Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 183: Lạc Tinh tiễn

Chương 183: Lạc Tinh tiễn.
Trung tuần tháng năm.
Võ quán Dương thị.
Sân tập bắn bên trong, bia gỗ đầy những mũi tên, tất cả đều găm chính giữa hồng tâm.
Lương Cừ buông cây cung gỗ xuống, kích động nhìn Hồ Kỳ.
"Sư đệ luyện tập bắn tên bao lâu rồi?"
"Trước sau tính lại, có gần một tháng."
"Gần một tháng..."
Khóe miệng Hồ Kỳ co giật.
Gần một tháng đã luyện thành thiện xạ?
Đùa nhau à?
Hắn nhớ mình xem xét xương cốt lúc đó đã nói tiểu sư đệ rất hợp luyện bắn tên, không ngờ tiến bộ lại nhanh như vậy.
Lương Cừ thở dài: "Không dối gạt sư huynh, sư đệ lần này đến đây, chính là muốn xin sư huynh một môn bắn tên, tốt nhất là trung thừa, nếu là võ học thượng thừa thì càng tốt."
"Bắn tên? Sư đệ ngươi học được rồi à? Lần trước sư huynh Từ bất tài đã dạy ngươi một môn thương pháp mà?"
"Thật không dám giấu giếm, Thanh Long thương sư đệ ta cũng đã hơi có chút thành tựu."
Đầu tháng ba, Từ sư huynh đã dạy Lương Cừ một môn Thanh Long Thất Sát thương, Lương Cừ mỗi ngày đều luyện trong mộng, không hề bỏ bê, tiến bộ nhanh chóng.
Hồ Kỳ không còn gì để nói.
"Sư đệ tư chất quả là ngút trời, sư huynh không bằng, ngươi muốn học thì ta liền dạy ngươi một môn Lạc Tinh tiễn, tập được rồi, mũi tên như sao băng, bắn ra nhanh như gió lốc, uy lực cực mạnh, đây là môn võ sư phụ đã dạy ta."
"Lạc Tinh tiễn, nhưng có phải là bắn tên thượng thừa?"
"Là võ học trung thừa." Hồ Kỳ lắc đầu, "Sư đệ đừng coi thường nó, Lạc Tinh tiễn tuy chỉ là võ học trung thừa, nhưng nếu luyện đến đại thành, liền có cơ hội lĩnh ngộ Trục Nguyệt Tiễn cùng Quán Nhật Tiễn. Trục Nguyệt Tiễn đã so sánh được với võ học thượng thừa, Quán Nhật Tiễn càng có thể chắc chắn là hàng đầu trong võ học thượng thừa."
"Sư huynh đã từng lĩnh ngộ được Trục Nguyệt Tiễn và Quán Nhật Tiễn chưa?"
Hồ Kỳ xấu hổ gãi đầu: "Ta luyện Lạc Tinh tiễn đại thành, vẫn chưa tìm hiểu ra Trục Nguyệt Tiễn, Quán Nhật Tiễn lại càng xa vời... Võ học nào có dễ luyện như vậy, đấu tranh liều mạng trong khoảnh khắc, quý tinh không quý nhiều. Võ sư bình thường luyện thành một hai môn võ học trung thừa đã có thể làm chiêu thức tủ của mình."
Lương Cừ có chút thất vọng, nhưng không quá nhiều.
Võ học trung thừa dễ học hơn võ học thượng thừa, hơn nữa Lạc Tinh tiễn có thể lĩnh ngộ được những chiêu thức thăng cấp thì không nhiều, đáng để học một phen.
"Xin sư huynh dạy ta!"
"Dễ thôi, binh khí cũng có thể rèn luyện nhục thân, giương cung bắn tên cũng là một pháp môn thượng đẳng. Sư đệ ngươi thiên phú khác thường, học thêm một môn cũng không có hại, ngươi nhìn ta giương cung, ta dạy ngươi dẫn khí!"
Hồ Kỳ lấy ra cái cung lớn màu đỏ sẫm.
"Luyện dẫn khí, thả lỏng khung xương, eo ra lực, ngực mở rộng, giữ hướng, tâm buông xuống... Khí phải từ lưng mà ra, không thể từ cánh tay mà ra, dẫn khí từ cuối đến đầu..."
Để Lương Cừ nhìn rõ, Hồ Kỳ làm động tác chậm, từng hơi thở đều mang theo một vận luật kỳ lạ.
Hoàn toàn khác biệt với cách bắn tên bình thường, khiến hai mắt Lương Cừ sáng lên.
Nghe say sưa, cả buổi sáng trôi qua trong lúc học bắn tên với Hồ Kỳ.
Bắn tên cực kỳ tinh diệu, Lương Cừ trong thời gian ngắn chưa thể nhập môn, có lẽ phải mất ba bốn ngày để học.
"Không vội, lúc trước ta để nhập môn đã tốn cả nửa ngày."
Lương Cừ gật đầu, chỉ xét về khả năng lĩnh ngộ thì hắn có thiên phú khá tốt.
Phanh phanh.
Từ ngoài sân nhỏ truyền đến tiếng đập cửa.
"Lương sư huynh, sư huynh Trần tìm huynh."
Trần Kiệt Xương?
Lúc này hắn đang phải tuần tra trên sông mới phải chứ?
Nước Xuân Giang ấm lên, không chỉ có vịt và cá sinh sôi, hai ngày trước đã xảy ra sự kiện cá sấu tấn công người, suýt chút nữa đã gây chuyện lớn.
Lương Cừ buông cung xuống, nhìn Hồ Kỳ.
"Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta cũng vừa hay đi xem các học đồ khác."
Lương Cừ đi theo học đồ ra ngoài, thấy Trần Kiệt Xương mặc bộ đồ xanh sẫm.
"Thủy ca, Hà Bá đại nhân cho ta báo một tiếng, nói lần trước huynh lập đại công, thưởng đã xuống, có thời gian thì mau đi một chuyến."
Thưởng đã xuống rồi à?
Lương Cừ trong lòng vui mừng.
"Đi, đi bến tàu."
"Ta thì không đi được, ta còn phải đuổi cá sấu với Lý Lập Ba."
"Được, hai người cẩn thận, cố gắng đừng xuống nước, gặp ở trên thuyền thì dùng mâu đâm là được."
Cá sấu nhỏ thì ba mét, lớn thì bốn năm mét, thiên phú vật chủng rất lớn, không thể coi thường.
Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba chỉ mới là võ sinh vỡ da, nếu rơi xuống nước bị cá sấu cắn thì chưa chắc đã đánh lại.
"Yên tâm đi, ta mười lăm tuổi đã ra thuyền bắt cá, sáu bảy năm có lẻ rồi, chuyện này biết phải làm thế nào mà, đâu phải mới hôm nay có cá sấu."
"Ừm."
Đến bến tàu, Lương Cừ chào tạm biệt Trần Kiệt Xương, rồi leo lên thuyền lớn. Nhiễm Trọng Thức đang đứng ở trên boong tàu, vừa nhìn thấy hắn đã cười nói.
"Quân tử chi tâm sự, như ngày xanh trời sáng, không thể giấu người; quân tử chi tài hoa, như ngọc uẩn châu giấu, không thể khiến người dễ biết. Trước ở huyện Phong Phụ đi vội vàng, chưa từng trò chuyện với Lương huynh đệ, sau lại vội vàng đi khắp các huyện, lu bù lên, cho đến hôm nay mới thảnh thơi. Thấy Lương huynh đệ quả đúng là cất giấu thứ quý như không có gì, một tiếng hót đã kinh người, tài tuấn như Lương huynh đệ thật hiếm có ở Đế Đô."
"Nhiễm đại ca quá khen, bút cùn tài mọn không đủ để thành tựu, cũng bởi vì biết rõ năng lực của mình nên mới không dám khoe khoang trước người."
Lương Cừ đoán chắc thưởng lần này chắc phải hậu hĩnh hơn lúc trước, nếu không Nhiễm Trọng Thức sẽ không khen hắn như vậy.
"Ha ha, câu nói này không biết sẽ làm nhiều người mất mặt đấy. Hà Bá sở đến huyện Bình Dương chưa đầy ba tháng, chưa thấy ai thăng quan nhanh như Lương huynh đệ, đi thôi, ta đưa Lương huynh đệ đi nhận quan phục mới."
Nhiễm Trọng Thức không khách sáo, nắm lấy tay Lương Cừ hướng về phòng đọc đi.
"Tin tức hôm nay truyền đến, lần này tiêu diệt Kình Bang, Lương huynh đệ không chỉ nhận được hai đại công, mà còn được thăng một cấp. Bây giờ huynh đã là Hà Bá chính bát phẩm, tiến thêm một bước, chính là Đô Thủy Lang thất phẩm, chỉ còn một bước nữa là thành quan lớn!"
Hai đại công, thăng quan một cấp!
Rốt cuộc cũng có kết quả.
Lương Cừ trong lòng hết sức an tâm.
Đại công chưa đến tay, giống như cho vay tiền không biết khi nào đòi lại được vậy.
"Vậy trước ta muốn đổi Lưỡng Sinh Hoa."
"Yên tâm, Lưỡng Sinh Hoa cũng được mang đến cùng tin tức rồi, không cần phải vội."
Trong phòng đọc, Lương Cừ từ tay chủ bộ nhận lấy quan phục mới và lệnh bài.
Quan phục của Hà Bá bát phẩm có chút khác với quan phục của tòng bát phẩm.
Bộ đồ trước kia màu xanh đen chỉ có hoa văn vân tường ở bên phải, bây giờ là ở bên trái.
Ngay cả lệnh bài cũng có sự khác biệt, không phải là khắc thêm chữ chính bát phẩm, như thế quá không có phong cách, mà là hoa văn phía trên có sự khác nhau.
Hoa văn trên lệnh bài ban đầu là khắc âm, giờ là khắc dương.
Không thể không khâm phục sự thông minh của con người, chỉ cần thay đổi một hai chi tiết nhỏ đã có thể phân biệt thứ bậc khác nhau.
Về phần đãi ngộ của cả hai thì trừ tiền lương ra thì không có khác biệt quá lớn.
Sau đó Nhiễm Trọng Thức dẫn Lương Cừ vào kho bảo, từ một cái kệ có dán nhãn lấy xuống một chiếc hộp gỗ bạch mộc được làm tinh xảo, lớn cỡ bàn tay.
"Lưỡng Sinh Hoa mà Lương huynh đệ muốn ở trong hộp này, huynh mở ra kiểm tra một chút."
Lương Cừ nhận lấy hộp gỗ, trong tay không cảm thấy gì khác thường, nhẹ mở hộp gỗ ra, sóng nhiệt tỏa ra, làm hắn hơi lùi lại.
Hắn mở nắp hoàn toàn.
Một đóa Đại Liên Hoa lớn màu đỏ rực đập vào mắt, cánh hoa xếp chồng lên nhau, như một đám lửa.
Điều kỳ lạ nhất là nhụy hoa sen, những sợi tơ mỏng màu xanh lam khẽ đung đưa, có thể thoáng thấy các đốm sáng màu xanh lam tản ra.
Lưỡng Sinh Hoa.
Một loài hoa kỳ lạ sinh ra ở đáy miệng núi lửa dưới nước, ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh nồng đậm, khi ăn vào sẽ tăng cường công lực, tăng khả năng kháng độc, tiêu trừ bệnh tật, và còn có thể rèn luyện Linh Khí.
"Linh vật hái xuống phải bảo quản cẩn thận, hộp gỗ Lương huynh đệ đang cầm là gỗ thúy ngọc chế, có thể đảm bảo dược tính một cách hiệu quả, nếu không định dùng ngay, tốt nhất không nên để linh vật tiếp xúc bên ngoài quá lâu."
Lương Cừ lúc này khép hộp gỗ lại.
"Vậy sau khi ta dùng xong Lưỡng Sinh Hoa thì hộp gỗ có phải trả lại không?"
Nhiễm Trọng Thức cười ha ha một tiếng.
"Về lý thì là phải trả lại, nhưng sẽ chẳng có ai hỏi đòi lại ngươi đâu."
"Đã hiểu."
"Đa tạ Nhiễm đại ca!"
"Không cần cảm ơn ta, ngược lại ta có chuyện muốn hỏi, không biết Lương huynh đệ có hứng thú không?"
"Chuyện gì?"
"Cuối tháng năm chúng ta có một buổi tụ tập nhỏ, nếu Lương huynh đệ có ý thì có thể đi cùng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận