Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 626: Không tại, vừa ra ngoài.

"Hiên đóng rèm buông xuống, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, Dương tông sư cất công đến chùa ta, không thể nghênh đón từ xa, mong người rộng lòng tha thứ." Mây mù mịt mù bao phủ như biển cả. Gần tới đỉnh núi, rừng sam cao vút đứng sừng sững, hàng ngàn hàng vạn ngọn cây lay động theo gió, tạo thành lớp lớp sóng cả trùng điệp. Trụ trì Vạn Sam Tự đích thân ra đón. Dương Đông Hùng cùng ông ta chào hỏi. Gió núi thổi rét lạnh. Hai người dẫn đường rớt lại phía sau, ánh mắt va chạm. Bọn họ cho rằng đám người trước mặt là gia đình giàu có, thực lực cũng không tầm thường, lời nói ra không phải thất phẩm quan thì cũng lục phẩm quan, phóng khoáng tự do, khí thế hừng hực, có lẽ còn có cả đại võ sư Thú Hổ đến đây. Nhưng... trụ trì Vạn Sam Tự lại nói gì? Dương tông sư!? Lô Sơn nằm giữa Hoàng Châu và Quân Châu, gần đây một tháng, sự kiện náo nhiệt nhất ở hai châu này chắc chắn là Đại Thú hội và thọ yến của lão thái gia nhà họ Hứa. Người địa phương mà không biết chuyện này thì quả thực uổng công, chẳng còn mặt mũi nào mà nhận là người quê ở đây. "Dương tông sư kia ư?" "Không thể sai được... Trông kìa, trụ trì đích thân ra đón..." "Dương tông sư ở đây, vậy 'cá chép vượt vũ môn' là cái thá gì?" Hai người liếc mắt nhau, ăn ý dừng lại ánh mắt trên người Lương Cừ, ánh mắt nóng rực. Bọn họ đã từng thấy chân dung được truyền ra từ Đại Thú hội, trước đó không kịp phản ứng, bây giờ so sánh một chút, lập tức xác nhận. Nhận ra rồi! Nguyên tướng quân 'cá chép vượt vũ môn' kia! Từ Tử Suất huých vào vai Lương Cừ. Lương Cừ sờ sờ mặt. Võ sư Lang Yên tai thính mắt tinh, tự nhiên nghe thấy được hai người đang thì thầm. Danh tiếng nổi như cồn rồi. Thật là chuyện lạ. Do tin tức chậm lưu thông. Trong Bình Dương phủ, trừ một vài huyện thành, không ít nơi danh hào Lương Cừ có lẽ không nổi bằng hai địa phương Hoàng Châu, Quân Châu này. Sau một hồi hàn huyên. Đoàn người vào trong chùa, đi dạo bên trong, gặp được cái gọi là 'cây vương che mát một mẫu'. Cổ thụ còn to lớn hơn cả tưởng tượng, rễ cây chui ra khỏi đất, xoắn xuýt như quần rắn, bóng cây xõa xuống, mênh mông chập chờn như biển cả, hắn đứng dưới tán cây, Long Bỉnh Lân trông thật nhỏ bé. Có lẽ không phải mùa bội thu, Lương Cừ cũng không thấy quả kết trên tán cây. Đúng là ‘tâm tâm niệm niệm, tất có hồi âm’. Vào tới khách đường. "Tuệ Giác." "Trụ trì." Trụ trì gọi một tiểu sa di đứng hầu. "Xuống hầm mang lên ít quả La Hán thông mới hái năm nay, chiêu đãi quý khách." Từ Tử Suất kinh ngạc. "Một lượng bạc một quả La Hán? Trụ trì hào phóng quá!" Trụ trì lần tràng hạt, cười nói phủ nhận: "Người ngoài nghe nhầm đồn bậy, quả La Hán trong viện đến tháng mười hàng năm đều kết trái, hái xuống hoặc cho tăng nhân trong chùa dùng tu hành, hoặc để chiêu đãi khách quý, chưa từng mang ra buôn bán, mấy lượng một quả chỉ là lời đồn thổi, không đáng tin." Chiêu đãi khách quý. Xem kìa, thuật ăn nói của trụ trì thật tài tình. Lương Cừ có thể cảm nhận được tu vi bất phàm của trụ trì Vạn Sam Tự, một thân khí huyết nội liễm, bất động như núi, thể phách cũng khá cao lớn, hơn phân nửa là người khổ luyện công phu, chắc chắn là đã đạt đến Thú Hổ thượng cảnh, còn mạnh hơn cả Tuyền Lăng Hán, người đứng đầu tộc Giao nhân ba phần. Thực lực như vậy đích thân ra đón tiếp, lại còn lấy quả La Hán thông một ngàn tám trăm năm ra chiêu đãi. Đúng là có sư phụ tông sư không tầm thường. Cảm giác như mình đang lạc vào Ngũ Trang quán, làm khách thưởng thức nhân sâm quả của Đường Tăng sư đồ. Không cần biết mọi người có hay không hay, đến làm khách, trước hết cứ lấy chút tình mọn đã. Công phu chớp nhoáng. Sa di dâng lên trà nóng, Tuệ Giác bưng đến khay đựng quả. Đầy một chiếc khay lớn, quả La Hán thông chất thành đống nhỏ như núi, số lượng rất nhiều. "Sao lại lớn thành cái dạng này, quả La Hán không phải to bằng nắm tay sao?" Từ Tử Suất nhặt một quả lên. Quả trong tay trông như cái hồ lô nhỏ, một đầu to một đầu nhỏ, nửa đỏ nửa lục, nhưng dù là đầu to thì cũng chỉ bằng ngón tay cái. Các tiểu sa di khác của chùa cười nói: "Thí chủ nói là quả La Hán, còn đây là quả La Hán thông, quả La Hán và quả La Hán thông đều trông giống La Hán, nhưng không cùng một loài, một loại mọc trên cây, một loại là dây leo, quả tự nhiên sinh ra thì khác thường thôi." Đúng là chuyện hài. Từ Tử Suất gãi đầu. Lương Cừ hiếu kỳ hỏi: "Sao quả này lại gọi là La Hán?" Tiểu sa di chắp tay trước ngực: "Trọc đầu là mầm quả, thân thể hòa thượng là đài hoa, hai tay chắp thành hình chữ thập của hòa thượng là những chiếc lá bao bọc lấy. Đến cuối tháng chín đầu tháng mười, quả chín, 'Tiểu hòa thượng' gầy gò tu thành chính quả, liền biến thành 'Béo La Hán' ." Nghe tiểu sa di nói chuyện, mọi người thật cảm thấy có mấy phần ý vị trong đó. "Đa tạ ý tốt của trụ trì, hôm nay chúng ta được thơm lây chút chuyện cũ của Dương tông sư!" Hạng Phương Tố, Kha Văn Bân xoa xoa tay, đưa tay cầm lấy, vặn mở phần màu xanh lá cây không ăn được, ăn vặt giống như ném vào miệng. Nhai kỹ, có vị ngọt nhàn nhạt, rất khác so với quả La Hán bình thường, không có nửa phần đắng chát. Rơi xuống bụng, liền có một chút ấm áp cảm giác. Đúng là món ăn dưỡng vị, ăn xong cảm thấy dễ chịu vô cùng. Hứa thị chào hỏi. Hai người dẫn đường nhận được mấy quả, sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí nâng trong tay, không nỡ ăn. Một người đắc đạo, gà chó cũng lên hương. Từ nhỏ đến lớn, chỉ nghe Vạn Sam Tự có một cây La Hán Tùng vương, chưa từng nghĩ loại chuyện tốt thế này lại rơi vào đầu mình. May là lúc nãy lúc lên núi, mình với hai người la to nhất. Đắc ý. Kha Văn Bân hỏi: "Tiểu hòa thượng, các quả La Hán thông khác có tác dụng như thế này không?" "Không có ạ." Tuệ Giác khom người đáp, "Trong chùa chỉ có ba cây La Hán tùng trên nghìn năm tuổi, trong đó cây vương một ngàn tám trăm năm tuổi là nhất." Kha Văn Bân kinh ngạc than: "Lợi hại thật, cây một ngàn tám trăm năm tuổi, kết trái không kém gì quả Kê Quan mà Hà Bạc bồi dưỡng." "Thí chủ quá khen, trước có La Hán tùng, sau mới có Vạn Sam Tự, đây là diệu dụng của cây quý, không phải do chùa ta, làm sao có thể sánh với khách quan triều đình." Vạn Sam Tự không hổ là một trong năm rừng cây nổi tiếng, từ trụ trì đến tiểu sa di, nói chuyện đều dễ nghe. Đáng tiếc là không có tinh hoa Thủy Trạch. Vị ngọt lan tỏa khắp miệng Lương Cừ. Cây giống bình thường mà cũng có tác dụng bảo vật, đúng là già thành tinh. Chỉ là xét riêng hiệu quả bổ khí, quả Kê Quan cũng không có tác dụng nhiều đối với hắn bây giờ. Nếm thử chút vị. Không quấy rầy mọi người du ngoạn, chiêu đãi đơn giản xong, trụ trì cho sa di dẫn người đi, mỗi người một phòng. Người Lương Cừ đi cùng lại đông, còn có phụ nữ, nên được đặc biệt cho ở một cái sân nhỏ. Sau khi dọn dẹp xong, mọi người nhận lời mời ăn cơm chay đặc sắc của Vạn Sam Tự vào buổi trưa. Buổi chiều. Mọi người cùng đi xem thác nước nổi tiếng nhất ở Lô Sơn, đến Lô Sơn mà không xem thác nước thì quả là uổng phí. Từ Tử Suất hùng hồn tuyên bố phải làm một bài thơ hay, dạy cho đời sau hát theo. Nào ngờ lúc đó. Mười mấy người ở đây, ngoài nghẹn ra một câu ‘đẹp thật’ thì hoàn toàn không có nửa câu thi từ nào ra hồn. Chơi cả buổi, lưu luyến chia tay. Chập tối. Long Đao, Long Ly hưng phấn khó nén, thảo luận về cảnh thác nước đổ hùng vĩ, Long Nga Anh rớt lại phía sau nửa bước. Rừng cây tĩnh mịch chuyển thành biển đỏ mênh mông, bóng người xiêu vẹo trải dài trên đá hoàng kim. Sắp đến sân. Chuông đồng trong chùa vang lên liên hồi. Vệt ánh cam cuối cùng chìm xuống chân trời, màn đêm buông xuống. Két két~ Thát Thát Khai mở cửa lớn. Đúng vào lúc này. Tiếng nước róc rách, nước chảy xuống không ngớt. Liếc mắt nhìn lại. Ánh nến mờ ảo. Một nửa bóng hình xinh đẹp in lên trước cửa sổ, thân hình nở nang, uyển chuyển, một tay cầm chặt một nửa gáo nước, múc nước nóng dội xuống. Phòng bên cạnh chính là có phụ nữ đang tắm rửa! Buổi sáng đến rõ ràng vẫn còn phòng trống. Mà đã là phụ nữ, tắm rửa sao lại không kéo rèm che? Long Nga Anh khẽ ho. Tiếng nước trong phòng liền dừng lại, người phụ nữ cúi người thổi tắt nến, trước cửa rơi vào bóng tối. Lương Cừ thu lại ánh mắt, còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do thì đã phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, gãi gãi thái dương. "Nhìn ta làm gì?" ... Rêu xanh phủ kín tường, cỏ dại ngoan cường chống lại gió lạnh, kiên cường không ngã. Thát Thát Khai thu dọn xong bát đũa mang vào phòng bếp. Cửa sân có tiếng gõ. "Ai đấy?" Long Đao tiến đến mở cửa, khó chịu ai mà giờ này rồi còn đến, chưa kịp nhìn rõ thì một mùi hương hoa nồng nàn xộc vào mũi, sặc đến nàng có chút nghẹn thở. "Ngươi là?" Ngoài cửa, người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, dung mạo diễm lệ, mặt hồng hào, da trắng như son, khoác hờ một chiếc áo choàng trắng nhạt, trên tay là một chiếc khay sơn đỏ, bên trong đặt một chén sứ trắng nhỏ, tóc còn ướt chưa khô hẳn, đuôi hơi xoăn, nhẹ nhàng bay bổng. Dưới ánh trăng sáng, dịu dàng như nước. Giai nhân như thế đứng giữa trời lạnh, áo bào bó sát hiện ra đường cong, lộ ra vài phần thanh lệ mềm mại, khiến người ta sinh lòng yêu mến. Xa Liên Mai vén tóc mai lên. "Ta là khách trọ đến đây, trước nghe trong sân có động tĩnh, nên tới đây chào hỏi, làm quen một chút." Long Đao buột miệng: "A, là ngươi đốt nến, tắm rửa không kéo rèm à?" "... " "Nói lung tung gì vậy?" Long Nga Anh từ trong phòng đi ra, thay Long Đao xin lỗi, "Phu nhân đừng trách, nha đầu này từ nhỏ đã bị làm hư, ăn nói không biết nặng nhẹ." Phu nhân! Xa Liên Mai như bị ai đâm cho một nhát, nhìn khuôn mặt Long Nga Anh, cúi đầu xuống. "Ta chưa có chồng..." "Thật có lỗi, nhất thời đường đột." "Không sao." Xa Liên Mai cố gượng cười, nâng khay trên tay, "Hôm nay đến thăm, cũng không có chuyện gì to tát, trong phòng ta nấu ít canh ngân nhĩ hạt sen, một mình ăn không hết, nên mang sang đây để kết giao bằng hữu. Nói thế, cũng mong có cơ hội cùng nhau du ngoạn Lô Sơn, dù sao trời lạnh, khách du lịch không nhiều, khó tránh khỏi cảnh tiêu điều. Mấy người các cô đến đây một mình à? Trước đó như có nghe tiếng đàn ông? Là anh em trai hay đạo lữ?" "Đó là đại nhân nhà ta." "Đại nhân nhà cô ở đây à?" "Không ở, vừa ra ngoài." "Long Đao, ai vậy?" Lương Cừ từ trong sảnh đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận