Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 107: Long Huyết mã

Chương 107: Ngựa Long Huyết Quả thật nhận chức Hà Bạc sở? Còn ở ngay trong huyện? Muốn gì được nấy à. Lương Cừ quỳ một chân trên đất, nghe xong vui mừng nhướng mày. Toàn bộ sự việc giống như người đang ở nhà nằm, giải trí ngủ nghê, công việc lương cao nhàn hạ mà mình hằng mong ước đột nhiên rơi trúng đầu. Càng kỳ lạ hơn chính là, cấp trên quan sát rồi quyết định khoanh vùng khu vực xung quanh thành vùng giải phóng để khai phá, lại mở một chi nhánh công ty ngay gần nhà để ngươi đến làm việc. Đường sá đi lại đều đã chuẩn bị xong cho ngươi, sản phẩm ngựa Long Huyết của Đại Thuận! Thương hiệu nổi tiếng, xe tiết kiệm nhiên liệu, trăm cây số chỉ tốn một nắm cỏ khô! Sứ giả đọc xong, khép cuộn chiếu, lập tức đưa cho. Dương Đông Hùng đứng thẳng dậy, hai tay nâng nhận thánh chỉ, sau khi làm lễ liền lui ra. “Chúc mừng Dương đại nhân, chúc mừng Dương đại nhân.” Sứ giả chắp tay nói cười, không khí nghiêm túc đột nhiên trở nên hài hòa. Dương Đông Hùng cẩn thận cất kỹ thánh chỉ, cười nói: “Sứ giả đường xa vất vả rồi, ta đã cho người chuẩn bị sẵn thức ăn, không ngại vào nhà nghỉ ngơi chứ?” Không phải Dương Đông Hùng thủ đoạn thông thiên, đối với hành tung của sứ giả mang theo thánh chỉ rõ như lòng bàn tay. Đoàn sứ giả hôm qua đã phái một người đánh ngựa trước thông báo cho phủ Dương, để tránh người tiếp chỉ có điều thất lễ. Sau khi vào huyện Bình Dương, đoàn sứ giả cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chốc lát, để đảm bảo đến nơi đúng giờ. Tất cả đều theo lệ cũ. Đối diện lời mời của Dương Đông Hùng, sứ giả lễ phép chối từ, ba lần đẩy mới nhận lời, dẫn đoàn người vào phủ Dương. Lương Cừ cùng các sư huynh đệ đứng hai bên, nghênh đón ở lối đi. Đợi sứ giả dẫn tùy tùng vào hết, Hướng Trường Tùng huých Lương Cừ một cái: “Phép ghép vần là cái gì? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến?” Mọi người đều có công chống Quỷ Mẫu giáo, được thăng chức tăng lương. Sao đến ngươi lại có thêm phép ghép vần? Còn một con ngựa Long Huyết nữa? Thăng chức vẫn tốt hơn một chút. Có phải ngươi lén phát tài sau lưng các huynh đệ không vậy? Ngựa Long Huyết là loại ngựa quý Đại Thuận đặc biệt gây giống, tùy theo biểu hiện mà chia thành sáu phẩm cấp. Dù không biết con được ban thưởng là phẩm nào, nhưng con ngựa Long Huyết lục phẩm kém nhất cũng hơn ngựa thường rất nhiều lần! Từ Nghĩa Hưng đến Bình Dương trấn mười sáu dặm đường, ngựa Long Huyết một nén nhang có thể chạy hai lượt đi về mà không cần nghỉ. Người bình thường căn bản không thể chạm vào ngựa Long Huyết, loại ngựa này chỉ cung cấp cho quan viên đang tại chức, sau khi về hưu sẽ phải trả lại hết. Ai có thể tiếp tục sở hữu sau khi về hưu thì đó là vinh hạnh được khen thưởng đặc biệt. Lương Cừ húng hắng một tiếng: “Chỉ là một phương pháp học chữ thôi, so với phép phiên thiết tốt hơn chút, học chữ nhanh hơn, ta báo cáo với sơn trưởng ở thư viện rồi, chỉ là muốn lấy một giải thưởng phát minh thôi.” Mọi người ở đây đều đọc sách, đều biết phép phiên thiết là cái gì, càng thêm nghi ngờ. Vật mà tổ tông đã dùng, lại có thể đổi mới? Hướng Trường Tùng truy hỏi: “So với phép phiên thiết tốt hơn? Tốt hơn bao nhiêu?” “Ờm...” Lương Cừ gãi thái dương, “Học chữ nhanh hơn gấp bốn năm lần?” “? ? ?” Phương pháp gì mà có thể giúp người ta học chữ nhanh hơn gấp bốn năm lần! ? Các sư huynh không thể tưởng tượng nổi. Thấy mọi người muốn hỏi tiếp, Lương Cừ vội cắt ngang: “Không nói không nói, sứ giả còn đang chờ chúng ta.” “Ừ, vào trước đi, chuyện này lát nữa hẵng nói.” Nhị sư huynh Du Đôn lên tiếng, mọi người không hỏi nữa, đi theo vào phủ Dương. Mấy người hầu dắt ngựa theo sau cùng, đem các vật ban thưởng mang đến, rồi dắt ngựa Long Huyết vào chuồng. Lương Cừ nhìn con ngựa cao lớn mà nóng cả mắt, định ngắm nghía cỗ xe mới của mình, nhưng vì chưa phải lúc, trước hết vẫn phải tiếp sứ giả ăn cơm. Ngoài cửa phủ Dương, trống trải xuống, đám dân chúng xem náo nhiệt trong trấn cũng giải tán hết, bốn phía bàn tán về vẻ uy phong của thiên sứ lúc đến. Trong sảnh đường, tám vị sư huynh đệ thay phiên rót rượu cho sứ giả, sứ giả đều hết lời khen ngợi. Đến lượt Lương Cừ, sứ giả lại nắm lấy cổ tay, quan sát kỹ từ trên xuống dưới. “Vị này chính là Cửu đệ tử của Dương đại nhân? Quả nhiên trọc như xuân nguyệt liễu, hiên hiên như ánh bình minh nâng! Nổi bật hơn người a!” Lương Cừ không rõ sứ giả có ý gì, liền nói quá khen rồi. “Không phải.” Sứ giả lắc đầu, “Bệ hạ khen phép ghép vần của ngươi không dứt miệng, lần này ngựa Long Huyết không phải toàn bộ ban thưởng đâu, đợi vài tháng học đường ở kinh đô phát triển triệt để phép ghép vần này, nghiệm chứng hiệu quả, chắc chắn sẽ có ơn mưa móc về sau.” “Rốt cuộc phép ghép vần này là cái gì?” Ngay cả Dương Đông Hùng cũng tò mò, phương pháp gì có thể đổi được một con ngựa Long Huyết? Mà không phải là toàn bộ ban thưởng, chỉ là bước đầu thôi? Đến nước này, Lương Cừ tranh thủ giải thích, tại chỗ vẽ ra mấy ký hiệu ghép vần cho mọi người xem thử. Sứ giả nói thêm: “Phương pháp này so với phép phiên thiết thông thường, học có thể nhanh hơn gấp bốn năm lần! Một năm là có thể hoàn thành việc biết chữ.” Dương Đông Hùng khẽ nhướng mày: “Nhiều như vậy sao?” Sứ giả gật đầu. Lục Cương nhíu mày, suy tư: “Phép này của sư đệ, tất cả chỉ cần nhớ hơn bảy mươi âm, so với phiên thiết mấy ngàn tổ hợp, riêng việc phát âm đã đơn giản hơn cả trăm lần rồi.” Từ Tử Suất khó hiểu: “Sao hồi học chữ ta lại không nghĩ ra được phương pháp này?” “Nếu sư đệ sớm đưa ra phương pháp này, ta học chữ đã không khổ sở thế.” Sứ giả cười lớn: “Chính là vì vậy mà bệ hạ mới hết lời tán thưởng, hành động lần này có thể nói là giản tại đế tâm.” Nghe vậy, mọi người đều cảm phục. Ăn uống linh đình, trời cũng dần tối. Mấy nha hoàn lặng lẽ mang đến mấy ngọn đèn đồng chín nhánh hình đầu thú, chiếu sáng rực cả căn phòng. Đến cuối cùng, sứ giả lại tiết lộ hai tin quan trọng. “Huyện thừa đã chọn xong, đang trên đường đến đây, chắc cũng mất hơn nửa tháng, Hà Bạc sở và tập yêu ti thì nhanh hơn, mười ngày là có thể tới, trong đó Hà Bạc sở đứng đầu, vẫn là người quen cũ của Dương đại nhân.” “Ồ, người quen cũ của ta?” Dương Đông Hùng có chút ngạc nhiên, đang muốn hỏi là ai, thì thấy sứ giả lắc đầu không nói, thừa nước đục thả câu. Dương Đông Hùng đành nén tò mò xuống. “Ngoài ra, còn một việc quan trọng nữa, lương thực các phủ xung quanh Hoài Âm phủ ngày mai sẽ được chuyển đến, đến lúc đó chính là lúc huyện Bình Dương rộng nạp nhân khẩu, Dương đại nhân cần phải để tâm hơn. Thánh thượng nói, nếu mấy năm tới huyện Bình Dương phát triển đủ tốt, nhân khẩu đạt tới mười vạn hộ, biết đâu sẽ được nâng lên thành phủ Bình Dương.” Mọi người trong lòng rung động, đây quả là tin tức lớn. Dù là trấn biến thành huyện, hay từ huyện biến thành phủ, đều rất ít trường hợp như vậy, huống hồ là từ trấn biến thành phủ. Trong đó cơ duyên không biết bao nhiêu. Triều đình là muốn cùng Quỷ Mẫu giáo đối đầu à, Lương Cừ thầm nghĩ. Lần này làm vậy, giống như xây dựng quan ải hiểm yếu ở vùng biên giới, chống lại Man tộc, bảo vệ hậu phương. Dù không khoa trương như việc dựng hùng quan trên đất bằng, nhưng cũng không khác mấy. Khó trách sẽ cố ý thiết lập một Hà Bạc sở, một tập yêu ti. Huyện thành bình thường nào có hai cơ cấu này, phủ mới có. Bây giờ huyện Bình Dương giống như vùng trọng điểm được nâng đỡ, viện trợ lớn thì không có, triều đình không có đủ tinh lực và tài chính, nhưng ủng hộ nhỏ thì chắc chắn sẽ liên tục, giống như đứng ở đầu gió, hấp dẫn nhiều người có chí hướng, nắm bắt thời cơ để thăng lên tầng lớp có lợi. Đợi sứ giả rời đi, ai nấy cũng đều đã ngà ngà say. Lương Cừ cùng Dương Đông Hùng đi đến chuồng ngựa. Dưới chân là tiếng cỏ khô vỡ vụn, mùi gia súc thoang thoảng theo gió đêm lùa vào mũi, mấy người hạ nhân giơ đuốc để chiếu sáng. Bên trong chuồng ngựa, tất cả đều vô thức tránh xa bốn con ngựa cao lớn nhất. Theo lời sứ giả, bốn con đều là ngựa Long Huyết Ngũ phẩm, không rõ con nào là ban cho Lương Cừ, ba con còn lại là của Dương Đông Hùng. Dương Đông Hùng để Lương Cừ tự chọn. “Cái này...” Lương Cừ gãi đầu, “Sư phụ ngài chọn giúp con đi, con không hiểu biết gì về ngựa hết.” Tăng tiến quá nhanh chính là như vậy, rất nhiều thứ cơ bản đều không theo kịp. Lúc Hồ Kỳ mới ba cửa ải là có thể dạy học trò khác, Lương Cừ lập tức cũng sắp ba cửa ải, nhưng tri thức dự trữ lại kém xa, dạy cũng dạy được nhưng nhất định không thể tỉ mỉ, toàn diện bằng Hồ Kỳ. Dương Đông Hùng cười lắc đầu, nhận lấy một bó đuốc, đi xem từng con trong chuồng ngựa, xem răng, nâng móng, vuốt ve lông ngựa, cảm nhận cơ bắp của tuấn mã. Cuối cùng, hắn dắt ra con ngựa lớn màu đỏ sẫm thứ ba từ trái sang: “Chọn con này đi, ngựa đực, tính tình có hơi dữ dằn chút, cần con bỏ thời gian luyện tập nhiều.” Lương Cừ mừng rỡ: “Đa tạ sư phụ chọn ngựa!” Dù là người không hiểu ngựa, cũng có thể nhìn ra ngay đây là một con ngựa hiếm có, cực kỳ dũng mãnh. Đi theo đoàn sứ giả cả tháng trời, lông vẫn sáng như mới, mắt sáng có thần, tràn đầy cảnh giác, không hề thấy mệt mỏi. Toàn thân bộ lông đỏ thẫm, chạy thì nhất định như ngọn lửa bập bùng. Tuy những con còn lại cũng không có vẻ gì mệt mỏi, nhưng xét về cảm giác thì không bằng con trước mặt đầy sức sống này. “Không sao, nhưng ta phải nhắc nhở con, 'ngựa không ăn đêm không béo' câu này cũng không phải nói suông, quả thật cần dậy đêm chăm ngựa, còn có việc phối trộn đồ ăn, khi nào nên ăn, khi nào không nên ăn, một ngày bốn lần hay năm lần, con cũng phải biết. Lúc ta còn trẻ cũng từng cưỡi ngựa Long Huyết, tuy không yếu ớt như ngựa thường, nhưng cũng cần nuôi dưỡng cho tốt, bữa nào cũng phải có trứng gà, thịt lợn.” Việc chăm sóc ngựa là chuyện rất phiền phức, cần để ý rất nhiều, bao gồm cả việc canh giờ, phải thức đêm cho ngựa ăn, không phải người giỏi thì không làm được, sơ sẩy chút thôi là đã tổn thất mấy chục lượng bạc rồi. Nhà giàu thường đều có người chăm sóc ngựa riêng, phải là người đáng tin, chịu được cực khổ mới có thể đảm đương. Phủ Dương có ba người chăm ngựa, đảm bảo ngựa được chăm sóc chu đáo nhất. Lương Cừ cười hì hì: “Cái này con biết, nhưng nhà ở Nghĩa Hưng của con còn chưa xây xong, cũng không có chuồng để dắt ngựa về, chuyện chăm sóc ngựa chắc vẫn phải nhờ sư phụ giúp đỡ một chút, giúp con cho ăn vài tháng.” “Ha ha ha.” Dương Đông Hùng cười lớn, “Ta biết ngay tiểu tử con mà... Thôi được, cho con nuôi hai tháng, đến lúc đó nếu con không dắt đi, ngựa xem như là của ta.” “Đa tạ sư phụ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận