Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 604: Xuất quan!

Chương 604: Xuất quan! Lá rụng phiêu chuyển, che khuất trên bàn cờ hai quân cờ đen trắng. Bành Trạch Yêu Thủ giáp mảnh, các sư huynh "Yêu thích không buông tay" nắm rùa mảnh không chịu thả. Đã được nửa khắc đồng hồ. Lương Cừ phóng tới chỗ có nắng sớm chiếu xuống nhìn nghiêng, thấy lít nha lít nhít, toàn dấu vân tay. Các sư huynh vẫn chưa thỏa mãn. Rùa loại sinh trưởng sẽ tự nhiên lột xác, một lần lột trước sau giáp lưng có hơn mấy chục mảnh, là vì có một lớp màng mỏng rất dẻo dai. Tinh quái lột ra tới đơn giản càng dày, dùng để làm giáp trụ đều không đạt tiêu chuẩn, cho ăn no bụng nhập thuốc. Tiếc rằng rùa lột xác nó không thể coi thường. Yêu Thủ đầm lầy Giang Hoài là Giao Long, nhưng trong truyền thuyết thần thoại, Giao Long thường xuất hiện với hình tượng không mấy tốt đẹp, không có hào quang lớn. Người dân Giang Hoài không ai lấy việc đeo Giao Long làm vinh. Nguyên tướng quân thì khác, bên ngoài chưa từng có hành động cướp đoạt Long cung, thêm nữa ít khi lộ mặt, cảm giác thần bí càng tăng thêm. Bỗng dưng có một lần. Đều như là giúp "Hái lăng nữ", "Hoán Sa nữ", "Dệt nương" trị hết bệnh kín, khôi phục thanh xuân. Sống được đủ lâu, thương hại phàm nhân, cứu khổ tế thế... Hiển nhiên là điềm lành rồi! Mấy trăm năm tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật, sớm đã trở thành một biểu tượng văn hóa đặc thù trong lòng người dân ở các châu phủ xung quanh Bành Trạch. Dù là võ sư cũng khó tránh khỏi tục. Uy chấn bát phương, vang danh thiên hạ trước kia, ai mà không từng là đứa bé ê a tập nói? Chẳng bao lâu nhận thức đồ gốm, rất dễ lưu lại ấn tượng sâu sắc. Dương Hứa không dám nghĩ, sư đệ trong tiệc thọ lấy ra mảnh giáp này, sẽ oanh động đến mức nào, bảo vật đưa chúc thọ chắc gì đã bằng món đồ chơi trước mắt. Mấu chốt là không tốn tiền! Lớp vải lót mặt mũi cũng có đủ."Hộp quà đâu?" "Trở về thường sẽ tìm người ghép, nói trước khi trời tối sẽ đưa đến, lúc đầu muốn dùng gỗ trinh nam, chưởng quỹ khăng khăng đổi cho ta thành gỗ tử đàn, trắng kiếm một phần." Dương Hứa bật cười. "Giáp mảnh của yêu thú thì có thể đưa, cái hộp đựng giáp mảnh tiện nghi lại muốn chiếm?" "Ta không có yêu cầu." Lương Cừ thề thốt phủ nhận, "Chưởng quỹ muốn cầu một cơ hội, ta cho hắn một cơ hội mà." "Mọi người đang nói chuyện gì đó? U, tiểu sư đệ từ Bành Trạch trở về rồi à! Có gì khác biệt so với ở đầm lầy Giang Hoài không?" "Lương sư đệ ăn điểm tâm chưa? Vừa vặn, giả sư phụ làm sớm một chút, có bánh bao hấp cua hoàng, có muốn ăn hai cái không?" Tào Nhượng, Hồ Kỳ tay xách hộp cơm vào cửa. Từ Tử Suất phất tay chào hỏi. "Không quan tâm điểm tâm hay không, mau lại đây xem bảo bối này, đảm bảo chưa từng thấy!" "Cái gì đồ tốt?" Hai người nhìn thấy giáp mảnh, cảm thấy choáng váng. "Tê ~" Không cần nói cũng biết. Giáp mảnh lại thêm hai phần vân tay. Chập tối. Ngựa đen vung đuôi. Bánh xe ép lên phiến đá. Chưởng quỹ tự mình cưỡi xe ngựa, đi vào cửa lớn nhà Hứa, gặp Lương Cừ từ trong trạch viện đi ra, nỗi lòng lo lắng bỗng vơi đi một nửa. Giáp mảnh của Nguyên tướng quân là thật hay giả, hắn kiến thức có hạn, nhìn không ra. Nhưng đã ra từ Hứa gia, còn đặt làm một hộp quà kiểu này, khả năng lừa gạt liền tương đối nhỏ. Nếu thật sự là của Nguyên tướng quân... Chưởng quỹ nhanh bước về phía trước, nâng tặng lễ hộp. "Đại nhân, thời gian còn sớm, ngài xem thử có gì không ổn không, tranh thủ thời gian có thể sửa lại một chút." Mảnh giáp phẳng rộng lớn, nên cả hộp quà trông như một chiếc hộp bánh pizza phóng to, vì là gỗ tử đàn nên cầm lên tay khá nặng. Chính diện có một chữ "Thọ" được khắc bằng bút lông rất lớn, đỉnh thiên lập địa, chiếm hơn một nửa diện tích. Mặt sau khắc hình thần rùa Đà Sơn, mây lành bao phủ, thủy triều dâng trào. Bên dưới chữ "Thọ" còn khắc thêm các họa tiết hoa mai, quả đào, hoa cúc, cây tùng, ở giữa chen lẫn tên của Lương Cừ, màu sắc rực rỡ, quả thực là tinh mỹ. Mặt bài! "Tay nghề giỏi!" Một tên hỏa kế chen vào nói: "Nghe nói là giáp mảnh của Nguyên tướng quân, chưởng quỹ nhà ta tự móc tiền túi, mời Đinh đại sư nổi tiếng ra tay, nếu không, họa tiết phức tạp thế này, thợ thủ công bình thường không ba bốn ngày sao làm xong được?" "Lắm miệng!" Chưởng quỹ nghiêm mặt trách mắng, "Tiêu nhiều tiền bạc thì thế nào, là ít hay nhiều, tất cả đều là tấm lòng thành của người Hoàng Châu ta đối với Hứa đại nhân, cũng là để bày tỏ sự tôn trọng với Nguyên tướng quân!" Chưởng quỹ và hỏa kế kẻ xướng người họa. Lương Cừ nào mà không nhìn ra mục đích, vỗ vỗ vào hộp quà. "Chưởng quỹ yên tâm, trong tiệc thọ ngày mai, nhất định sẽ nhắc đến ngài vài câu." "Ôi, nhiều khi không tiện quá." "Ai, hộp quà tinh mỹ như thế, lại còn dùng loại vật liệu quý giá thế này, không thể so với quà chúc thọ của người ngoài được, sao có thể để ngài chịu thiệt?" "Công tử quá khen, lão già này đa tạ công tử!" Chưởng quỹ không dám từ chối nhiều, khom người nói cảm ơn, thấy Lương Cừ có chút hài lòng, cuối cùng, xoa xoa hai lòng bàn tay. "Chưởng quỹ có việc gì sao?" "Còn một chuyện muốn hỏi công tử." "Cứ nói đừng ngại." "Sáng nay lúc công tử rời đi, lão già này càng nghĩ càng thấy quen mắt, nhớ tới mấy ngày trước Xích Sơn lĩnh có Đại Thú hội, từng gặp qua chân dung người đoạt giải nhất Quá Giang Long, phong thần tuấn dật, công tử ngài rất giống...""Chính là ta." Lương Cừ thản nhiên thừa nhận. "Quả nhiên là công tử rồi!" Chưởng quỹ tinh thần đại chấn, "Ta đã bảo mà, người như rồng phượng trong loài người, cũng là người thấy Nguyên tướng quân rồi! Công tử quả thực là đệ nhất lưu trong thiên hạ!" Quá tốt! Hứa gia ra mặt đã được năm thành, nay lại thêm Quá Giang Long đã tăng đến tám thành! Cầm lại hộp quà. Thát Thát Khai muộn luyện trong viện. Long đao lau sạch sẽ dấu vân tay trên giáp mảnh, cất vào hộp quà được lót vải nhung đỏ. Vốn định tắm rửa nghỉ ngơi. Bành bành bành! Từ Tử Suất gõ cửa phòng. "A Thủy, sư phụ xuất quan!" Hốt. Lương Cừ cùng Từ Tử Suất xuyên qua hành lang trong phòng, men theo đường nhỏ, hóa thành tàn ảnh, mang theo vô số lá rụng, cùng nhau chạy đến đình viện. Trong nội viện bốn góc đều đốt ánh nến hừng hực, ánh sáng cam chiếu rọi khuôn mặt mọi người. Người có mặt cũng không ít. Đứng đầu là Đại tổ và Nhị tổ của nhà Hứa, phía sau hắn là vợ chồng Hứa Dung Quang cùng sư nương Hứa thị, ngoài năm người của Hứa gia, còn có chín vị sư huynh đệ, không có người ngoài. "Sư phụ đâu?" Lương Cừ nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Dương Đông Hùng. Từ Tử Suất lắc đầu. "Không rõ, trước đó sư phụ ở trong phòng nói muốn xuất quan, ta liền chạy đi gọi người, ngươi là người đến cuối cùng." Cũng tốt. Lương Cừ luôn có cảm giác như cố ý tụ tập đủ đầu người. "Sư phụ sao nhanh vậy, trước sau chỉ có mười ngày công phu?" "Đây gọi là hậu tích bạc phát...""Sau này ta liền là tông sư đệ tử, cạc cạc cạc.""Từ sư huynh đừng có cười đểu thế, không có phong thái của tông sư đệ tử đâu.""Lớn mật! Dám bất kính với tông sư thân truyền!" Két két. Cửa chuyển động. Những tiếng bàn tán trong nội viện im bặt, mọi ánh mắt đều đồng loạt chuyển hướng ra cửa phòng. Trong phòng không đèn, đen kịt mờ ảo. Chỉ nửa bước chân bước ra khỏi cánh cửa, bước vào ánh sáng cam. Từ đuôi đến đầu. Một bước đi ra. Cả người triệt để đi vào quang minh. Biến cao. Ấn tượng đầu tiên của Lương Cừ. So với các sư huynh đệ, dáng người của Dương Đông Hùng không cao lắm, hôm nay gặp lại, rõ ràng cao hơn một tấc. Nhưng đáng chú ý nhất, là sự thay đổi trên khuôn mặt, cả người từ một ông lão nhỏ biến thành dáng vẻ trung niên. Râu tóc đen, tinh thần rạng rỡ, lông mày cùng Đại sư huynh Dương Hứa nếu không phải là giống nhau như đúc thì cũng phải giống nhau đến tám phần! Quả nhiên là khắc từ một khuôn! Đúng là cha con! Các sư huynh đệ chưa hết bàng hoàng trước sự thay da đổi thịt lớn lao của sư phụ, Nhị tổ của nhà Hứa dẫn đầu chúc mừng. Một hòn đá ném xuống dấy lên ngàn cơn sóng. "Sư phụ!" "Sư phụ trẻ ra rồi!" "Sư phụ có thể thành tông sư sao?" Các đệ tử nhao nhao lên tiếng. "Cũng gần tới rồi." Dương Đông Hùng vuốt râu cười khẽ, "Huyền Hoàng khí ăn cũng không khó, hai ba ngày là thành, quan khiếu điểm với dựng thần thông, hôm nay chủ thể đã xong, chỉ còn thiếu chút công mài giũa không đáng kể, không quá mười ngày là thành, ngày mai lại là tiệc thọ của nhạc phụ, dứt khoát nhân tiện xuất quan trước." Hứa Dung Quang nghiêm mặt: "Tiệc thọ chỉ là việc nhỏ, không cần vì cái nhỏ mà mất cái lớn." "Tất nhiên là không sao, nhạc phụ không tin, có thể hỏi Đại tổ, Nhị tổ." Đại tổ của nhà Hứa gật đầu. "Chủ thể đã thành, công mài giũa cũng không có gì đáng ngại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận