Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 408: Không làm đầu thủ làm đem thủ

Lương Cừ trên dưới đánh giá Lưu Thế Cần. Nhãn Thức pháp không cảm thấy ác ý. Nhưng đã được Hà Bá đồng ý, Lưu Thế Cần là tri huyện bản địa, chắc chắn phải viết tấu chương xin phê chuẩn.
"Lưu Tri huyện đã viết xong công văn chưa?"
"Không sai, đại nhân đã kết giao với vượn trắng, được hay không được, tự nhiên phải cho ngài xem qua trước, nên chưa dám trình lên, vẫn luôn chưa báo cáo." Lưu Thế Cần gọi nha hoàn, "Ở bàn tay trái trong thư phòng, lấy công văn đầu tiên, mang đến cho Lương đại nhân."
"Vâng."
Không bao lâu, nha hoàn bước nhanh ra, đưa lên công văn.
Lương Cừ lật xem trang sách, vuốt ve giấy.
Mực còn hơi ẩm, xác thực là viết xong chưa phát.
Tổng thể mà nói, chữ viết tỉ mỉ, dùng từ tuy không quá hoa mỹ, so với phần bạch thoại văn của Lương Cừ còn tốt hơn nhiều, tiền căn hậu quả vừa liếc là thấy.
Nói chung ý tứ là, yêu xà gây rối từ trước Tết đến đầu hè, dân chúng oán hận đã lâu. Vượn trắng trước mặt bao người đã chém giết yêu xà độc ác, trả lại bầu trời trong sáng, còn phơi thây mấy ngày, cảm xúc của dân chúng được giải tỏa, trước đè nén sau hưng phấn khiến đạt tới cao trào. Huống hồ việc vượn trắng diệt yêu không phải vì thú hoang tranh giành, mà là phụng mệnh làm việc, vậy thì nên lập tượng thờ, thuận theo lòng dân, có rất nhiều lợi ích.
Lương Cừ theo nội dung công văn mà hiểu ra dụng ý.
Thảo nào cả già lẫn trẻ đều tích cực như vậy. Muốn để lại chiến tích sao?
Lúc trước Lý Thọ Phúc từng nói, tri huyện Hương Ấp Lưu Thế Cần sắp được thăng chức, lo sợ dân oán nên mới phát sách cầu viện.
Đổi lại là mình sắp thăng chức, nhất định sẽ tận lực thuận theo ý dân, dù sao cũng không tốn tiền của mình. Nếu làm tốt, khi rời chức còn có thể nhận được lời khen ngợi của vạn dân, có vốn để mà khoe khoang.
Kết hợp với phản hồi của Nhãn Thức pháp, hắn chỉ đơn thuần muốn kiếm chút danh tiếng, độ tin cậy khá cao.
Ánh mắt Lương Cừ lóe lên, đóng công văn lại: "Trước đây miếu Hà Bá ở Hương Ấp thờ ai?"
"Giang Hoài Long Vương."
"Long Vương? Có điển cố gì sao?"
"Điển cố… Hương Ấp thờ Long Vương hơn trăm năm, khi tiền triều rút lui từ bắc vào nam, đã thiêu hủy rất nhiều văn hiến dọc đường, tài liệu về Hương Ấp còn lại rất ít, phần lớn đều là truyền miệng. Mấy năm ta nhậm chức, chưa từng nghe nói quá nhiều truyền thuyết hiển thánh của Long Vương, cũng có người già nói, trước đây gần Hương Ấp có giao nhân, nếu thật sự là như thế, có thể là giao nhân truyền tụng, truyền nhiều, dân địa phương liền thờ Giang Hoài Long Vương."
Có lý có cứ. Lương Cừ vuốt ve chén trà.
Hắn không quá hứng thú với việc vào miếu làm tượng đá, nhưng lại rất có hứng thú với chiếu cố độ của đầm lầy.
Tế tự Giang Hoài có chiếu cố độ, vậy thì miếu Thủy Thần có hay không? Tế tự một năm có hạn, còn miếu Thủy Thần ngày nào cũng có, năm nào cũng có. Đến giờ, Lương Cừ tổng cộng nhận được bốn lần chiếu cố độ, ở Nghĩa Hưng trấn hai lần, Hoa Châu huyện hai lần, duy nhất một lần là dẫn đến Giao Long chú ý, còn ba lần không có gì khác thường.
Mấy lần nhỏ như vậy, có lẽ Giao Long không nhận ra? Nhưng trời có sập xuống, thì người cao sẽ chống trước, Lương Cừ cũng không muốn ra mặt.
Kẻ hiếu động, mây quạt máy đèn; người trầm mặc, tro tàn cây khô; cần phải nhìn mây xem khí, chim cá lao vút, mới có đạo tâm thể.
Có phải nên nghĩ cách khác… Một hồi lâu.
Lương Cừ lên tiếng: "Lưu Tri huyện, hay là thế này, không làm đầu thủ làm tướng thủ."
"Không làm đầu thủ làm tướng thủ?"
"Bố cục bên trong miếu Hà Bá thế nào?"
Lưu Thế Cần tay vuốt ống tay áo, nâng chung trà lên chén, đổ một ít trà, dùng ngón trỏ từ dòng nước trà xoay tròn liên tục vạch ra một vệt nước, vẽ lên mặt bàn một thân thần long mặc áo bào, tay cầm hốt (thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa), ngồi ngay ngắn, xung quanh là đường dọc làm tường, đường ngang làm đài.
Lương Cừ giơ tay, cũng dùng nước vạch, hai ba nét, bên trái Long Vương vẽ một con vượn trắng cao chừng hai phần ba so với Long Vương.
Lưu Thế Cần giật mình: "Không dễ sửa đổi sao?"
"Đúng là như vậy."
Ai nói trong miếu Hà Bá chỉ có thể thờ một vị? Thần sông không có thuộc hạ sao?
Thế nhân chỉ biết đến Ngọc Hoàng Đại Đế, đâu biết tên tuổi sáu bạn Mai Sơn. Bên cạnh Long Vương âm thầm thêm một tượng vượn trắng nhỏ, tạm thời thử xem có kiếm được lợi lộc gì không, đồng thời về pháp lý mà nói thì cảm giác tồn tại giảm đi nhiều. Sau này nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, Long Vương sẽ là người gánh đầu tiên, dù có ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn. Kiên quyết không làm kẻ đứng đầu.
"Vậy hai tượng thần một lớn một nhỏ này, mối quan hệ của họ nên giải thích với dân chúng như thế nào?"
"Lưu Tri huyện tự quyết là đủ."
"Tự quyết?" Lưu Thế Cần vuốt râu chần chờ, "Vượn trắng sẽ không có ý kiến gì sao?"
"Ta thay nó đồng ý."
Quan hệ của Lương Cừ và vượn trắng còn tốt hơn mình tưởng. Lưu Thế Cần thầm nghĩ.
Suy nghĩ một chút, Lưu Thế Cần nói: "Nếu đã vậy, ta sẽ viết một bản tấu chương khác, mời vượn trắng làm thuộc quan của Long Vương, thêm tượng ở trong miếu Hà Bá, ý của Thủy lang như thế nào?"
"tốt!"
Được sự cho phép, Lưu Thế Cần liền tìm người mang bút mực giấy nghiên đến, chuẩn bị viết công văn.
Dễ dàng tăng thêm chức quan cho thần. Những chuyện lớn nhỏ ở dọc sông, không chỉ giải tỏa cảm xúc của dân chúng, mà chuyện của Hà Bá cũng trở nên đơn giản, thậm chí không cần tìm Từ Nhạc Long, tá lĩnh Nhiễm Trọng Thức cũng có quyền quyết định.
"Tri huyện còn có chuyện náo nhiệt muốn nói nữa không?"
Lưu Thế Cần lắc đầu: "Mấy ngày gần đây, chỉ có ba chuyện lớn này thôi."
"Ta ngược lại có một việc."
"Lương đại nhân cứ nói đừng ngại."
"Không phải chuyện gì lớn, chỉ muốn bán vài thứ cho Lưu Tri huyện."
Lương Cừ từ trong túi lấy ra một tấm vải trắng, trải ra bàn, rồi lấy ra một viên châu báu trong suốt. Châu báu rất nhỏ, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xuyên thấu cả tấm vải, tạo ra bóng nước sóng sánh, khiến người ta có cảm giác yên bình, hài hòa.
Lưu Thế Cần không biết vì sao Lương Cừ muốn bán châu báu cho mình, lại cảm thấy đồ vật này rất kỳ lạ.
"Có thể cầm xem qua không?"
"Cứ tự nhiên."
Lưu Thế Cần nhặt viên nước mắt lên, đặt dưới ánh mặt trời ngắm nhìn, càng nhìn càng cảm thấy nó trong suốt, giống như một giọt nước mắt. Dù không phải là người giám định châu báu, nhưng liên tưởng đến việc Lương Cừ biến mất mấy ngày, và cả truyền thuyết giao nhân ở Hương Ấp vừa nói, Lưu Thế Cần con ngươi co rụt lại.
"Chẳng lẽ đây là nước mắt của giao nhân?"
"Không sai."
Tê! Lời đồn của dân làng lại là thật? Tài cán lớn quá. Mình làm tri huyện Hương Ấp đã bảy năm, nửa điểm không biết thật giả, ngược lại đối phương mới đến nửa tháng đã biết.
Cất suy nghĩ, Lưu Thế Cần không do dự: "Đã nói là bán, Lương đại nhân định giá bao nhiêu?"
"Ba viên." Lương Cừ lấy ra hai viên nữa, "Một vạn năm ngàn lượng! Giá chuẩn!"
Trong đình viện bỗng trở nên tĩnh lặng.
Nha hoàn ở xa thầm giật mình, thứ gì mà nhỏ xíu lại có giá năm ngàn lượng một viên? Nên biết cái giá này so với năm đó Lương Cừ bán ở Thiên Bạc thương hội ba ngàn lượng một viên, đã tăng thêm tận hai ngàn lượng! Loại bỏ lợi nhuận của Thiên Bạc thương hội, còn chênh thêm gần một ngàn lượng, người bình thường dù thích cũng sẽ không ra tay, mà Lương Cừ lại tính toán sẵn rồi.
Lưu Thế Cần trầm mặc một lúc lâu.
"Chờ một chút."
Buổi chiều. Lương Cừ xác nhận văn thư không sai, đóng dấu, trong ngực cất một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu, dưới sự dẫn dắt của người gác cổng, cưỡi Xích Sơn, hóa thành một cơn gió mạnh rời đi.
Thật là sảng khoái. Làm quan, nhất là quan văn, nếu có thành tích đầy đủ, không có quan hệ thì ý đồ thăng chức không thể thiếu sự chuẩn bị trên dưới. Lưu Thế Cần vừa qua bốn mươi tuổi, nói trên có người, Lương Cừ không tin. Đã muốn chuẩn bị… Nhét năm mươi văn tiền đồng cho người gác cổng chưa chắc đã nhận, nhưng đưa một gói thịt tai heo hun khói giá hơn ba mươi văn, một điếu tẩu thuốc lá đầy, nhét thêm ít lá thì có thể lấy lòng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận