Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 432: Đường tắt!

"Hôm nay dừng ở đây thôi."
Gió thổi xào xạc qua những tán lá cây.
Trong thao trường.
Dương Đông Hùng buông tay ra, lưỡi Phục Ma đao tan thành làn khói trắng.
Lương Cừ hạ Phục Ba xuống, toàn thân đẫm mồ hôi. Hắn nhận lấy chén trà từ nha hoàn, uống cạn một hơi, há miệng thở một hơi nặng nhọc.
Gần giữa hè, thời tiết ngày càng nóng nực.
Qua nửa tháng nữa, ve sầu cũng sẽ chui lên khỏi mặt đất, lúc đó không những oi bức mà còn khô hanh.
Lương Cừ ngồi xuống tảng đá, vô tình liếc nhìn bàn tay phải trống rỗng của sư phụ, cười nhếch mép hỏi:
"Sư phụ, vừa rồi hình như Phục Ma đao của người bị đệ tử chém ra một vết nhỏ phải không?"
Dương Đông Hùng ừ một tiếng.
"Thanh trường thương của ngươi, linh vật được tạo nên từ lông vũ của Xích Hỏa Điểu Kim Vũ, gân rồng Mặc Long kim làm xương, đại võ sư bình thường có cầu cũng không được linh binh tốt như vậy. Độ sắc bén của nó kinh người, thêm nữa là khả năng phá vỡ cương khí cực kỳ rõ rệt. Mà ngươi lại có cảnh giới tương đương, cộng thêm sức mạnh quái dị, chỉ cần một thương có thể đâm thủng chân cương của người khác."
"Ha ha, không dùng Phục Ba, đánh không được thoải mái."
Lương Cừ có chút đắc ý.
Dương Đông Hùng lắc đầu, đứng dưới bóng râm vẫy tay:
"Bên ngoài nắng lắm, vào trong nghỉ ngơi thôi."
"Vâng!"
Lương Cừ nhận khăn lau mồ hôi đưa tới, cất vẻ đắc ý vào trong, mặc quần áo xong xuôi rồi cùng Dương Đông Hùng đi vào phòng, chờ bữa trưa.
Từ giờ đến một, hai tháng sau, mỗi ngày hắn sẽ tới phủ Dương luyện chân cương đến trưa, tiện thể giải quyết bữa trưa luôn. Trong khoảng thời gian ngắn này, có thể tạm hoãn lại áp lực “thúc đồ ăn” của Tô Quy Sơn.
Thực đơn của hắn đâu phải vô tận, sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt thôi.
Uống trà bù nước, Lương Cừ đưa mắt ngắm bức tranh sơn thủy trên tường, một ý tưởng chợt lóe lên.
"Sư phụ, tu luyện chân cương, ngoài cảm thụ áp lực, liều mạng chiến đấu ra, có phương pháp nào khác không?"
"Có!"
Dương Đông Hùng khẳng định.
Lương Cừ ngẩn người.
Thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại thật sự có.
Hắn ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe: “Sư phụ xin chỉ giáo.”
"Quan sát thiên tượng, hiểu biết địa pháp, gặp chim thú chi văn."
"Quan sát thiên tượng, hiểu biết địa pháp... Gặp chim thú chi văn?"
Lương Cừ nửa câu trước còn có thể hiểu được, nửa câu sau thì không rõ ràng lắm.
Gộp cả câu lại, hắn cũng không hiểu nó có tác dụng gì với việc luyện chân cương.
"Trước đó chẳng phải ngươi từng có một lần tiểu đốn ngộ, lĩnh ngộ ra Vượn Quyền đó sao?"
Lương Cừ gật đầu.
Lần tiểu đốn ngộ đó giúp hắn đột phá cảnh giới Huyết Quan không lâu trước đó đạt đến viên mãn, hơn nữa còn lĩnh ngộ ra một bộ Vượn Quyền hơi khác so với bản gốc.
Những thứ ngộ ra, chưa chắc đã tốt hơn phương pháp cũ.
Vượn Quyền được Dương Đông Hùng xếp vào ba bộ quyền pháp nền tảng của võ quán, nó là nền tảng rất tốt, thích hợp để làm tài liệu giảng dạy nhập môn, mức độ phổ biến thì không còn gì phải bàn cãi.
Nhưng bộ Vượn Quyền mới được lĩnh ngộ, đối với học đồ nhập môn thì lại không bằng bản gốc.
Nhưng với người như Lương Cừ thì bộ Vượn Quyền mới tuyệt đối sẽ thích hợp hơn.
Mỗi buổi sáng luyện công, hắn đều sẽ đánh một lượt để vận động gân cốt. Sau khi dùng Phục Ba, toàn thân thoải mái vô cùng, còn Vượn Quyền cũ thì không có cảm giác này.
"Cái gọi là quan sát thiên tượng, hiểu biết địa pháp, nói dễ hiểu là quan sát dị tượng Ma thiên, những cảnh tượng kỳ lạ, có thể đạt được hiệu quả tương tự như đốn ngộ. Lấy tâm thần dẫn dắt linh khí của thiên địa, gột rửa bản thân, đạt tới mục đích thuế biến chân cương. Trong thời gian ta tham gia quân ngũ ở Tây Bắc, ta từng tận mắt chứng kiến hai cảnh tượng kỳ lạ, một lần là cột lôi phong xuyên trời, một lần là dòng sông máu rộng lớn, lần thứ hai lại còn khác thường hơn, hiện ra một sợi huyền huyết trường khí cùng nửa chuôi Võ Thánh Huyền Binh. Tuy ta không thu được cơ duyên, chỉ là người đứng xem, nhưng ta vẫn có được không ít thu hoạch, chân cương được linh khí của thiên địa gột rửa, cũng có phần tiến bộ. Đặc biệt là dòng sông máu rộng lớn, lúc đó ta vừa trải qua một trận huyết chiến, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, suýt chút nữa đã lột xác thành tướng, nhưng đáng tiếc là ta quá đỗi ngu dốt, vẫn còn kém mấy phần."
"Tướng?"
Lương Cừ khiêm tốn hỏi: "Sư phụ, cái gì là tướng? Như thế nào gọi là có tướng?"
Dương Đông Hùng dùng ngón tay chấm nước trà, một nét một họa, viết ra chữ "Tướng".
"Ngươi có hai đại chân cương, một là Vượn Trắng, hai là Thanh Long, nếu như trong một lần nào đó nhìn thấy dị tượng Ma thiên, kỳ cảnh, có thể lĩnh ngộ được, thành công hiển hóa dị tượng đó, chuyển hóa nó vào trong chân cương, thì đó chính là tướng! Nếu ta lĩnh ngộ được cột lôi phong xuyên trời, thì Phục Ma đao khi thi triển sẽ mang theo dị tượng phong lôi, tăng thêm ba phần sát phạt mạnh mẽ. Còn nếu ta lĩnh ngộ được dòng sông máu rộng lớn, khi xuất chiêu sẽ xuất hiện cảnh tượng dòng sông rơi rụng, đao thế sẽ thêm ba phần uy mãnh. Phương pháp này cần có ý tứ thiên thời địa lợi nhân hòa, người làm được rất ít, lợi ích thì vô cùng lớn."
"Nếu thiên tư đủ cao, có thể lĩnh ngộ toàn bộ không?"
"Có thể! Người thiên phú kinh tài trên đời rất nhiều. Ta từng gặp một người, mang trên mình tam đại dị tượng. Sông dài dậy sóng, khí thế vô tận; Mặt trời lặn buông xuống, uy nghiêm phủ mây; Trăng tròn thanh huy, sát ý um tùm. Chỉ là, lĩnh ngộ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại còn có cảm giác lộn xộn hỗn loạn, khi ra tay uy thế không tăng mà còn giảm, không bằng một hai tướng. Mà khi đốn ngộ bất ngờ xuất hiện, người sẽ rơi vào một không gian mờ mịt, phần lớn đều không thể tự chủ được."
Lạ thật, thiên phú quá tốt cũng có vấn đề, khác hẳn những thứ khắc vào chân cương khác.
Lương Cừ líu lưỡi: “Sư phụ, giữa thiên địa, có ít dị tượng sao?”
Dương Đông Hùng lắc đầu.
"Không ít đâu, trời nam biển bắc, thường xuyên phát sinh. Chỉ có điều, thời gian xuất hiện rất ngắn, phần lớn chỉ kéo dài tầm nửa khắc, chớp mắt đã qua. Rất khó để tìm được, khi nghe thấy tin thì đã muộn rồi. Như ta tham quân nửa đời, dị tượng từng xuất hiện ở toàn bộ Tây Bắc cũng phải hơn hai bàn tay. Có khi dồn dập, cứ cách một, hai năm lại xuất hiện một lần. Nhưng thiên địa rộng lớn, Võ Thánh cũng khó mà trong một khắc từ Tây Bắc nam đi đến Tây Bắc đông. Ngày xưa ta chỉ gặp được hai lần. Không chỉ Tây Bắc, ở những nơi không có người ở, cũng có rất nhiều dị tượng. Như đầm lầy Giang Hoài, số dị tượng rất ít, có mấy loại như: biển nguyệt triều sinh, mây trên tiên đảo, sóng biếc lưu ly, tiếng gió vọng lại... Ta từng gặp một lần biển nguyệt triều sinh, nhưng lúc đó không thu hoạch được gì. Cả đời ta phấn đấu ở Tây Bắc, thu hoạch được đa phần là ở nơi đó. Còn đối với những thứ liên quan đến nước, sư phụ ta không mấy hứng thú."
Lương Cừ đã hiểu.
Dương sư tham gia quân ngũ nửa đời, từ lúc ban đầu là một kẻ vô danh, về sau không ngừng phấn đấu mới có chút thành tựu, lại vô tình cứu được Từ Văn Chúc, một đường lên mây xanh, thành thân với Hứa thị, giữa đường còn có nỗi đau mất con.
Những cay đắng, đau khổ, đắc ý, vui vẻ đó không thể nào là người ngoài có thể thấu hiểu. Những ký ức khắc sâu, tất cả đều ở Tây Bắc, nên tự nhiên dễ dàng có xúc cảm với kỳ cảnh Tây Bắc, cảm ngộ thiên địa, nhận được sự gột rửa của linh khí.
Còn về phần...
Từ tên kỳ cảnh, có thể nhìn ra được.
Kỳ cảnh Tây Bắc tràn ngập những điều hào hùng, nhuốm màu chinh chiến.
Còn ở Hoài Nam thì đa phần đều hư ảo, có tiên khí.
Cái gọi là hỗn loạn, có lẽ là sự xuất hiện của sóng nước mờ ảo, xen lẫn với sát khí máu tanh.
"Vậy còn xem chim thú chi văn thì sao? Sư phụ, đây là ý gì? Làm sao để giải thích?"
"Giao Long hỏa hoạn, ngươi lớn lên ở Hoài Nam, chắc cũng không lạ lẫm gì chứ?"
"Nghe nhiều thành quen."
"Vậy thì nó có thể xem là 'chim thú chi văn'."
Lương Cừ kinh ngạc.
Thế giới quả thật kỳ diệu.
Dương Đông Hùng tiếp tục nói: "Thiên tượng, địa pháp, kỳ cảnh thành tướng thì tăng uy thế, chim thú chi văn thành tướng thì tăng linh tính. Hơn nữa, giữa thiên địa trải rộng linh tính. Có khi, quan sát những cảnh tượng bình thường như núi tuyết lớn, sông dài rơi rụng, người có linh tính nhạy cảm cũng có thể lĩnh ngộ được, chỉ là người có năng lực này, có trời phú này, tốt nhất nên cẩn thận kẻo bị hỗn loạn."
Lương Cừ gật đầu, xem ra giống như người có linh tính quá cao, cái gì cũng có thể nhét vào được, cuối cùng nhét thành một đống hổ lốn.
Dương Đông Hùng thấy Lương Cừ gật đầu, ông ngẫm nghĩ một lúc, có chút do dự nói thêm.
“Thực ra cũng không hẳn, thiên hạ bao la, luôn có những kỳ hoa quái thai. Có một người, tên Từ Văn Hà, hắn đi khắp những danh sơn đại xuyên, đã thành Đại tướng mười hai, Tiểu tướng ba mươi sáu, dự là Đại tướng bàng bạc nhất thiên hạ."
Lương Cừ bỗng dưng cảm thấy sự tích của người này rất quen thuộc.
"Ta kể chuyện của người này cho ngươi nghe không phải là muốn ngươi mơ mộng viển vông, truy cầu Đại tướng bàng bạc gì cả. Từ Văn Hà thành tựu thứ nhất sơn hà tướng đã gây chấn động cả thế gian, nhưng cũng vì thế mà lãng phí quá nhiều thời gian, không thể tiến vào tông sư, cuối cùng là chết vì hết thọ. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, đôi khi tuyệt lộ lại là đường ra, đường ra cũng lại là tuyệt lộ. Vạn sự vạn vật, mọi thứ đều có khả năng."
Lương Cừ cung kính bái lạy:
"Đa tạ sư phụ ân cần dạy dỗ, đệ tử xin tiếp thu."
Bái Dương Đông Hùng làm sư, Lương Cừ đã học được rất nhiều thứ, không chỉ là trợ giúp về các phương diện.
"Đúng rồi, sư phụ, đệ tử còn một chuyện."
"Nói đi!"
Lương Cừ liếc nhìn sang một bên.
Những hạ nhân đợi đã lâu đã hiểu ý, mang đến một cái khay, bên trong là một xấp thiệp mời dày cộp.
"Sư phụ, hôm qua do mải mê luyện tập nên quên mất, không ít thế lực Hoài Âm cũ đã chuyển đến, mang thiệp mời đến phủ, mời đệ tử đi dự tiệc, có mười mấy phần. Đệ tử không rõ lắm về bọn họ. Không biết nên đi cái nào, không đi cái nào, cái nào đáng để đi, trong lòng không có chủ kiến. Đi hỏi cũng thấy phiền, hỏi mấy người ở phủ Bình Dương, thì đệ tử cũng chẳng biết ai, hỏi Văn Bân thì bọn họ cũng vậy. Sư phụ có thể cho đệ tử một lời khuyên không?"
Dương Đông Hùng nhìn qua xấp thiệp mời:
“Ngươi đi hỏi sư nương của ngươi, ta xưa nay không quan tâm đến mấy thứ này. Nàng bảo ta đi thì ta đi, nàng nói không cần đi, ta cũng lười đi.”
Ôi trời!
Nghe vậy Lương Cừ chỉ biết thu lại xấp thiệp mời.
Sau bữa cơm.
Lương Cừ tìm đến sư nương, bày thiệp mời ra, nói rõ ý định.
Hứa thị nhận lấy thiệp mời, lần lượt giở ra xem, xem một bản lại đặt sang một bên, giống như đang chia bài.
Tổng cộng có bốn loại, thứ tự như sau: "Loại thứ nhất, chưa quá hạn, đáng để đi. Loại thứ hai, chưa quá hạn, không đáng để đi. Loại thứ ba, đã quá hạn, ngươi cố gắng sai người đến nhà nói một tiếng, giải thích cho họ. Loại thứ tư, đã quá hạn, ngươi có thể đến qua loa một chút rồi thôi, viết thư từ chối nhã nhặn, gửi trả lại thiệp mời cho người ta."
"Đến nhà phải mang lễ không? Nếu có thì mang gì cho phù hợp?"
Hứa thị giơ tay.
"Giấy bút."
Lương Cừ lấy ra một bộ mực bút từ bàn sách bên cạnh, mài mực, cung kính dâng lên.
Hứa thị chấm mực, vừa nghĩ vừa viết, viết một vài tên vật phẩm, rồi lần lượt gạch đầu dòng, kẹp vào từng tấm thiệp mời.
"Không cần hao tâm tổn trí tìm chỗ mua làm gì. Ngươi cứ mua đúng những thứ mà ta đã viết, còn giá cả các món quà thế nào thì ta cũng sẽ ghi lại hết cho ngươi, ngươi cứ chiếu vào đó mà làm. Cứ giao thiệp xã giao thì không thất lễ, muốn xây dựng quan hệ thì tự mình suy tính một chút."
"Đi qua sân khấu một lượt để tránh bị người ta dị nghị là được."
“Như thế đã mạnh hơn nhiều người rồi đấy," Hứa thị càu nhàu, "Tử Suất thì không thèm hỏi han ai bao giờ, ngày nào thèm ăn món ngon, hắn liền dở trò ra, chọn mấy nhà không quá hạn để đến chơi một chuyến."
Lương Cừ cười nói: “Tứ sư huynh tùy tính như vậy mới là tiêu sái, mỗi người đều có suy tính khác nhau cả mà."
"Chỉ có ngươi là dẻo miệng."
Lương Cừ lặng lẽ cười.
Một người không thể nào cứ mãi thuận buồm xuôi gió, cũng không thể nào cứ mãi gặp trắc trở.
Đi như thế nào, là do người ta lựa chọn.
Lương Cừ lựa chọn con đường tốn ít sức nhất.
« Nội Kinh » nói: Trị bệnh trước khi bệnh, trị loạn trước khi loạn.
Nếu ngày thường hao tổn nhiều tâm trí, khi gặp chuyện lại không có chủ kiến, người đó dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể làm gì được.
Cội nguồn mâu thuẫn phần lớn xuất phát từ xung đột lợi ích.
Trừ phi có bản lĩnh làm to cái bánh ga tô, lại có quyền phân phối phần tự mình làm ra, nếu không tư nguyên đã có sẵn chỉ có cạnh tranh mới có thể vươn lên.
Mà công việc làm giàu của Lương Cừ chủ yếu xoay quanh ở nội địa.
Xưa nay hắn không cướp bánh ga tô của ai!
Tự mình trồng rau, tự mình nấu ăn, tự mình ăn, ngẫu nhiên còn có thể nhường cho người khác một miếng.
Đây là một.
Thứ hai là đối nhân xử thế ngày thường.
Ra ngoài đào di tích của người Giao, có người sẽ sinh lòng ghen ghét, nhưng khi đào di tích, một người một mớ tơ cá mập, mọi người lại như anh em ruột.
Chỉ mong người đó đào được nhiều hơn mà thôi.
Rời khỏi phủ Dương.
Lương Cừ cưỡi Xích Sơn, vừa đi chậm vừa lướt nhanh qua khu rừng, tinh thần kết nối lại một vòng.
Đầu Tròn bình an vô sự, Nắm Đấm tinh thần phấn khởi, Bất Năng Động mơ màng, có lẽ vẫn đang ngủ, Thát Thát Khai tinh thần thì lại rất hăng hái, không biết có phải đang đánh nhau với ai không.
Phì Niêm Ngư…
"Sao A Phì vẫn chưa khỏe."
Tối hôm qua và sáng nay, Lương Cừ đã hai lần thông qua kết nối, thăm dò phương hướng của Phì Niêm Ngư.
Lần thứ nhất ở khu nước sâu mờ mịt, cách đây hơn trăm dặm, rất xa, có lẽ do nó vừa mới tiến hóa, đang vui chơi ở đâu đó.
Lần thứ hai thì ở gần cóc, chắc là đang nghe theo lệnh, đi tìm lão cóc thăm dò đầu đuôi sự tình.
Kết quả, từ sáng sớm đến xế chiều, cả nửa ngày trời, không có nửa tiếng hồi âm.
Để lão cóc đánh nhau?
Thực lực lão cóc không rõ, nhưng nó có thể nói chuyện, ít nhất cũng đã thành yêu, chỉ là bình thường người ta dễ dàng xem nhẹ thực lực của nó.
Lương Cừ hiếu kỳ, thông qua kết nối, chủ động hỏi thăm tình hình của Phì Niêm Ngư, lập tức có phản hồi:
"Đang mưu sự lớn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận