Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 833: Xưng tông làm tổ

"Thần thông phân loại phẩm chất?"
"Phân loại cũng không rõ ràng, chủ yếu là ấn tượng nhận biết, chứ không phải định nghĩa hoàn toàn chính xác. Ngươi từng gặp Bát Trảo Vương, biết hắn có bản lĩnh tạo hóa, ngươi có thấy điểm gì chung không?"
"Điểm chung..." Lương Cừ trầm tư.
Bát Trảo Vương tạo hóa chi thuật bất tử bất diệt, phàm là còn huyết nhục đều có thể phân chia sống sót vô hạn, đến nay vẫn chưa hoàn toàn chết hết, còn lưu lại một cái "đồ chơi nhỏ" cảnh giới tinh quái. Bản thân huyết nhục lại thiên biến vạn hóa, ngoài tạo hóa thuật còn có thể diễn sinh ra những tiểu tạo hóa thuật như điên đảo âm dương, lây nhiễm huyết nhục...
Tu hành đến mức này, nói là bạch tuộc vương, chi bằng nói hắn giống một khối tế bào có ý thức hơn. Hằng ngày hắn hoạt động bằng hình dạng bạch tuộc.
"Đại bộ phận đều là huyết nhục chi thuật?"
Dương Đông Hùng gật đầu.
"Đó cũng là một cách phân loại. Phương pháp tu hành của yêu thú khác với người, bọn chúng làm mờ ranh giới 'Ta' và 'Bên ngoài', cho nên nghiên cứu thần thông từ chính huyết nhục mình thì sẽ tốn ít công sức hơn, mà lại uy lực tuyệt luân trong điều kiện môi trường thích hợp. Con người thì khác, mượn công pháp võ học làm gốc rễ, hấp thụ khí trời để lột xác, từ đó thần thông sinh ra có thể tùy ý biến hóa, tuy không bằng yêu thú chiếm địa lợi, nhưng lại có thể phát huy khắp thiên hạ."
Lương Cừ khiêm tốn thỉnh giáo:
"Sư phụ có thể giảng kỹ hơn chút không?"
"Kỹ hơn sao... Hồi vi sư đi Tắc Bắc tham quân, từng gặp một vị đại tông sư Trăn Tượng. Ông ta ở hai tầng Thiên Cung đều xây dựng một thần thông giống nhau, nhưng tại đó mở ra một phương bảo tháp chín tầng không gian. Bên trong chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống, kể cả tầng nhỏ nhất trên đỉnh tháp cũng có một mẫu đất rộng.
Sinh vật có thể sống tự do trong đó. Một khi đóng bảo tháp, cho dù Võ Thánh đứng trước mặt cũng không phát hiện ra. Độ bí ẩn có thể nói vô song, mà uy lực thì càng phi thường. Cửa ra vào lúc mở lúc đóng, như người thường bị dao chém. Yêu thú muốn xây dựng loại thần thông này thì gần như không thể."
"Mở không gian? Cho sinh vật sống?" Lương Cừ kinh ngạc thốt lên, "Vậy chẳng phải có thể tùy ý ẩn mình sao?"
Dương Đông Hùng lắc đầu.
"Trên đời nào có thần thông vô địch. Không gian bảo tháp phải di chuyển theo vị trí hiện tại của bản thân tông sư thì mới có thể biến đổi phương hướng. Với lại, cái 'Bản' của Võ Thánh quá mạnh, 'Nặng' quá nên sẽ đè ép khiến không gian có nguy cơ tan vỡ, khó mà cưỡng ép xâm nhập được. Gốc rễ tu hành vẫn phải dựa vào cái 'Ta' mạnh mẽ."
"Khó mà?" Lương Cừ nắm bắt được từ then chốt, "Vậy một vài điều kiện nào đó thì có thể?"
"Ngươi quả là thông minh." Dương Đông Hùng khen ngợi, "Thần thông là bất động, người mới là linh hoạt. Nếu 'Bản' của Võ Thánh quá mạnh, dễ đè bẹp không gian, thì có thể chia tách ra, giống như Bát Trảo Vương vậy.
Như thế sẽ có thể mức độ nhất định đánh tráo, giấu giếm để vượt qua. Đại Thuận trong cuộc chiến lập quốc, đã dùng cách này làm nội ứng, công phá đế đô và phát huy hiệu quả rất lớn. Tiếc rằng, việc phối hợp như thế này rất khó thực hiện."
Lương Cừ tấm tắc khen lạ.
Không được xem thường anh hùng thiên hạ!
Hắn hiểu ý Dương Đông Hùng.
Núi tuyết khí hải hay lấp hồ tạo biển, con đường tu hành của hai người này và yêu thú đều có tính thiên về, có thể có sự trợ lực trong những thần thông riêng biệt, làm ít mà hiệu quả nhiều. Nhưng sự phát triển nhân sinh lại bị gò bó nhất định, giống như chạy trên đường ray, muốn khai phá một thần thông khác để "vượt qua giới hạn" thì cực kỳ khó khăn.
Còn Vân Hải Thiên Cung không có điểm yếu nào, trải qua nhiều lần sửa đổi và cải tiến thì đã thành phương án toàn năng. Ngay từ lúc bắt đầu chạy ngựa mở cửu khiếu đã là chuẩn bị cho Thiên Cung, kết cấu hoàn chỉnh, dễ tiếp thu, và con người khi đó giống như một vùng đất hoang. Tuy rằng có thể không nhanh bằng về tạo dựng thần thông cá biệt, nhưng cũng không hề thua kém chỗ nào.
Một phương pháp lưu truyền rộng rãi thì chắc chắn có lợi ích rất lớn.
Lưu truyền rộng, chứng tỏ tính phổ biến cao, không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và giới hạn cao hơn.
Cơ số người nhiều, nhân tài cũng sẽ nhiều hơn.
Nếu có trường hợp đặc biệt nào hay thể chất đặc thù thì cũng sẽ được người đời sau ghi chép lại, không ngừng tu bổ hoàn thiện, đổi mới và tối ưu hóa. Giống như việc xưa kia làm huyết quan còn nguy hiểm, thì khi có đan dược Ngưng Huyết, Hoán Huyết, tỉ lệ thành công gần như tuyệt đối.
Chẳng bù cho bây giờ, một người có Hổ Ba Đầu Thương Long cũng không có ai chỉ dạy, nếu thực khí gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc có biến đổi thì Lương Cừ cũng phải tự mình tìm tòi.
Ngược lại.
Người tu luyện cổ pháp ít, dù có ưu thế cũng sẽ dần bị những người đi theo xu hướng đông đảo bỏ lại phía sau.
Cơ số người nhỏ, nhân tài cũng ít.
Về "năng lực tính toán" lớn thì không đủ, có lẽ một ngàn năm cũng chưa chắc đổi mới một lần.
"Ba đầu Thương Long của ta sẽ biến thành cái gì? Đại Uy Thiên Long? Phi Long Tại Thiên? Long Đình Tiên Đảo?" Lương Cừ suy nghĩ.
Ngựa phi thì vẫn như cũ, mà lang yên thì lại khác.
Nhờ vào sự biến hóa phi phàm của Ứng Long Văn, có thể khai sáng ra một hệ thống tu hành đặc thù, và xưng tông lập tổ được chăng?
Đây không phải ý nghĩ viển vông.
Cảnh giới càng cao, trải nghiệm võ học càng sâu thì có thể nhiều thứ "lên xe mua vé" sau cũng không sao cả, thậm chí còn phân tích ngược được.
Ví dụ như Chu Du Lục Hư, Lọt Mắt Xanh xuyên chủ ba tầng, thì Lương Cừ viên mãn Thú Hổ hoàn toàn có thể từ đó sáng tạo ra một môn thân pháp võ học ở mức bình thường thượng đẳng đến trung thừa trung đẳng.
Nếu thành công thật.
Sau này sẽ không có "Vân Hải Thiên Cung" mà chỉ có "Đại Uy Thiên Long", và người tu hành trong thiên hạ ai cũng phải tôn xưng Lương Tổ.
Võ quán của Dương sư sẽ sớm một chiều biến thành thánh địa võ học thiên hạ, còn tám sư huynh sư tỷ đều là nhân vật viết sách sử, toàn năng vô song.
Trong đó có Hồ sư huynh và Từ Tử Suất sẽ dạy "Lương Tổ" quyền cước côn bổng. Ân chuẩn mở một quyển liệt truyện, và viết luôn cả chuyện Từ sư huynh đái dầm khi còn bé.
Khục... hơi xa rồi.
Muốn làm được bước đó thì tối thiểu phải đẩy lọt mắt xanh xuyên chủ lên hai cấp nữa.
Và lý giải về công pháp võ học cũng phải nâng lên một tầng cao mới.
"Sư phụ nói lại về quá trình xây dựng thần thông đi, khi thực khí thì sẽ xảy ra cái gì?"
"Thực khí là một quá trình tiêu hao lẫn nhau, từng chút một hấp thu, từng chút một xây dựng Thiên Cung. Lúc này giống như đi trong mây mù mênh mông, phải tự tay dựng cung điện. Mệt mỏi xong lại càng thấy mê mang..."
...
Huyện Hoài An mưa dầm liên miên mấy ngày.
Lương Cừ ngày nào cũng chạy đến bên Dương Đông Hùng, bắt sư phụ phải lặp đi lặp lại một sự việc hai ba lần.
Quá trình này có hơi giống thẩm vấn phạm nhân.
Phạm nhân mà nói dối, thì trong quá trình thẩm vấn lặp đi lặp lại nhiều lần, thì kiểu gì trước sau cũng sẽ không khớp lời, để lộ ra chi tiết.
Dương Đông Hùng đương nhiên sẽ không giấu diếm đồ đệ thân truyền, nhưng nếu so sánh trước sau thì sự khác biệt trên những chi tiết hình dung có thể sẽ giúp hắn khai quật những điều trước đó không chú ý đến.
Kinh nghiệm của sư phụ cũng chính là sự trợ giúp lớn nhất cho Lương Cừ.
Một là, công pháp tu hành của hai người có cùng gốc rễ. Thứ hai, bỏ qua căn cốt thì hai người hiện tại nên thuộc về cùng một tầng cấp.
...Về ngộ tính đơn thuần, có lẽ Lương Cừ sẽ cao hơn chút ít, nhưng cũng không cao hơn nhiều.
Thiên phú của Dương Đông Hùng thì tuyệt đối không yếu, thậm chí có thể nói là "thiên tài".
Một thanh niên vô danh đi ra từ một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, đi lính, kết bái huynh đệ, bắt lấy cơ hội từng bước một lên tới cảnh giới Thú Hổ thượng đẳng rồi về quê dưỡng lão. Đối với đồng đội và vô số người thì đó tuyệt đối là một "thiên kiêu", mười mấy vạn người mới có một!
Không có Lương Cừ, thì Dương Đông Hùng vẫn là một nhân vật quan trọng được ghi chép trong huyện chí.
Một huyện nhỏ mà xuất hiện loại hào kiệt này, thì không khác gì một phủ xuất hiện một lang yên Nhị Thập Bát Tú.
Nếu có cơ hội, thì thuận lý thành chương sẽ nhập Trăn Tượng.
Xuyên chủ không lọt mắt xanh, thì thiên phú của Lương Cừ chỉ có thể coi là học sinh khá, thi trong trường ở thị trấn thì đứng đầu ba, top năm không quá khó. Còn Dương Đông Hùng thì phải thuộc dạng top 3, thậm chí là quán quân của cả thành phố.
Cho nên ý nghĩa tham khảo của ông ta sẽ lớn hơn những người như Long Nhân hay Từ Nhạc Long!
"Để an toàn thì có lẽ mình nên xin nghỉ nửa năm trở lên để thực khí thì hơn..." Lương Cừ vừa đọc ghi chép vừa suy tư.
Con người không thoát khỏi những mối quan hệ xã hội của mình, cho dù là nhu cầu hay tình cảm, công việc hay sinh hoạt.
Nghỉ một tháng thì bình thường thôi, nhưng nghỉ tận nửa năm thì quá lâu, chắc chắn phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, không cho người thân lo lắng thì mới được.
Việc xây xong Tích Hợp Phủ, sen của Long Nhân tộc, mô hình thuyền của Cóc đại vương, và bào ngư của Hải phường chủ cũng nên thu hoạch một lượt.
Ngoài ra còn phải liên hệ phái người đi đón giao nhân, và gửi phong thư báo bình an cho Việt Vương và lão hòa thượng.
... Phải xử lý xong tất cả việc đang dang dở trước cái đã.
"Đại nhân, có người muốn gặp."
Quân hán đến bẩm báo.
"Ai vậy?"
"Tự xưng là Tam Kiệt Tích Hợp Phủ, hai nam một nữ, nghe danh đại nhân võ nghệ cao cường nên tới đây để khiêu chiến!"
"Đến tận bên ngoài phủ quấy rầy, chuyện kỳ lạ nhiều thật." Lương Cừ khép bút ký lại, lớn tiếng.
"Không tiếp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận