Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 47: Đại yêu lông vũ

Trong nước, một bóng hình thon dài nhanh chóng lướt đi, qua lại uyển chuyển. Trên tảng đá ngầm, con cua vung đôi càng ra oai, cổ vũ thanh thế.
Hai khắc đồng hồ sau, bóng hình đó vội vã ngoi lên mặt nước để hít thở, rồi lại lặn xuống.
"Thời gian hoạt động dưới nước kéo dài được khoảng hai khắc đồng hồ." Lương Cừ tính toán rồi vui mừng trong lòng.
Kiếp trước, kỷ lục nhịn thở dưới nước của hắn là hai mươi bốn phút, mà còn là trong trạng thái bất động, nhịp tim cực thấp, gần như “quy tức”. Thế mà đã được xếp vào hàng hiếm có. Vậy mà giờ đây, hắn dễ dàng đạt đến nửa giờ không cần thở, lại còn đang trong trạng thái bơi nhanh tiêu hao nhiều dưỡng khí, quả thực không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, ngay cả võ sư cũng khó mà bì kịp.
“Cảm nhận sơ bộ tăng lên đến mười mét, cảm nhận chi tiết trong phạm vi năm mét, phạm vi lớn hơn rất nhiều, khả năng ẩn mình cũng mạnh hơn, nếu không tới gần trong vòng một mét, cá sẽ không phát hiện ra ta." Phạm vi cảm nhận càng lớn, phạm vi khống thủy càng lớn, ở trong phạm vi cảm nhận chi tiết, khống thủy càng thêm thuần thục như tay sai, cho nên, việc mở rộng phạm vi cảm nhận đồng nghĩa với việc nâng cao năng lực khống thủy.
Lương Cừ xòe năm ngón tay ra, những dòng nước vô hình dưới sự điều khiển của ý niệm, trong lòng bàn tay biến hóa thành đủ loại hình dạng. Hắn thao túng dòng nước, tạo thành vòng xoáy trong lòng bàn tay, càng lúc càng nhỏ, tốc độ xoáy càng nhanh, đến mức từ cỡ nửa người thu nhỏ lại bằng cái đầu người. Dẫu vậy, so với việc chém giết bằng thủy đao vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Ban đầu Lương Cừ từng nghĩ, nếu khai phá được thủy đao sẽ là một chiêu cực kỳ lợi hại, về sau hắn phát hiện sự thật không phải vậy, đó là một kỹ năng có tính hiệu quả chi phí rất thấp. Lực mà hắn có thể khống chế dòng nước chỉ vào khoảng ba trăm cân, nếu có thể nén vào khoảng mười xu thì sẽ có sức mạnh bộc phát, tức một lít nước có lực ba mươi cân. Nghe thì có vẻ không tệ, nhưng chỉ có thể khống vật, bắt cá thì dư dả, so với thủy đao thì vẫn còn cách xa vạn dặm.
Thủy đao ba mươi cân chỉ có thể cắt xé bọt biển hay ván gỗ, và như vậy cũng cần trên một centimet vuông cần có ba trăm cân, tức sáu trăm cân lực. Muốn chém được thịt, cần tối thiểu năm mươi cân, còn muốn chém sắt thép thì phải đến cả trăm tấn, trong đó còn phải pha thêm cát mịn. Hoàn toàn không thể làm được.
Vòng xoáy bên trong mà trộn thêm lưỡi dao hoặc cương châm thì có thể sẽ có lực sát thương nhất định, nhưng cái giá phải trả quá đắt đỏ, năm nay vẫn chưa có máy móc gia công, mấy ngàn lưỡi dao mà dùng trong vài phút, đều do người luyện ra từng khối một. Lương Cừ nghi ngờ, ngay cả trạch linh màu xanh như Trạch Nhung cũng chưa chắc đã có thể ép nước tạo thành thủy đao đơn thuần, có lẽ phải đến trạch linh màu tím như Thủy Vương Viên mới làm được. Nhưng nếu làm được đến mức đó, thì chi bằng trực tiếp dùng lực nén, dùng thủy áp nghiền nát đối thủ. Trừ phi trạch linh đến một mức độ nào đó thì sẽ có sự biến đổi, xuất hiện kỹ năng có thể dùng được.
Về điều này, Lương Cừ thấy rất đáng mong đợi, hắn cảm nhận lờ mờ rằng, khi độ dung hợp vượt quá một nửa, trạch linh sẽ sinh ra một vài biến hóa. Về việc khống chế 85% chất lỏng là huyết dịch trong cơ thể người thì ngược lại Lương Cừ có chút manh mối, thậm chí đã có một lần thử nghiệm. Trong võ quán, hắn đã dùng việc khống chế dòng chảy ngược huyết dịch của đối phương để phản kích thành công. Tiếc là trước mắt hắn mới chỉ có thể khống chế được huyết dịch ở những vị trí tập trung như tim và động mạch chủ, còn lá lách thì không được, bên trong máu nhiều nhưng không tập trung, mà tản mác trong những mạch máu nhỏ bé.
Ngoài ra Lương Cừ cũng để ý, khi hắn chạm mặt với Hồ sư huynh, Hướng sư huynh, trong phạm vi cảm ứng của hắn, lại không cách nào cảm nhận được dòng máu chảy trong tim hai người. Không cảm nhận được thì tự nhiên không thể khống chế được. Chẳng lẽ việc Hướng sư huynh chưa phá được huyết quan là một trong ba nguyên nhân gây trở ngại? Liệu việc phá da quan có ảnh hưởng đến hiệu quả cảm nhận của hắn không? Tạm thời vẫn chưa biết được.
Lương Cừ còn nghĩ đến chuyện liệu có thể khống chế huyết dịch của mình, để đạt được hiệu quả thúc ép khí huyết, nhưng chỉ là không dám thử. Quá nguy hiểm, sơ ý một chút rất dễ gặp chuyện chẳng lành, có khi còn giảm thọ ấy chứ. Hắn tập võ, bắt cá, cũng chỉ là để sống lâu hơn thôi, sao lại phải chơi những trò mất nhiều hơn được như vậy chứ?
Giao tiếp với trạch đỉnh.
【Đỉnh chủ: Lương Cừ】 【Luyện hóa trạch linh: Thủy Hầu Tử (trắng)(độ dung hợp: 49%)】 【Thủy trạch tinh hoa: Không】 【Dòng sông chiếu cố độ: Không】 【Thống ngự thủy thú: Thái Hoa ngạc, sáu râu cá nheo, Thạch Ngao Giải】 【Đánh giá: Trạch linh Thủy Hầu Tử khởi nguồn từ Hoài Qua Chi Chủ vĩ đại, kích phát không đầy đủ, tính mệnh yếu kém, một nhân vật nhỏ bé】
Sau khi hấp thu xong Hồng Huyết Lư, độ dung hợp của trạch linh đã đạt đến 49%, sắp vượt quá một nửa, ngay cả dòng đánh giá cuối cùng cũng đã có sự thay đổi, không còn là kích phát chưa đủ, mà là kích phát không đầy đủ. Trạch linh màu trắng Thủy Hầu Tử, phía trên nó còn có trạch linh màu xanh Trạch Nhung, trạch linh màu tím Thủy Vương Viên, thậm chí lên đến cấp độ cao hơn như Vô Chi Kỳ cũng không phải không có khả năng. Hiện giờ Lương Cừ mới chỉ khống chế được huyết dịch của người thường, nhưng trước đây, hắn còn chẳng thể khống chế người thường được. Cứ tiếp tục nâng cao như vậy, thì tương lai chắc chắn sẽ có được.
Hai tháng, từ một đứa trẻ mồ côi đói sắp chết đến chân truyền đệ tử của đại võ sư cảnh Giác Thú Hổ, thậm chí chỉ vài ngày nữa thôi sẽ phá được da quan, trở thành một võ giả chân chính, Lương Cừ đã vô cùng thỏa mãn. Tháng năm thu thuế, lũ thu thuế kia còn dám đến đá hộc hắn nữa sao? Lương Cừ trong lòng sung sướng, thử một chút thao túng dòng nước, sau khi đã quen thuộc với năng lực hiện tại, hắn bắt đầu kiểm tra tình hình sinh trưởng của củ sen. Hắn luôn tìm cách nuôi trồng bảo thực củ sen, là bẻ một đoạn đi trồng ở nơi khác, đáng tiếc không một cây nào sống sót, đều hư thối trong nước, lãng phí quá nhiều bảo thực. Dường như chỉ có mảnh thủy vực này là có thể cho củ sen sinh trưởng, điều này khiến Lương Cừ luôn muốn móc bùn đất lên xem xem bên dưới có đồ vật gì chôn không, lại sợ phía dưới chẳng có gì cả, bảo thực cắm rễ chỉ là sự trùng hợp, đến cuối cùng thì chẳng tìm được bảo vật mà củ sen cũng chết sạch, vẫn chưa thử được. Có bảo thực mang lại hiệu quả chữa trị bệnh, có vai trò cực kỳ lớn đối với sự trưởng thành của Lương Cừ, những thâm hụt về sức khỏe do đói lâu ngày mà ra, đều nhờ củ sen chậm rãi bồi bổ mà thành, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng được thuận lợi đến thế.
Trước kia xác của con cua quái, sau khi Lương Cừ đập nát, ngoài trừ những bộ phận chủ yếu còn lại đều được chôn dưới bùn đất, để xem có giúp ích gì cho việc sinh trưởng của củ sen không. Trước mắt thì có vẻ… Không thấy có gì, xác cua quá cứng, đập nát rồi cũng chẳng dễ phân hủy, ba ngày rồi, chôn thế nào thì giờ vẫn như thế. Lượn một vòng, xác nhận việc củ sen bị con cua quái phá hủy lần trước không ảnh hưởng đến sinh trưởng, Lương Cừ bắt đầu dọn dẹp đá vụn, mở rộng không gian cho củ sen phát triển.
Sau khi làm xong mọi thứ, đang định nổi lên mặt nước để thở, hắn đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối xa xăm có một đốm sáng loe loét đang lắc lư đến gần, rất kỳ dị. Nhưng hệ thống định vị trong thần kinh của hắn mách bảo rằng hai con thú cũng đang ở đó, và đang di chuyển rất nhanh về phía này, giống như ngươi đuổi ta đuổi vậy. "Ngọa Tào", hai tên này, không phải là lôi đến thứ gì mà bản thân mình đánh không lại đấy chứ? Lương Cừ quay người muốn bỏ chạy, trong kết nối tinh thần của hai thú đột nhiên truyền đến ý nghĩ như "Bỏng", "Nóng", "Quen". Cũng không giống tưởng tượng cho lắm. Lương Cừ dừng bước, quyết định xem thử đã.
Đến gần mới phát hiện, hai thú không hề dẫn đến kẻ địch, mà mang về một vật phát sáng, hơn nữa lại mang về một cách rất kì dị, là dùng trán đỉnh lấy rồi tung đi tung lại. Sau khi cá nheo mập nhận lấy thì nó lại hất cho Bất Năng Động, sau khi Bất Năng Động nhận lấy lại tiếp tục hất cho cá nheo mập. Cái cảm giác trực quan này, làm Lương Cừ nhớ đến lúc mình ăn khoai nướng, tay trái tay phải cứ lật qua lật lại. Hai thú tiến đến cạnh Lương Cừ rồi thả vật phát sáng, một chiếc lông vũ to lớn màu đỏ chậm rãi chìm xuống đáy nước.
Lông mày Lương Cừ khẽ nhướn lên.
Đây là… Lông vũ của đại yêu hỏa điểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận