Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 209: Tên vở kịch

Chương 209: Tên vở kịch 0.97!
Khoảng chừng 0.97!
Lương Cừ cúi rạp người, trong lòng chấn động. Con số nhìn như cực nhỏ, nhưng Ứng Long văn, Ngu văn tăng theo cấp số cộng chẳng qua chỉ là 0.03, một lần tế tự lại cao hơn nhiều như thế! Không uổng công hắn chuẩn bị lâu như vậy, quả nhiên có thần tích hiển linh! Cộng thêm số đã tích lũy trước đó, hắn đã có khoảng chừng một điểm chiếu cố độ! Nếu đầy số nguyên, liệu có xuất hiện biến hóa kỳ lạ nào không?
"Phục bái!" Nghe thấy tư tế hô to, Lương Cừ kìm nén suy nghĩ trong lòng, lại lần nữa cúi xuống, khiến cho hơn vạn người phía sau cùng nhau quỳ sát. Gió lớn từ trên mặt sông thổi đến, từng đợt từng đợt không ngừng nghỉ, vạt áo bào phấp phới trong gió. Màn sương dày đặc cuồn cuộn trôi trên lưng mọi người, phảng phất như biến toàn bộ bến tàu thành tiên cảnh. Cảnh tượng thần dị như vậy, mọi người không thể không tin là thần sông hiển linh! Thần sông hiển linh bắt đầu từ lúc chủ tế cất bước, vậy chẳng lẽ là...? Những người đầu óc nhanh nhạy đã ngẩng đầu nhìn về phía Lương Cừ ở chính giữa tế đàn, bao loại ý nghĩ xen lẫn. Rồi lại liên tưởng đến việc Lương Cừ từng bước vùng dậy. Người được thần sông chiếu cố! Lòng mọi người càng thêm kính sợ, thành kính quỳ lạy.
"Đốt pháo!" Tư tế hô to. Tiếng pháo nổ lốp bốp. Hơn mười người đàn ông mặc áo mưa lên trước tế đàn nhảy múa chúc Thần, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng vui sướng. Theo tiếng nhạc, Lương Cừ từng bước lui khỏi tế đàn, sương mù bao phủ toàn bộ bến tàu cũng dần dần tan đi. Các hương dân xôn xao bàn tán, trong lòng kính sợ vẫn còn, nhưng vui mừng vẫn là chủ yếu. Thần sông hiển linh, cả trăm ngàn năm chưa từng có sự tình! Nếu bàn về sự khác biệt so với mấy chục năm tế tự trước, trừ số người tham gia, chỉ có tế phẩm và quy cách là khác. Mà tế phẩm và quy cách này, đều do một tay Lương Cừ mang tới. Vậy nên chính Lương Cừ đã mang phúc lành của thần sông đến cho mọi người! Lương Cừ trở về chỗ ngồi giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Trần Triệu An cùng những người khác gần như không thể ngậm miệng được, nhao nhao chúc mừng. Lương Cừ khiêm tốn vài câu, cùng mọi người xem múa chúc Thần, sau đó dẫn theo Thanh Lang đi tới trước xác chết của Xích Thú. Điểm tộ! Lễ tế xưa kia một năm bốn mùa đều phải tổ chức. Tế mùa xuân gọi là "tiêu", mùa hè gọi là "hiếm", mùa thu gọi là "nếm", mùa đông gọi là "yến". Sau này cơ bản đã giản lược còn một năm một lần hoặc một năm hai lần, chọn mùa hè và mùa đông. Bởi vì một mùa nóng nhất, một mùa lạnh nhất, một cái dương khí thịnh nhất, một cái âm khí thịnh nhất. Mùa đông còn tốt, thức ăn giữ được lâu hơn một chút, mùa hè nóng nực, lại thêm ẩm ướt, thịt heo dê bò kia để nửa ngày liền sẽ bốc mùi. Vậy nên mới có thói quen điểm tộ ngay sau khi tế tự xong, quen dần rồi thành tập tục. Mà điểm tộ cũng là khâu được các hương dân mong đợi nhất, nên khi tế tự kết thúc, không một ai rời đi. Nhà Lương từng nói, mỗi người đều có thể nhận phần thịt điểm tộ. Thịt vốn không phải lúc nào cũng có thể ăn, huống chi là thịt tinh quái, ăn vào có thể cường thân kiện thể, đừng nói một chút, dù là chờ cả ngày cũng đáng. Lương Cừ nhìn đám người đông nghìn nghịt, trong lòng suy nghĩ xem nên phân chia thế nào. Xích Thú bỏ đi lớp vảy giáp, xương cốt và nội tạng thì còn lại thịt có thể ăn tầm ba mươi tấn, tức là sáu vạn cân thịt. Chia đều thì mỗi người được tầm năm cân thịt, tất nhiên thịt không thể chia như vậy được. Phải cho các nhà giàu chút mặt mũi, họ cũng góp không ít tiền, chia cho bọn họ một phần lớn hơn, dù sao cũng là thịt đại tinh quái, đáng tiền mà. Người ở nơi khác đến thì chắc chắn phải chia ít hơn so với người nhà mình, nếu không người ta sẽ cảm thấy "cùi chỏ ngoặt ra ngoài". Nhưng dù chia ít đi thì cũng phải có. Lương Cừ cảm thấy số lượng tín chúng tham gia tế tự chắc chắn là yếu tố quan trọng để xác định chiếu cố độ, thậm chí cả độ thành kính của tín chúng. Việc lần này có chiếu cố độ xuất hiện là bằng chứng rõ ràng nhất, chứng tỏ điều đó. Thậm chí không chỉ số người tham gia, Lương Cừ cảm thấy hôm nay cũng rất có ý nghĩa, tương truyền mùng sáu tháng sáu là ngày các sông đổ về, trăm sông hợp về biển. Vậy nên người nơi khác chắc chắn sẽ đến, có hi vọng truyền tin đi, biết đâu lần sau còn có nhiều người đến hơn. Suy nghĩ một hồi.
"Người trong thôn mỗi người ba cân thịt, người lớn tuổi ba cân sáu lượng, người nơi khác đến giảm đi một nửa! Thế nào?" Trung bình mỗi người năm cân, phần dư và thịt hai con tinh quái còn lại tất nhiên là để nhà giàu cùng người nhà mình chia.
"Nghe theo Lương gia!"
"Ba con thú đều là do Lương gia mang tới, chia thế nào chúng tôi cũng không có ý kiến!"
Mọi người nói không sai, ba con thú đều là do Lương Cừ mình cống hiến, anh ta chia thế nào mọi người cũng đều không có ý kiến gì. Thậm chí thế mà có thể được ba cân thịt, đó đã là một phước phận không thể tưởng tượng được.
"Được, mọi người xếp hàng, đến lấy thịt! Tùng Bảo, Lập Ba, Kiệt Xương, mấy người hỗ trợ xem xét, giữ gìn trật tự, đã nhận rồi thì không được nhận nữa. Nếu ai dám đục nước béo cò, phần của người đó cũng thu về cho ta! Đến khi xong việc, ta cho mấy người nhiều phần hơn."
"Ha ha, cái này sở trường của ta, Thủy ca cứ xem đây." Lâm Tùng Bảo xắn tay áo, "Ai mà đánh qua mặt tôi thì tôi không bao giờ quên!" Hơn một vạn người, Lương Cừ không thể làm được như Lâm Tùng Bảo liếc mắt một cái đã có thể nhớ mặt, chỉ có thể nói mỗi người đều có thế mạnh riêng. Hắn rút Thanh Lang ra, mở tung bụng Xích Thú, nội tạng mang theo mùi hôi thối nồng nặc phả ra. Mấy người đồ tể trên trấn tiến lên giúp đỡ, lấy toàn bộ nội tạng ra, dùng thùng lớn mang ra bên cạnh rửa sạch sẽ. Lương Cừ cắt xuống toàn bộ da thú, treo ở một bên, phụ trách thái thịt, bên cạnh đó Lâm Tùng Bảo giúp chia thịt. Đối với người bình thường, thịt mỡ chắc chắn tốt hơn thịt nạc, ba cân thịt mỡ cùng với ba cân thịt nạc là khác nhau, có điều tuyệt đối công bằng cũng không thể làm được, đối với mọi người thì đã có ăn là không tệ rồi.
Chia cho vài chục người, Lưu Toàn Phúc xoa xoa tay đi tới. "Lương đại nhân, thịt này có thể đổi một chút được không?" Cũng chỉ có ông ta và Lương Cừ quen biết nên mới dám đưa ra yêu cầu, người khác thì không dám. Lương Cừ đặt đao xuống: "Đổi một chút? Muốn đổi cái gì?" Lưu Toàn Phúc chỉ vào một con cá lớn trông rất giống "Lan Thọ" ở một bên: "Cái kia trông giống có phúc khí, nghĩ là có thể lấy được chút phúc khí." Lương Cừ im lặng. Cũng phải, người thường nào hiểu được tinh quái khác đại tinh quái khác nhau ở chỗ nào, thấy "Lan Thọ" có vẻ phúc hậu, thì lại cảm thấy con đó tốt hơn.
"Không cần đổi, cho Phúc thúc một phần nữa là được." Lương Cừ cạo một phần thịt từ "Lan Thọ" cùng với thịt Xích Thú đưa cho Lưu Toàn Phúc.
"Cái này... cái này không hay lắm."
"Có gì mà không hay, thịt tinh quái ăn có thể khỏe mạnh cường tráng, Phúc thúc khỏe thì mới đóng thuyền cho ta nhiều thêm được."
Nghe vậy Lưu Toàn Phúc cũng không khách sáo, cười hề hề mấy tiếng, xách hai khối thịt đi khỏi giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Mãi đến giờ Thân cuối ngày. Lương Cừ cầm lên mấy khúc sườn cuối cùng đưa cho người nhà giàu, quay người chắp tay với đám người.
"Lần này tế thần sông, đa tạ mọi người đã giúp đỡ."
"Đâu có đâu có." Đường Tổ Đào cầm đầu vội xua tay. "Sau này tất cả mọi người sống ở trấn Nghĩa Hưng, nên một lòng đoàn kết."
"Cũng chỉ là chút việc nhỏ, ngày thường rảnh rỗi cũng như vậy thôi." Trần Triệu An cũng đứng ra nói.
"Chư vị đại nhân, hôm nay tế tự đến giờ Dậu năm khắc, còn có kịch hát dưới nước có thể xem, nếu mọi người có hứng thú, ta đã phái người sắp xếp chỗ ngồi rồi."
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy đây cũng không phải việc gì lớn.
"Cũng được, dù sao cũng rảnh rỗi, đi xem qua một chút vậy."
"Ta tùy thôi, buổi tối ta còn có việc."
"Giữ chỗ cho ta nhé."
Mọi người nhao nhao lên tiếng, người muốn đến, người không. Lương Cừ vốn dĩ không có hứng thú gì với kịch hát, không định đi.
"Vở kịch đêm nay, Lương đại nhân chắc chắn sẽ hứng thú." Lương Cừ ngẩn người, không biết Trần Triệu An vì sao lại nói vậy, nghĩ một chút, thấy xem cũng không có gì lớn, vẫn là đáp ứng.
Ban đêm, Lương Cừ ăn tối xong, đi tới trước bến tàu, phát hiện sân khấu kịch trên sông đèn đuốc sáng trưng, như ban ngày vậy. Đèn được thắp bằng dầu Kim Minh! Nhìn về phía trước, các thuyền ô bồng san sát nhau, đã sớm bao vây kín mít sân khấu kịch, người bình thường muốn chen vào cũng khó. Khung cảnh này, không khỏi làm Lương Cừ nghĩ tới một bài khóa mà trước đây anh đã học. May sao vị trí tốt nhất ở phía trước còn trống, Trần Triệu An ngoắc tay, để anh ngồi vào chính giữa. Rất nhanh, kịch bắt đầu, một hồi chiêng trống dồn dập vang lên. Lương Cừ cũng không hiểu nhiều, thậm chí cả mấy câu mà bọn họ hô cũng không nghe rõ lắm, đặc biệt là cái giọng hát của kịch hát, anh chỉ cảm thấy mấy nữ tử trang điểm rất được. Kết quả, đến giữa chừng, mấy hình tượng khiến Lương Cừ thấy quen mắt, một câu thoại của kịch nam làm anh đột nhiên tỉnh táo tinh thần. "Ta muốn rất đơn giản, chỉ là..." "Mấy cái đầu người thôi!" Lương Cừ trừng lớn mắt. Hay lắm. Trần Triệu An lại đem chuyện anh đ·ánh bại Kình Bang dựng thành vở kịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận