu cha ta, từ lúc ta còn nhỏ cha ta đã bảo ta gọi Dương thúc rồi. Về sau con trai thứ hai của Dương thúc hy sinh trên chiến trường, ông ấy muốn cáo lão về quê, cũng là cha ta gật đầu đồng ý, chứ nếu không thì với thực lực lúc đó của Dương thúc, rất khó lui ra được."
Ra là vậy!
Lương Cừ bừng tỉnh.
Dương sư từng làm việc dưới trướng tướng quân Từ Văn Chúc, chuyện này hắn biết, chỉ là không ngờ Dương sư từng oanh liệt như thế, càng không nghĩ tới cấp trên của mình lại có mối quan hệ như vậy.
Chuyện tốt mà!
Chuyện tốt lớn ấy chứ!
Cấp trên của mình gọi sư phụ của mình là thúc, Lương Cừ mà đời trước có được mối quan hệ kiểu này thì đã sớm thăng quan, đâu đến nỗi làm con chó làm thêm giờ, cứ gọi là phải tới.
Từ Nhạc Long thở dài: "Đáng tiếc."
Lương Cừ chợt thấy bất an, sao tự dưng lại đổi giọng?
"Lúc đầu ta nên được làm chính thức, kết quả bị người ta nẫng tay trên, thành ra phó chức."
"Vốn nên là?" Lương Cừ ngửi thấy mùi thuốc súng.
Từ Nhạc Long ngồi trên thuyền nhỏ của mình, một bên lấy cần câu, thuần thục gắn mồi, thả xuống sông, rồi vỗ vào thân thuyền, ý bảo Lương Cừ lại ngồi nói chuyện cùng.
Lương Cừ ngồi ở mũi thuyền có mái che của mình, nghe Từ Nhạc Long nói chuyện.
"Ngươi nghĩ Quỷ Mẫu giáo có thắng được Đại Thuận không?"
"Đương nhiên là không, Quỷ Mẫu giáo chỉ là con ve sầu cuối mùa thôi, chỉ là dựa vào việc trốn trong đầm lầy nên mới sống được lâu thôi."
"Vậy nghĩa là đây là một trận chiến chắc chắn thắng, đúng không?"
Lương Cừ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc.
"Ồ? Ý ngươi gật đầu rồi lại lắc đầu là sao?"
"Nhìn từ đại cục, đúng là đây là trận chiến chắc chắn thắng, nhưng từ tình hình cụ thể, thì không hẳn, năm xưa Ngụy quốc công không làm trọn công, một phần là do đầm lầy khó đánh, một phần cũng do ba chiếc đinh gỉ trong cái thuyền mục của Quỷ Mẫu giáo, nếu dễ đối phó vậy, thì triều đình đã chẳng cần phải đặt ra cái huyện Bình Dương, để rồi sau này thành Bình Dương phủ."
Từ Nhạc Long cười lớn: "Tiểu tử ngươi ngược lại cũng có kiến thức đấy, có đọc sách à?"
"Có đọc được nửa năm."
"Ừm, đúng là như vậy, nhưng cuối cùng, trận chiến này Đại Thuận chắc chắn sẽ thắng, nhưng công lao thắng trận này, ai sẽ được hưởng?"
Đầu óc Lương Cừ xoay chuyển nhanh như điện: "Mọi người đều xem chuyện này như là miếng mồi béo bở?"
Từ Nhạc Long gật đầu: "Đúng là như vậy, cha ta để ta tới làm Xá Lĩnh Hà Bạc sở, chính là vì có ý định này, vốn là đã quyết rồi, kết quả Lương quốc công lại thò một chân vào, phái cháu của hắn làm chính Xá Lĩnh, vậy nên ta chỉ đành làm phó đề lĩnh."
Lương Cừ hơi mơ hồ, hồi ở thư viện hắn có đọc qua chút về quan hệ của triều đình Đại Thuận.
Nếu nhớ không lầm, Lương quốc công không lợi hại bằng Ngụy quốc công thì phải?
Ngụy quốc công là tước vị được phong từ những ngày đầu khai quốc, còn Lương quốc công là sau này lập công mới được phong, vậy mà Từ Nhạc Long dễ dàng bị đẩy xuống như vậy sao?
"Ta đoán ngươi đang nghĩ vì sao ta dễ dàng bị đẩy xuống như vậy đúng không?"
Lương Cừ gật gật đầu.
"Lý do rất đơn giản thôi, đó là vì gia gia ta lợi hại hơn Lương quốc công rất nhiều, mấy người con trai của ông ta cũng lợi hại hơn con trai của Lương quốc công, nên ngược lại là đoạt không lại Lương quốc công, ngươi hiểu chưa?"
Lương Cừ suy tư một hồi thì hiểu.
Thì ra là thế.
Quá lợi hại, ngược lại lại không đoạt được chỗ của kẻ không lợi hại bằng.
Đương gia nắm quyền, rốt cuộc vẫn là do vị Thiên Tử kia quyết định.
"Muốn ta làm đề lĩnh, cậu sẽ dễ sống hơn nhiều, đáng tiếc, con trai của Lương quốc công khó đối phó lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận