Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 628: Hầu Nhi Tửu

Chương 628: Rượu Khỉ Con
Hôm sau.
Tiếng chuông chùa du dương.
Lương Cừ vẫn như thường lệ cùng các sư huynh đi về phía Cẩm Tú cốc, không có gì khác lạ.
Đầu mùa đông.
Toàn bộ Lư Sơn hết sức tiêu điều, cây cối dù đã rụng lá thì cũng từ xanh chuyển sang đen, không còn chút sức sống của mùa xuân.
Chỉ riêng Cẩm Tú cốc, ở giữa có một dòng suối chảy ngang, róc rách chuyển động, khi tiến vào bên trong, nhiệt độ ấm lên rõ rệt, trong cốc vẫn tràn ngập sắc màu, thậm chí có hoa nở không tàn, cánh hoa đỏ rực rỡ.
Mọi người giẫm chân lên đá, từ trên vách đá nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đáy cốc.
Rống rống!
Người sống xâm nhập.
Đàn khỉ trên khắp các sườn núi nhảy nhót tránh né, xẹt qua tán cây, ném xuống gậy gỗ, hòn đá.
Trong đó còn có mấy con tinh quái, giơ tay ném ra những tảng đá lớn bằng đầu người, nhưng mà độ chính xác không cao, nện xuống dòng suối, bọt nước bắn tung tóe cao cả trượng.
Oanh.
Dương Đông Hùng hơi tỏa uy thế, khiến cả đàn khỉ trên núi bỏ chạy tán loạn.
Mấy con khỉ con giật mình, không giữ được dây leo, rơi giữa trời, ôm cái mông đỏ au kêu thất thanh rồi chạy mất.
"Ha ha, có một con gan lớn."
Từ Tử Suất mắt tinh, chỉ vào một con khỉ già có lông mày mọc dài trong rừng.
Con khỉ già thấy mọi người đến gần, nó co mình xuống cuộn tròn, nhưng không chịu bỏ đi, nó giơ hai tay lên như đang chắp tay trước ngực cầu xin.
Mọi người thấy lạ.
Bỗng, trong rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, con khỉ già di chuyển tứ chi, từ từ tiến đến gần Lương Cừ, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay khoa tay múa chân chỉ về phía trong rừng, sau đó lại đi ra hai bước rồi quay đầu lại.
Thật có phong vị như chuyện trong truyện kể.
Kha Văn Bân khoanh tay, tay nâng cằm nói: "Có phải nó muốn A Thủy đuổi theo không?"
Từ Tử Suất ngó nghiêng xung quanh: "Chẳng lẽ chúng ta sắp rơi xuống nước à?"
"Đuổi theo đuổi theo, xem một chút đi."
Mọi người nhao nhao lên.
Người có bản lĩnh thì gan cũng lớn.
Lần đầu tiên thấy những tình tiết ly kỳ trong truyện kể, đương nhiên phải tham gia vào cho náo nhiệt.
Khỉ già thật lanh lợi.
Lương Cừ bước đi đuổi theo.
Con khỉ già mừng rỡ, bốn chân đi chậm rãi, nhưng khi thấy mọi người đuổi theo kịp thì nó càng lúc càng nhanh.
Đi được hơn hai dặm đường núi.
Đến khu rừng rậm phía đông Cẩm Tú cốc.
Con khỉ già tìm một cây trúc già trước, nó bẻ gãy các đốt trúc, cạy mở màng trúc, lau sạch những mảnh vụn gỗ, rửa trong suối cho sạch, làm động tác múc nước uống, sau đó chạy đến một gốc cây cổ thụ hai người ôm không xuể, rồi leo lên leo xuống.
Mọi người không hiểu ý nó.
Cả cây đại thụ này chỉ là một cây cổ mộc bình thường, không có gì đặc biệt.
Từ Tử Suất suy nghĩ nói: "Có phải là rượu khỉ con không?"
Mắt mọi người sáng lên.
Rượu khỉ con vô giá.
Đúng là bảo bối!
Hạng Phương Tố nói: "Ta trước đó đọc sách có thấy nói 'Hoàng Sơn nhiều vượn, xuân hạ hái quả tạp tiêu trong hang đá, ủ thành rượu, hương khí ngào ngạt, nghe thấy mấy trăm bước', thứ này có thể gặp nhưng không thể cầu."
Từ Tử Suất nói: "Có phải thử đục lỗ trên cây không? Ta nhớ là khỉ sẽ dùng các hốc cây cất trữ trăm loại quả, phía trên bịt kín, rượu đều tích ở dưới, chúng ta khoét một cái lỗ nhỏ để nó chảy ra hết."
Dương Hứa đề nghị: "Vậy thì chúng ta phải làm sẵn vài ống trúc để uống rượu, đừng để lúc mở ra không kịp hứng thì lãng phí."
"Có lý."
Mọi người đến rừng trúc nơi khỉ già đi qua, đơn giản làm ra rất nhiều ống trúc để đựng rượu.
Vạn sự đã sẵn sàng.
Lương Cừ rút Thanh Lang ra, cắm vào thân cây cổ thụ, chưa rút ra thì một mùi rượu nhàn nhạt đã bay ra.
Mọi người vui mừng.
Từ Tử Suất thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh!"
Lương Cừ cổ tay xoay một cái, dùng chủy thủ xoáy ra một lỗ nhỏ, không cần phải rút ra, áp lực bên trong trực tiếp ép cho dòng rượu nhỏ trào ra.
Từ Tử Suất nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên trước hứng lấy, không làm rớt một giọt nào.
Rào rào.
Dòng rượu màu vàng kim chảy ra, hương rượu trái cây nồng đậm bùng nổ, tựa như dầu nóng đổ vào ớt cay vậy.
Hoàn toàn khác với rượu thông thường, thứ rượu từ trong cây này không hề hăng mũi, mà lại có một chút hương thơm trái cây cực kỳ nồng nàn!
Thát Thát Khai ngửi thấy mùi thơm, chống gậy đứng không vững, đầu choáng váng, mấy con rái cá mắt híp lại, liên tục ợ hơi.
Con có phản ứng lớn nhất thì ngã nghiêng ngả, lấy đầu đụng vào mấy người, rồi ngã sấp trên mu bàn chân của Long Nga Anh, ôm chặt không chịu buông.
"Đầy rồi đầy rồi! Đổi ống cho ta, đổi ống cho ta!"
Từ Tử Suất kêu toáng lên.
Tào Nhượng lập tức đổi ống khác, ống trúc đầy rượu vừa rồi đưa cho Lương Cừ.
Dòng rượu tích đầy ống trúc, toát ra vẻ óng ánh hổ phách khiến người ta xao xuyến.
Lương Cừ đưa cho Dương Đông Hùng.
"Sư phụ uống trước!"
"Haiz, rượu khỉ con để cho khỉ con uống trước đi."
Dương Đông Hùng nhận lấy ống trúc không uống, ngược lại đưa cho con khỉ già trên cây.
Con khỉ già ôm ống trúc lộ cả răng ra, đuôi thì quấn vào cành cây, vui vẻ nhấp một ngụm.
Ợ!
Hương vị đặc biệt của rượu khỉ con thu hút cả đàn khỉ bỏ chạy tán loạn quay trở lại.
Rất nhiều con khỉ không dám tới gần, đuôi dựng thẳng, lộ cái mông đỏ hỏn, nôn nóng đi lại trên cành cây, vò đầu bứt tai.
Ống thứ hai, ống thứ ba, ống thứ tư...
Rượu trái cây từ trong thân cây cứ thế liên tục chảy ra, cho đến khi ai cũng được chia một ống trúc thì dòng chảy mới dần yếu đi.
Tuyệt thật.
Kha Văn Bân nằm nghiêng trên tảng đá, mặt đỏ ửng lên.
Uống xong rượu khỉ con, toàn thân ấm áp khoan khoái, tỏa ra mùi trái cây, khí huyết trong người đều lưu thông trôi chảy hơn mấy phần.
Cảm giác lâng lâng như tiên, đúng là danh bất hư truyền là rượu quý.
Leo núi nửa đường mà được uống rượu ngon như thế, đúng là một niềm vui bất ngờ, nhân sinh thật viên mãn.
"Khỉ già cũng rất là lanh lợi." Hạng Phương Tố cười nói.
"Sao lại nói thế?"
"Ta thấy ở dưới sách có nửa câu sau là, 'Hương khí ngào ngạt, nghe thấy mấy trăm bước, người hái củi hay người trộm uống vào không nên quá nhiều, nhiều thì làm giảm độ rượu, đám khỉ con biết được sẽ kéo đến mà đánh người đến chết.'
Rượu khỉ con trong cây này một khi bị đào ra, phần lớn là không đến lượt khỉ già uống, có chúng ta ở đây, nó ngược lại được uống thỏa thích, không cần lo mấy con khỉ khác sẽ tranh giành với nó."
Kha Văn Bân buồn bực: "Sao ngươi trí nhớ tốt vậy? Ở học đường thành tích của ngươi rõ ràng không bằng ta, lẽ nào ngươi lén học?"
"..."
"Mau tới mau tới, vẫn còn, mỗi người thêm nửa ống!"
Phía dưới gốc cây.
Từ Tử Suất gào to.
"Đến đây đến đây! Rượu khỉ con vô giá, A Thủy chắc chắn là người phúc dày trong truyền thuyết, để ta ké một ít lộc với!"
Đêm xuống.
Sao trên trời sáng rực.
Mọi người mang theo mùi hương trái cây, thắng lợi trở về.
Trong tiểu viện, khỉ già cùng Thát Thát Khai lảo đảo tập luyện vượn quyền.
Nó lén uống rượu một mình, không tiện về với đàn khỉ, dễ bị Hầu Vương đánh, nên phải đợi thêm hai ngày nữa, cho tiêu bớt hơi rượu, cho nên nó đi theo Lương Cừ về viện, buổi tối vừa khéo gặp Thát Thát Khai đang đứng như cọc gỗ.
Hợp ý nhau, chỉ một lúc mà nó đã học được mấy chiêu rất giống.
Một làn gió thơm thổi tới.
Xa Liên Mai đúng hẹn đến.
【 Tinh hoa Thủy Trạch +18 】
【 Tinh hoa Thủy Trạch +17 】
Hảo.
Chỉ một ngụm.
Lương Cừ đã cảm nhận được chất lượng bảo thực phẩm đã tốt hơn.
Không chỉ có thế.
Tối nay canh hạt sen có nhiều hơn tối hôm qua, ai ai cũng có phần.
Hai bát canh hạt sen đường đỏ vào bụng, thu về hơn năm trăm Tinh hoa Thủy Trạch, bù được non nửa con bào ngư ngon nhất!
Chỉ là ăn đến mức trong miệng phát ngán, giống như ở cữ vậy.
Bản thân Lương Cừ không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng không nỡ lãng phí hơn mấy trăm Tinh hoa Thủy Trạch này.
Chuyện trò lảm nhảm những việc vụn vặt, tỷ tỷ đệ đệ gọi không ngớt.
Thật giống như ở đất khách quê người gặp lại những người đồng hương thân thiết.
Đêm thứ ba.
Xa Liên Mai đề nghị sáng mai hai người cùng đi Ngũ Lão Phong xem mặt trời mọc.
Lương Cừ vui vẻ đồng ý.
Trong thính đường.
Nhìn Xa Liên Mai rời đi, Long Nga Anh đóng cửa lại.
"Trưởng lão, ngày mai ngài muốn đi hẹn sao?"
"Đi chứ, sao lại không đi?"
Lương Cừ vươn vai.
Ba ngày ba bữa canh hạt sen, tổng cộng thu hoạch được hơn một ngàn Tinh hoa Thủy Trạch, không đi không phải là bất lịch sự rồi.
"Đã tìm hiểu rõ ràng hết chưa?"
"Tổng cộng bốn người, ba con Thú Hổ, một con Lang Yên, tu vi cao nhất trong số đó chắc đã ngưng tụ hai hạt giống thần thông, là trung cảnh Thú Hổ."
"Cũng coi trọng ta đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận