Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 214: Thiếp mời

Chương 214: Thiếp mời 【Qua Đào: Nhưng mở một cơn xoáy khiếu chứa đựng hơi nước, dung nạp vào thân, là một phần ngàn khả năng của nước】Thần Sông tế chưa từng tổ chức trước đây, Lương Cừ tại sông Giang Hoài lượng nước tích lũy gần tám ngàn tấn. Sau khi độ chiếu cố tăng lên, một đêm qua kiểm nghiệm, hắn xác nhận lượng nước của mình đã vượt qua một vạn hai ngàn tấn. Chỉ là không rõ độ chiếu cố mang lại sự tăng lên, rốt cuộc có tính là năng lực tích lũy nước của bản thân hắn hay không. Độ chiếu cố cung cấp một đòn bẩy, để Lương Cừ có thể với cùng một thực lực, độ dung hợp, khơi dậy một lượng nước lớn hơn. Tựa như hai người tâm đầu ý hợp, phối hợp làm việc tự nhiên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn. Nếu một người làm thì không phải là không xong, chỉ là sẽ rất mệt mỏi, hiệu quả càng kém hơn nhiều. Còn cái gọi là cơn xoáy khiếu, chỉ có thể trữ nước, hay là...Nghĩ như vậy cũng vô ích. Tám tấn, mười hai tấn, cứ thử một lần sẽ biết. Lương Cừ đứng dậy muốn ra sân, mới đi được nửa đường đầu đột nhiên chìm xuống, lại ngã ngồi về bồ đoàn. ? Không phải, không ngủ đủ hay sao? Không còn như trước nữa rồi. Võ sư Bôn Mã một ngày không ngủ thì sẽ mệt mỏi, nhưng sẽ không choáng váng đầu óc, càng không xuất hiện tình huống ngồi lâu não thiếu máu. Ngồi trên bồ đoàn nghỉ một lúc, lần này đứng dậy không còn choáng đầu như vậy nữa, nhưng đầu vẫn cứ nặng trịch. Lương Cừ mặt mày ngưng trọng, đưa tay bắt mạch. Tại y quán học tập lâu như vậy, bệnh nặng thì không biết trị, còn khỏe hay không thì phán đoán sơ vẫn rất dễ. Không nổi không chìm, không mạnh không yếu, không nhanh không chậm. Mạch tượng bình ổn, khí huyết dồi dào, không có bệnh tim, khỏe mạnh quá mức. Chẳng lẽ là thầy thuốc không biết tự chữa bệnh sao? Đối với võ giả mà nói đột nhiên bị như vậy thì tuyệt đối không bình thường, Lương Cừ cũng không còn tâm tình nghiên cứu năng lực mới, vội chạy đến phòng Tây Sương gõ cửa. Lão hòa thượng bỏ quyển trục xuống, mở cửa phòng, nghe Lương Cừ nói, hai người cùng đi đến bên bàn, đưa tay bắt mạch. "Đại sư thế nào? Có vấn đề gì không?" "Mạch tượng bình thường, không bệnh không tật." Lương Cừ nhíu mày: "Nhưng ta đầu choáng váng, nặng nề, buồn ngủ." Lão hòa thượng cau mày. "Ngươi gần đây có ăn đồ gì đặc biệt không?" "Đồ đặc biệt?" Lương Cừ lập tức nghĩ đến con Kim La Ngư ăn vào giữa trưa. Quái lạ, cá có độc? Lão hòa thượng nhìn biểu hiện của Lương Cừ liền biết hắn đang nghĩ gì, lắc đầu. "Không hẳn là có độc, trên người ngươi không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, nên là chuyện tốt. Đầu óc choáng váng, phần lớn là do thần thức, có lẽ là bảo vật nào đó có thể gia tăng cường độ thần thức, những vật như vậy không nhiều đâu." Thần thức cường độ? Lương Cừ đưa tay lên trán. Cảm nhận thử tỉ lệ số lượng liên kết tinh thần với mấy con thú. Hình như, có vẻ, thật sự là hơi ít một chút? Đúng như lão hòa thượng nói, bảo vật có thể gia tăng cường độ thần thức rất ít, ngược lại hắn không nghĩ đến hướng này. "Thế nào, có phát hiện gì không?" "Đa tạ đại sư giải hoặc." Lão hòa thượng chắp tay trước ngực. Lương Cừ tâm tình có phần nhẹ nhõm. Hắn điều khiển thủy thú, chủ yếu là dựa vào thần thức. Về lý thuyết thì thần thức càng mạnh, càng có thể điều khiển thủy thú nhiều hơn và mạnh hơn. Trước đây, cách duy nhất tăng trưởng thần thức là thực lực tăng thì thần thức cũng tăng, không ngờ hôm nay vô tình ăn con Kim La Ngư mà cũng có hiệu quả này. Chỉ là đầu choáng quá, không biết đến khi nào mới hết. Lương Cừ cứ như người vội vàng đi thi, giống học sinh ở dưới nghe giảng buồn ngủ vậy. Gỡ bỏ được hoang mang, hắn liền hăng hái tinh thần, xoay người nhảy xuống giếng nước trong viện, men theo giếng đến hồ nước ở hoa viên. Nhắm mắt cảm nhận vị trí cơn xoáy khiếu. Toàn bộ năng lực của Trạch Nhung đều như các khí quan tự nhiên mọc ra trên người hắn, không cần ai dạy cũng biết sử dụng, giống như chớp mắt, phát ra tiếng, ăn cơm. Chỉ là lần đầu dùng thì không quá thành thục. Vô hình ba động khuếch tán trong hồ nước. Lão trai tượng không biết Lương Cừ lại định làm trò quỷ gì, sợ tai họa đến cá trong hồ, vội dạt qua một bên. Sóng nước khuếch tán, thấm ướt những hòn đá xám dưới đáy hồ, một cái khiếu lỗ mơ hồ xuất hiện trước mặt Lương Cừ, ngay lập tức, tất cả dòng nước tranh nhau chảy ngược lại, tạo thành vòng xoáy. Cân bằng thủy áp trong hồ bị phá vỡ, mạch nước ngầm liên tục trồi lên, bổ sung vào phần mực nước bị hạ xuống. Khoảng một nhịp thở, dòng nước không thể tiếp tục chảy vào cơn xoáy khiếu. Đầy rồi. Lương Cừ rõ ràng cảm thấy trên người mình có thêm một bộ phận có thể tự do điều khiển dòng nước, vị trí cụ thể không biết ở đâu, thể tích ước chừng khoảng tám mét khối. Quả nhiên chỉ có tám tấn, lấy thực lực vốn có của hắn làm chủ. Lương Cừ cúi đầu xuống, nhìn con trai tượng lớn dưới chân, dùng sức nhảy lên. "Lão Bối, có thấy ta nặng hơn không?" "Không..." Không có trọng lượng thay đổi. Lương Cừ đạp trên mặt nước trở lại trên bờ. Lại mở cơn xoáy khiếu, dòng nước trào ra mãnh liệt, toàn bộ hồ nước cuộn sóng, cọ vào những tảng đá bên bờ, tràn ra ngoài không ít, rồi lại theo kẽ đá ngầm chảy ngược trở về. Vừa mở vừa đóng, Lương Cừ chơi đến quên trời đất. Cùng với độ thuần thục của hắn tăng lên, tốc độ đóng mở cơn xoáy khiếu càng lúc càng nhanh, chỉ cần nửa nhịp thở là có thể hút vào hoặc phun ra tám tấn nước. Chỉ là phương thức hút vào không giống tưởng tượng lắm, cũng không phải đột nhiên xuất hiện một cái khiếu lỗ, rồi nước đổ ào vào, khiếu lỗ hoàn toàn vô hình, mà giống như là gấp không gian lại. Tựa như là viết chữ lên một quả bóng, rồi lộn ngược quả bóng lại, quả bóng không đổi nhưng bên trong có nhiều nội dung hơn. Nước cứ như vậy được thu nạp trên người hắn, có chút ý nghĩa của một vòng tuần hoàn vô tận, liên thông không gian trong ngoài thông qua cách lật mặt này. Cơn xoáy khiếu có thể hút những vật khác không? Lương Cừ bẻ một tảng đá bằng nắm tay từ trong hồ, quay lại bờ, một lần nữa mở cơn xoáy khiếu. Dòng nước trong hồ bị hút lên, đến khi đầy, tảng đá phù một tiếng chìm xuống đáy nước. Dòng nước đẩy hòn đá đến trong tay, Lương Cừ bóp nát nó, bóp thành những khối bằng ngón tay cái, thử lại. Soạt. Hòn đá bằng ngón tay vẫn rơi xuống nước, không bị hút vào cơn xoáy khiếu. Chỉ có thể chứa nước sao? Lương Cừ cũng không quá thất vọng, ít nhất so với lúc đầu thì cũng thêm được một năng lực, coi như mang theo một cái ao nhỏ. Mặc dù ao rất nhỏ, sức chứa chỉ có tám tấn, nhưng chắc chắn sau này sẽ còn tăng trưởng không ngừng, đến mức có thể tùy thời tùy chỗ cải tạo địa hình. Nghĩ theo hướng tích cực thì, người trưởng thành mỗi ngày uống khoảng 3 cân nước, tám tấn tức là 16000 cân, tương đương lượng nước uống của hắn trong 14 năm. Võ giả càng có thể chịu được, con số này có thể tăng lên thành hai mươi năm. Sau này đi sa mạc thì khỏi lo hết lương cạn nước. Sau khi đã bình tĩnh lại để trải nghiệm năng lực mới, Lương Cừ chuẩn bị về ngủ tiếp một giấc, còn chưa kịp về phòng thì Phạm Hưng Lai đã từ cửa trước chạy vội tới. "Lão gia, có người tìm ngài." "Ai?" "Không biết, nói là quản sự của Thiên Bạc thương hội, mang thiệp mời đến cho ngài." Thiệp mời của Thiên Bạc thương hội? Không sớm không muộn. Không đúng, bây giờ đã là chiều rồi. Lương Cừ đành phải nhẫn nại, chạy ra phòng lớn tiếp khách. "Phong nhã hào hoa tuổi thiếu niên, Lương đại nhân long mã phượng sồ, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt." Một người trung niên có bộ râu dê bước qua đình viện, đi vào đại đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận