Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 495: Nghênh thánh

Chương 495: Nghênh thánh
Lương Cừ bảo Lý Lập Ba chạy việc, đem rương chuyển về nhà. Hắn phủ lên lệnh bài, Long Linh Tiêu lắc mình biến hóa thành quan phục, hướng phủ nha đi đến.
Một quãng đường ngắn vài dặm. Khắp nơi thấy người ta dùng vồ gỗ lớn để đắp đất, đường xá vuông vắn, ồn ào bụi đất bay mù mịt, cúi đầu không thấy cả mu bàn chân. Đến trước cửa quảng trường, lại gặp một đám nha dịch nhếch nhác cầm chổi quét rác, vẩy nước, cào đất. Trước nha môn, bến tàu nhỏ đỗ thuyền đặc biệt náo nhiệt, toàn là quân hán cầm gậy trúc đo độ sâu của nước, kiểm tra mức độ bùn lắng đọng. Nơi nào không ổn, liền gọi thuyền nhỏ đến nạo vét bùn, mở rộng luồng nước sâu. Thuyền nạo vét bùn được gọi là thuyền “trảo đấu” với bụng thuyền khoát, khi nạo vét bùn thì một người chèo thuyền, một người dùng “trảo đấu” xúc bùn lên thuyền. Không cần tìm chỗ đổ bỏ, thuyền nhỏ đầy thì nghiêng qua bờ, người dân đợi sẵn liền chạy tới tranh giành. Bùn ở sông, đồ tốt. Đem phơi khô cùng đất trộn lẫn, dù là ruộng đồng hay nương dâu, đều là phân bón cực tốt.
Cảm giác có ký ức nặng nề mơ hồ.
Cả một vùng đều được quét dọn. Lương Cừ thầm oán trách. May mà mình chỉ là quan tòng Lục phẩm, không đến nỗi phải đi làm công việc quét dọn sông ngòi này. Vượt qua cửa phủ nha. Bình thường không thấy chủ bộ luống cuống chân không chạm đất. Sau bàn, sách vở, văn thư, bố cáo, sổ sách kiểm kê kho đều chồng chất thành đống, lật qua lật lại kêu ào ào. Những tờ bố cáo trước đây một lớp chồng lên một lớp, cũ nát, rách như da trâu nay đều trở nên mới tinh, nắn nót cẩn thận, nhìn một cái là thấy ngay.
“Lợi hại...”
“A Thủy!”
Hạng Phương Tố dựa vào lan can trên lầu ba vẫy tay. Không đi cầu thang, Lương Cừ nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người lên lầu. Trong thư phòng Từ Nhạc Long không ít người, Lục Khải Vân, Bạch Dần Tân, Nhiễm Anh đều có mặt. Sau khi chào hỏi, Lương Cừ biết rõ còn cố hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì? Ai muốn đến tuần tra hay sao?”
“Ha ha, để cho tiểu tử ngươi bây giờ thấy chút việc đời!” Hạng Phương Tố bắt lấy vai Lương Cừ, “Năm ngoái thành tựu Võ Thánh, đại bô thiên hạ Uy Ninh Hầu, mấy ngày nữa, sẽ đi qua địa giới chúng ta!”
“Võ Thánh muốn tới, không đáng phải huy động nhân lực thế này chứ.” Lương Cừ chỉ xuống đám sai dịch chạy tới chạy lui dưới đại đường.
“Ài, ngươi đây không hiểu.” Hạng Phương Tố dựa lan can, ngửa cổ giãn lưng, “Nói là đi ngang qua, Bình Dương phủ tài giỏi ra xem sao? Chẳng lẽ không mời Võ Thánh lên bờ nghỉ chân một chút? Huyện lệnh tiền nhiệm, dịch trạm ven đường phải chuẩn bị tốt vật tư, thức ăn cho ngựa, quan tri huyện địa phương sẽ mời đến nhà làm khách, dâng lên một phần lộ phí. Bây giờ, một Võ Thánh lớn như vậy từ Bình Dương phủ của chúng ta đi qua, đám người phủ nha chúng ta nhất định phải mời lên bờ, đây là đạo lý! Nói không chừng đi đón Võ Thánh, chính là chúng ta ở Hà Bạc này."
Lương Cừ nhíu mày.
“Chúng ta mời, Võ Thánh sẽ lên bờ sao?”
“Một ngàn nhân khẩu, một ngàn miệng thùng.” Bạch Dần Tân từ thư phòng bước ra, “Uy Ninh Hầu tháng tư tuyên bố cầu hiền thiếp, đội thuyền khẳng định năm nào cũng có một đám người lớn. Những hạ nhân, tôi tớ, quan viên, dẫn theo gia quyến, không phải là số lượng nhỏ, đều phải ăn, uống, nghỉ ngơi. Nhưng Bình Dương phủ đi về phía nam là Trì Châu, Trì Châu về phía nam lại là Ninh Giang phủ, tuy nói Trì Châu là châu trực thuộc, thực tế chỉ có hai ba huyện lớn. Đội thuyền lớn đi đến đó tiếp tế cũng chẳng được gì ngon, coi như Bình Dương phủ là trạm dừng chân cuối cùng trước khi Uy Ninh Hầu đến đất phong.”
“Chưa hết đâu.” Nhiễm Trọng Thức vịn tay vào lan can bước từ cầu thang lên, “Uy Ninh Hầu lần này đi nhận chức ở đất phong, trong đội thuyền không chỉ có những người được mời dọc đường mà còn một đám lão thần ở đế đô. Bọn họ chịu trách nhiệm về công việc, lễ nghi, giao tiếp sau khi Uy Ninh Hầu nhậm chức, đợi đến một năm rưỡi, thậm chí lâu hơn mới có thể trở lại đế đô. Đám lão học cứu này, am hiểu nhất việc kiểm kê phủ khố, kiểm tra sổ sách, mỗi lần có vương hầu nhậm chức, kỳ thực đều mang ý “kiểm kê”, “kiểm tra” các phủ dọc đường, không thể tra xét quá nhỏ, nhưng cũng không được làm quá cẩu thả, nếu không dễ bị tâu lên tội.”
Khó trách. Lương Cừ nghĩ đến vị chủ bộ đang lật sổ sách dưới lầu. Thầm nghĩ, Võ Thánh đến, công trình làm lấy lệ xem như xong, thế nào còn muốn bày thêm lớp lót nữa. Hóa ra là có nửa phần đốc thúc ở trong.
Bạch Dần Tân giơ ngón tay cái lên.
“Cao, Trọng Thức ca đúng là làm công việc hậu cần, hiểu rõ thật.”
Nhiễm Trọng Thức lười cãi lại, nhắc nhở: “Uy Ninh Hầu là cách gọi cũ, mọi người cứ gọi cho quen, bí mật gọi không sao, nhưng giờ thành Võ Thánh rồi, được phong Ninh Giang phủ, trước mặt người khác nên gọi Việt Vương! Đừng gọi nhầm đấy!”
Đám người gật đầu. Sợ Lương Cừ không hiểu, Hạng Phương Tố nhỏ giọng bổ sung.
“Ninh Giang phủ xưa thuộc đất Việt, cho nên gọi là Việt Vương, thực ra ngươi muốn gọi Ninh Giang vương cũng không sao, theo tục lệ cổ triều, ai cũng thấy một chữ vương cao quý, thực tế sớm đã mờ nhạt rồi, thành một thói quen thôi.”
Lương Cừ chỉ coi như nghe một chuyện lý thú. Hắn khẳng định sẽ đi theo số đông. Bất cứ lúc nào, việc không có lợi mà lại làm đặc biệt khác người đều là đang làm chuyện ngu ngốc.
“Hoắc, đến đủ chưa?” Kha Văn Bân nhảy lên lầu ba, vượt qua lan can, “Ta không đến chậm chứ?”
“Thiếu ngươi, nhưng không tính là muộn.” Người đã đến đông đủ.
Từ Nhạc Long thả văn thư trong tay xuống, bảo mọi người vào thư phòng, đóng cửa rồi nói vài câu đơn giản. Những lời đó nhàm tai. Chỉ đơn giản là mấy ngày nay Uy Ninh Hầu sắp tới, mọi người đừng chạy lung tung, có “chức vị” thì cứ cố gắng ở yên vị trí. Phải tăng cường tuần tra khu vực sông ngòi lân cận, mấy ngày tới không nên có chuyện quái vật dưới nước ăn thịt người xảy ra.
Kha Văn Bân huých vai Lương Cừ.
“Mấy hôm nữa được gặp Võ Thánh, ngươi có khẩn trương không?”
“Tạm được.” Lương Cừ nghĩ một chút rồi nói, chuyện Uy Ninh Hầu muốn tới hắn đã biết trước mấy ngày từ chỗ Tô Quy Sơn, đã chuẩn bị tinh thần mấy hôm rồi, huống chi cóc hắn cũng không phải là chưa từng gặp.
“Thật sao?” Kha Văn Bân nghi ngờ. Võ Thánh, nhân vật thần tiên sống được tám trăm năm đó! Tận mắt nhìn thấy mà không kích động, không khẩn trương sao?
Lương Cừ nhún vai.
“Kha Văn Bân! Lương Cừ! Hai người các ngươi đừng có ghé tai thì thầm nữa, nghe nghiêm chỉnh đấy!”
Kha Văn Bân: “…”
Một lúc sau, nói xong. Mọi người rời đi. Từ Nhạc Long gọi Lương Cừ lại, bảo hắn đóng cửa phòng.
“Hôm qua ta không rảnh hỏi ngươi, con tử xà chết kia là sao? Là ngươi sai vượn trắng giết?”
“Coi như vậy đi.”
“Cái gì mà coi như? Còn bốn con xà yêu ngươi tặng cho ta hôm mùng sáu tháng sáu đâu? Ta đều thấy chúng rồi, mấy ngày nay còn chưa đi, chúng ở lại khu nước nông để làm gì vậy?”
Lương Cừ nghĩ ngợi, nói ngắn gọn: “Vượn trắng và xà yêu có thù, thêm chuyện Giao Long máu cừu, nên xà yêu muốn hối lộ ta, ly gián ta với vượn trắng, giết vượn trắng lập công, nên ta cùng vượn trắng tương kế tựu kế, định lừa bọn chúng một vố, đại khái là thế.”
Từ Nhạc Long: “?”
Không đúng. Cái gì với cái gì vậy?
“Khoan đã, xà yêu kia làm sao biết đây không phải là cái bẫy của các ngươi?”
“Cho nên nó chỉ thanh toán tiền đặt cọc.” Lương Cừ dương dương đắc ý, “Nhưng hôm qua làm thịt tử xà, ta đã lừa hết tiền cọc của nó rồi, nói chung giải thích rất phức tạp.”
Từ Nhạc Long muốn nói lại thôi. Hắn nghĩ mãi mà không ra, làm thịt tử xà, vì sao lại lừa được tiền cọc của nó. Nhưng cả quá trình này có một lỗ hổng lớn!
“Vậy còn xà yêu kia thì sao, dù sao cũng phải xử lý chứ? Ngươi không thể lừa nó cả đời được, nhỡ chúng trở mặt thì ai đi mà thu dọn?”
“Tìm người rồi, khục.” Lương Cừ hắng giọng, “Cữu gia, à không, Tô đại nhân cho ta một chiêu hay! Tất cả đều nằm trong kế hoạch!”
Cữu gia?
Từ Nhạc Long lộ vẻ nghi hoặc.
“Hôm qua vượn trắng chia cho ta nửa bình mật rắn, ta ngâm hai vò, Từ đại ca...”
“Uống!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận