Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 232: Thúc đẩy

Chương 232: Thúc đẩy
Lương Cừ khẽ cong năm ngón tay, khống chế chiếc gương đồng thú văn. Mặt kính như nước, ánh bạc lóe lên, một đôi con ngươi hiện ra ánh vàng rực rỡ, tựa như dung nham đang chảy xiết ở nơi sâu thẳm, ngưng tụ uy áp nặng nề như núi.
Kim mục tuyết răng!
Ánh mắt Lương Cừ chớp động. Trước đó đoán không sai, đôi mắt vàng của thú vật rất có ích cho hắn! Ánh mắt đảo qua một vòng, vạn vật trở nên càng thêm tươi đẹp. So sánh trước đây, thế giới dường như tối tăm, u ám.
Tại nơi hẻo lánh giữa mái nhà và xà nhà, một con nhện chân dài đang nhả tơ giăng lưới, bụng nó phập phồng, các đốt chân liên kết với nhau, rõ ràng mồn một. Những sợi tơ nhện kéo ra dính vào mấy con muỗi chưa chết hẳn, chúng vỗ cánh giãy giụa bất lực.
Chỉ riêng việc tăng cường thị lực đã là một sự cải thiện nhất định, nhưng Lương Cừ không chỉ muốn có vậy. Gan khai khiếu ở mắt, phá vỡ phủ quan giúp mắt sáng, sau khi Lương Cừ đột phá cảnh giới, thị lực đã đạt đến mức thường nhân khó lòng sánh kịp, việc quan sát quỹ đạo bay của một con muỗi không tính là gì.
Tác dụng của kim mục không chỉ có thế.
Ở một phương diện khác thì sao. . .
Uy áp? Hay là một cái gì khác?
Lương Cừ nhìn mình trong gương, càng xem mày càng nhíu chặt. Tác dụng vẫn còn phải chậm rãi thăm dò, chỉ riêng đôi kim mục này... Có vẻ rất khoa trương, nhưng dễ nhận ra vô cùng, ra ngoài nói hắn chưa từng luyện đồng thuật thì không ai tin.
Lương Cừ nhắm mắt, vận chuyển Vạn Thắng Bão Nguyên, tĩnh khí nội thị, từng sợi khí tức thu liễm lại nơi hai mắt. Ánh vàng trong con ngươi từ từ tan biến, chỉ còn một vòng kim quang ẩn hiện ở viền mắt.
Không đủ, vẫn chưa đủ.
Lương Cừ lật ngược lại thử, kim mục càng mờ đi, cho đến khi khí tức hoàn toàn thu liễm mới biến mất hoàn toàn, nhưng đối diện với gương đồng, hắn vẫn cảm thấy có chút khác biệt so với trước kia.
Đôi mắt của một người thường đại diện cho tinh khí thần của người đó, là cửa sổ nhìn thẳng vào nội tâm. Nó không cùng trường hợp để lộ ra sắc thái hoàn toàn khác nhau. Dâng trào, nhiệt liệt, héo tàn, khiếp nhược, tinh khiết không phải là trường hợp cá biệt, mà mang lại ấn tượng khác biệt cho người nhìn. Mắt càng đen, càng sáng... Hình như càng đẹp thì phải?
Lương Cừ nghi ngờ mình quá tự luyến, rõ ràng khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng cảm nhận của hắn lại là như thế. Bên ngoài, trời dần tối, cơn mưa to buổi chiều chuyển thành mưa phùn lất phất, dưới mái hiên mưa rơi thành những chuỗi dài ngắt quãng.
Vô Chi Kỳ là thủy quân, muốn biết năng lực khác của kim mục, đương nhiên không thể rời khỏi nước. Lương Cừ đi xuyên qua hành lang đến phòng Tây Sương ở sân trong thứ ba, hướng về phía hồ nước. Từ khi hồ nước được xây xong, khu Tây Sương liền thông với hồ nước, từ trong phòng đi theo một hàng cầu tàu gỗ, bên dưới là hồ nước, mang chút phong vị lâm viên Tô Châu.
Dưới ao, lão trai tượng đang khép chặt hai vỏ, nằm im không nhúc nhích. Liên tiếp mấy ngày không có mặt trời, lão trai tượng không hăng hái lắm, nhiều lần đều thấy nó khép vỏ, có lẽ đang nghỉ ngơi. Mấy con cá nhỏ nhìn thấy bóng người lắc lư trên cầu, nhao nhao tụ lại.
Lương Cừ nhìn chằm chằm đám cá một hồi, một cỗ cảm giác thần bí rõ ràng vây quanh trong tim. Hắn khẽ động ý niệm, ánh vàng lại xuất hiện, thần quang như đuốc, uy áp to lớn bao trùm. Lão trai tượng dưới hồ giật mình tỉnh giấc, vô thức muốn trốn xuống mạch nước ngầm, nhưng trong lúc di chuyển lại bất ngờ phát hiện ra Lương Cừ trên cầu, toàn thân run lên.
Lại là tiểu tử này đang giở trò! Nó cả ngày ở trong đầm lầy lo lắng lũ yêu thú, ngư dân, mỗi đêm đi ngủ cũng không yên giấc, đến cái hồ này rồi vẫn không thể ngủ ngon, chẳng phải là chuyển nhà vô ích sao? Lão trai tượng sợ bóng sợ gió một phen, oán thầm không ngớt.
Lương Cừ không biết lão trai tượng đang nghĩ gì, hắn nhìn mấy con cá nhỏ bên dưới mình đứng yên không nhúc nhích, cảm giác lại càng mãnh liệt hơn. Dường như, có thể điều khiển chúng.
Lương Cừ chỉ về phía bờ hồ bên kia, một cảnh tượng khó tin xuất hiện, lũ cá nhỏ xếp thành một hàng, cùng nhau vẫy đuôi bơi về phía bắc của hồ nước! Phía trên, lão trai tượng nghi ngờ mình nhìn lầm, bơi lại gần hơn một chút. Chỉ thấy Lương Cừ lại chỉ tay trở lại, đám cá nhỏ lại bơi về!
Lão trai tượng kinh hãi đến trợn tròn mắt, cho dù nó không có mắt và miệng. Không nhìn lầm. Cá thật sự đang nghe theo sự chỉ huy! Mưa phùn rơi xuống nước, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Lương Cừ đột nhiên hiểu ra sự thay đổi của mình. Hắn lại động ý niệm, lũ cá nhỏ lập tức tản ra, cùng nhau đẩy một đám lục bình trôi dạt về phía cầu tàu. Thì ra là thế! Hắn sau khi mở kim mục có thể thúc đẩy những sinh vật dưới nước bình thường! Chỉ là cá nhỏ, hay là... Hắn chuyển hướng, nhìn về phía lão trai tượng đang mở to hai vỏ.
"Lão Bối!"
"Hả?"
Lão trai tượng ngẩn người một lúc, hai vòng kim quang chói lóa như mặt trời đột nhiên xuất hiện trong thức hải của nó, uy áp mênh mông khiến nó hốt hoảng thất sắc, bật ra tiếng kêu sợ hãi, "Đây là cái gì!"
Mối liên hệ mơ hồ trong nháy mắt đứt gãy. Lương Cừ lúc này hiểu rõ ảnh hưởng của kim mục có phạm vi và điều kiện nhất định. Thực lực quá cao chắc chắn sẽ không có tác dụng, nhưng phạm vi cụ thể đến đâu thì vẫn chưa biết, phải đến đầm lầy thử một lần mới được.
"Lão Bối, ngươi có cảm giác gì?"
"Cảm giác gì?" Uy áp tan đi, lão trai tượng không rảnh ngạc nhiên, nó trầm ngâm suy nghĩ, "Vầng nhật diệu kia hiển hiện, như là nghe lời ngươi vậy, lại... "
"Lại cái gì?"
"Lại...thiên kinh địa nghĩa?" Lão trai tượng thốt ra một từ mà chính nó cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Bốn chữ này đại diện cho một ý nghĩa quá sâu sắc. Cho dù là di chủng thượng cổ, dựa vào huyết mạch uy áp, có thể hù dọa được các loài thú, nhưng cũng không thể thúc đẩy được, càng không thể tạo cho nó cái cảm giác "thiên kinh địa nghĩa" được. Chân Long chuyển thế cũng không làm được!
Gã này, rốt cuộc có địa vị gì? Viên hầu, kim mục...Thật sự chưa từng nghe qua. Lão trai tượng càng nghĩ càng mờ mịt.
"Cảm giác rất mãnh liệt sao?" Lão trai tượng trầm ngâm một lát.
"Yếu." Lúc ban đầu tiếp xúc thì có vẻ hù dọa, nhưng nó chỉ hơi né tránh một chút liền thoát khỏi ảnh hưởng, không có lực ước thúc lớn. Lương Cừ gật đầu, buông lỏng khống chế đối với mấy con cá nhỏ, để chúng tự do bơi lội.
"Đừng có lộ ra năng lực này trước mặt yêu thú, sợ sẽ rước họa vào thân." Lão trai tượng ân cần khuyên bảo. Sống chung một thời gian, mặc dù Lương Cừ thường xuyên làm những điều khó hiểu, nhưng con người hắn cũng không tệ. Đầm lầy này còn náo nhiệt hơn trước, có cả mặt trời để tắm, thỉnh thoảng lại có vài con thủy thú đến giao lưu, so với cuộc sống cô độc buồn chán ban đầu tốt hơn quá nhiều, ít nhất cũng có người để trêu chọc.
"Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ." Huyết mạch của tinh quái càng tốt, ăn vào càng có lợi, nếu như ở trong đầm lầy mà lung tung hiển thánh thì rất có thể sẽ bị một con đại yêu nào đó chú ý tới.
Lương Cừ ngẩng đầu, trong mây đen ẩn hiện một tia hồng quang. Trời đã tối. Buổi trưa hội đấu giá kết thúc, lại còn giao đấu, lĩnh cống, cả việc nếm sắc thuốc, thời gian cũng đã đến chiều tối. Huống chi vẫn còn một môn võ học chưa học, ngày mai đi đầm lầy cũng không muộn. Lương Cừ quay lại tĩnh thất, mở cuốn võ học trung thừa Lôi Tự Ấn mà mình thắng được trong giao đấu ra xem. Rút đầu xi của quyển trục ra, trải ra đọc lướt một lần. Đây là lần đầu tiên hắn học võ học thuộc tính Vạn Tướng, đặc biệt là lôi tính có tính thực dụng cao.
"Có chút giống Chưởng Tâm Lôi, ồ? Còn có cả một bộ phân thân pháp...ngược lại là kỳ lạ, có thể kết hợp với Ứng Long văn được không? Ban đêm vào mộng thử một chút xem."
Trong phòng bếp, Trương đại nương bưng bát đũa lên. Để tiện cho việc dọn dẹp, mỗi lần ăn cơm Lương Cừ đều xuống nhà bếp ăn, tránh việc phải bưng lên mang xuống. Lão hòa thượng đi vào phòng bếp ngồi xuống đối diện.
Lương Cừ xới cơm vào chén, theo thói quen hỏi một câu có thu hoạch gì không, kết quả nhận được câu trả lời vẫn như cũ.
"Chưa từng."
"Đại sư đừng quá chấp nhất một bản kinh thư, ngày thường đi ra ngoài chút, khổ nhàn kết hợp thì hơn nha." Lão hòa thượng ngày nào cũng nghiên cứu duy thức luận, không đến nỗi mất ăn mất ngủ nhưng cũng chẳng bước chân ra khỏi cửa. Với cái đà này thì ngoài lúc ăn cơm ra, Lương Cừ chẳng còn lúc nào thấy lão cả, cảm giác lão tồn tại hình như cũng ít đi không ít. Đầu óc dù có làm gì cũng cần nghỉ ngơi.
"Tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận