Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 816: Chiếu cố, vị quả?

Trăng sao lấp lánh, ánh trăng soi bóng mặt sóng yên ả nhấp nhô, những đợt sóng trào lên đến đỉnh điểm rồi lại tan ra, phản chiếu một màu bạc trắng.
Đôi mắt của Vượn Trắng rực như ngọn đuốc.
Trấn Hoài Đại tướng quân!
Từ nhị phẩm nhảy lên cùng cấp bậc với Tô Quy Sơn!
Đương nhiên.
Nếu bàn về thực quyền thì không có chút nào.
Về lợi ích, có lẽ bổng lộc sẽ cao hơn một chút.
Xét về mọi mặt, vẫn còn kém xa Tuần phủ Thủy Hà Tô Quy Sơn.
Đã là Tuần phủ Thủy Hà, phạm vi quản lý thực sự của Tô Quy Sơn không chỉ là một Hà Bạc sở ở phủ Bình Dương, mà nơi đây là vùng đồng bằng quan trọng nhất, cho nên y ở lại đây lâu dài. Lương Cừ thường thấy trên bàn làm việc của Tô Quy Sơn bày các văn thư báo cáo tình hình các châu phủ khác.
Nhưng một chức quan, đọc còn chưa hết!
Ánh mắt Thượng Sứ dời xuống.
“Tướng quân thành tích hiển hách, tiếc rằng trước kia còn bỏ sót, chưa từng được nhận phong quan, cũng chưa có phong hào. Nay vì nghe theo ý dân, lại thêm Hà thần tấu lên, triều đình đã giao Lễ bộ xem xét. Lễ bộ tấu rằng Hà thần có công, nên ban danh hiệu là Trường Nguyên Hầu, cho phép tế tự giữa mùa hè, hưởng hương hỏa từ dân lành ở vùng Giang Hoài. Ban thưởng một tấm gấm, ba bộ thú, một cái đỉnh, ba chén, áo mãng bào và đồ bổ phục cho quan chủ tế. Lễ tế tiến hành hai quỳ sáu lạy, ghi vào điển tịch!”
Lớn chuyện rồi!
Đôi mắt vàng rực của Vượn Trắng lóe lên như lửa.
Trường Nguyên Hầu!
Đại Thuận triều, hai kinh mười tám tỉnh, chỉ định duy nhất làm chính thần Hoài Giang, hưởng tế tự hương hỏa của bách tính ven sông!
Một vị tướng quân Trấn Hoài, một tiểu thần mang phong hào Hoài Giang!
Trực tiếp một bước lên trời, chỉ xét về mặt pháp lý, Vượn Trắng đã thắng Giao Long quá nhiều! Giao Long cả ngày ở cái Long cung nhỏ bé của nó, chẳng có sự chuẩn bị gì, lấy cái gì đấu lại Vượn Trắng?
“Tạ ơn Thuận Nguyên Đại Bảo Thánh Văn Thần Vũ Pháp Thiên Chứng Đạo Hoàng Đế Bệ Hạ!”
Vượn Trắng nói từng chữ.
Theo tiếng nói, soạt một tiếng.
Vòi xúc tu xoáy nước thả một giỏ hạt sen non xuống mạn thuyền, đây là phần hạt sen dành cho tộc Long Nhân tháng bảy! Long Nga Anh đích thân hái, đến nàng cũng không nỡ ăn!
Bình thường khi tuyên chiếu, đều có người thứ ba ghi chép tình hình, bao gồm phản ứng của người nhận chiếu, rồi trình lên Thánh Hoàng. Vậy mà, lần này lại dùng cách đối diện trực tiếp như vậy, quyền “ghi chép” tự nhiên rơi vào tay Thượng sứ, mong muốn y nói thêm mấy lời tốt đẹp.
Thượng sứ liếc nhìn giỏ trúc, trong lòng kinh ngạc.
Vượn Trắng biết điều đấy.
Không chỉ đưa hạt sen mà Vượn Trắng vừa mới xướng danh hiệu của Đại Thuận Hoàng Đế.
Bình thường đại yêu trí tuệ không thấp, nhưng mấy cái tôn hiệu, thụy hiệu, phong hào… Đừng nói một con yêu thú, ngay cả người bình thường không học hành cũng chẳng biết bên trong ý nghĩa vòng vo tam quốc này.
Do Lương Hoành Úy dạy sao?
Tuy giật mình, Thượng Sứ không chần chừ, đưa tay giao chiếu thư.
Chiếu thư trong tay người thường, khi đặt vào bàn tay lớn của Vượn Trắng thì trở nên nhỏ bé, những hàng chữ vàng rực thêu trên gấm nhìn như con kiến nhỏ xíu, nhưng hàm nghĩa bên trong lại chẳng hề nhỏ bé!
Thượng Sứ mỉm cười nói:
“Trường Nguyên Hầu chớ cho rằng chức Trấn Hoài là tạp hào mà khinh thị. Thực tế, bổng lộc một năm cũng so với chức quan lớn không kém, lên tới ba vạn sáu ngàn tám trăm năm mươi lạng, mà Trường Nguyên Hầu nay đã là đại tướng quân, không còn cô đơn lẻ loi, bệ hạ cố ý phái xuống một nhóm hảo thủ để trợ giúp tướng quân.”
Vượn Trắng ngạc nhiên.
Trấn Hoài đại tướng quân, thật sự có Trấn Hoài quân sao?
Cái gọi là tướng quân, điểm cốt yếu là danh hiệu và tạp hào.
Danh hiệu thì một củ cải một hố.
Như đại tướng quân, Xa Kỵ tướng quân, Phiêu Kỵ tướng quân, Vệ tướng quân, Tiền tướng quân, Hậu tướng quân, Tả tướng quân, Hữu tướng quân… đều là danh hiệu có phẩm cấp rõ ràng, đãi ngộ và quyền quân sự cũng được quy định cụ thể.
Tạp hào không bằng danh hiệu, nhưng cái chữ “tạp” ở đây không có ý là không đáng, mà là có hố mới có củ cải.
Ví dụ như kỵ binh dũng mãnh, lâu thuyền, tài quan, Phục Ba, nhị sư, Độ Liêu, Long Tướng các loại, hoặc là lấy tên đơn vị bộ đội làm tên, hoặc lấy tên theo nhiệm vụ được giao, hoặc do những người cùng chí hướng lập nên.
Danh hiệu thì không nhất định.
Các danh hiệu này không có quan hệ trên dưới.
Có thể chức vụ thấp hoặc quân hàm tuy cao nhưng chỉ phong tạm thời. Bình thường thì không cần, đãi ngộ cụ thể xét theo tình huống mà định, do đó mới gọi là tạp hào tướng quân.
Vượn Trắng Trấn Hoài đại tướng quân, là chức quan tướng quân đặc biệt được lập ra dành cho khu vực đầm lầy Giang Hoài.
Vốn tưởng đây là một chức quan hoàn toàn hư vô…
Thượng Sứ nói rồi lấy từ trong ngực ra một tờ văn thư khác, không phải chiếu thư mà là một văn thư.
“Hà Bá úy Lương Cừ, thuộc phủ Bình Dương, kiêm chức Tư Lệ giáo úy Trấn Hoài quân.”
“?”
“Long Bình Giang giám thủy quan Hà Bạc thuộc phủ Bình Dương, kiêm chức Đình Úy Trấn Hoài quân.”
“…Long Bình Hà, kiêm giáo úy Trấn Hoài quân…”
Vượn Trắng hiểu ra.
Tay trái vuốt tay phải.
Tự mình thăng mình.
Tư Lệ trong quân giống như ngự sử đại phu, phụ trách giám sát các quan viên trong quân, nhưng với mối quan hệ của Lương Cừ và Vượn Trắng, thêm vào quy mô mèo hai ba con của Trấn Hoài quân, tính chất của chức quan này càng nghiêng về việc làm cầu nối giữa Vượn Trắng và triều đình.
Đình Úy trong quân có thể coi là phán quan trong quân, nắm giữ kỷ luật quân ngũ, dùng để xử trí quân đào ngũ hoặc bắt giữ gián điệp, phản tặc địa phương.
Giáo Úy là sĩ quan cấp trung, có quyền hành.
Đằng sau còn có mấy tiểu quan người Long Nhân lặt vặt, chừng ba bốn người, toàn là các “lão nhân” đang làm việc ở Hà Bạc sở.
Bổng lộc kiêm nhiệm không nhiều, thuộc dạng chia một nửa Long Nhân ở Hà Bạc sở sang dưới trướng của Vượn Trắng, vừa không thoát khỏi sự quản lý của Hà Bạc sở, lại cho Vượn Trắng một số lượng thủ hạ nhất định cùng mức độ tự do tương đối cao.
Sau này có thể kéo cả A Phì, Bất Năng Động, Nắm Đấm bọn chúng vào hệ thống Trấn Hoài quân cũng nên…
“Long Vương đã biến mất hơn một trăm năm, nhị giáp tử sắp đến, Giao Long vẫn luôn nhòm ngó vị trí Long Quân, nên việc phong thưởng Trường Nguyên Hầu tạm thời không nên tuyên dương rầm rộ.”
Vượn Trắng tự nhiên hiểu rõ.
Lương Cừ là có công thực sự nên quan mới thăng, còn chuyện công thì không nên nói ra.
Vượn Trắng thì không chỉ chuyện không thể nói mà ngay cả quan cũng không thể lộ ra, nếu không không chỉ gây họa cho triều đình mà còn có thể rước họa vào thân.
Cứ lặng lẽ hành động.
Về phần những chỗ không đáng chú ý.
Ví dụ như, từ giờ trở đi Vượn Trắng có thể trực tiếp dán phong hào của mình ở các huyện thuộc Hương Ấp!
Thủy thần thống trị Hoài Giang!
Thật thoải mái!
Giao Long thì sao? Dã thần!
Việc đền miếu bình thường triều đình mặc kệ, không quan trọng gì. Nhưng khi triều đình muốn nhúng tay vào thì giống như một cái cân, có nặng nghìn cân cũng thành nhẹ.
Cái gọi là xuất sư có danh, nhìn thì như lông gà vỏ tỏi, có khi lại không thể thiếu.
Huyện Hương Ấp mời Vượn Trắng vào miếu, từ nay về sau đều thuộc về chuyện hợp pháp. Chỉ cần người dân địa phương nguyện ý chấp nhận, không cần triều đình đồng ý, Vượn Trắng có thể trực tiếp lập miếu, đây là một quyền tự chủ cực lớn!
Kết hợp với quyền lực của Lương Cừ tại Hà Bạc sở, chỉ cần thoáng lộ ra chút dấu vết Bạch Viên Thần, trong vòng một đêm có thể khiến cả mười bốn huyện lớn nhỏ của Bình Dương phủ đều mời Vượn Trắng vào miếu!
Chỉ là, hiện tại Lương Cừ không có ý định làm như vậy.
Vượn Trắng vừa bước chân vào tầng cấp đại yêu, chưa đủ khả năng đối đầu trực diện với Giao Long đang trong trạng thái mắt đỏ. Có được pháp lý, đây chính là một quân bài tẩy, một lá át chủ bài có thể nhanh chóng nhận được sự che chở!
Từ Văn Chúc từng nói, khi nhập lò luyện, trên tay ít nhất phải nắm giữ một “vị quả”.
Nhưng mức độ được che chở tăng lên có thể giúp Lương Cừ ở Giang Hoài nâng cao các chỉ số.
Liên hệ với phản ứng của Giao Long, cảnh giới của Long Quân và xoáy nước đạo thủy trước cửa cóc đại vương.
Hắn có chút nghi ngờ, cái gọi là “vị quả” chính là sự cụ thể hóa của sự che chở khi đạt đến một trình độ nhất định!
Không hề bị môi trường "gông cùm xiềng xích" trói buộc.
Hay là nói.
Quyền hành quy về tự thân!
Nếu là vậy thì việc nắm giữ một thủ đoạn đánh cắp lá bài này tương đối cần thiết.
Đương nhiên.
Tất cả chỉ là suy đoán.
Lương Cừ còn cách lò luyện một khoảng khá xa. Để tiến vào tông sư vẫn còn phải đợi cuộc gặp mặt với Thôi Long Tầm, chờ Thời Trùng kết kén khôi phục.
Hẹn nhau kỹ lưỡng địa điểm gặp mặt lần sau.
Thượng sứ rời thuyền.
Soạt.
Thuyền đi ngàn dặm!
Lương Cừ hứng thú bừng bừng quẹo một vòng lớn rồi trở về hồ nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận