Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần

Chương 147: Không yên ổn

Lương Cừ cẩn thận cho tờ trình vào trong ngực, lại tiện tay nhặt lấy ba quả Kê Quan. “Được, ngươi muốn nhận thì ta sẽ nhớ kỹ.” “Nhớ đó.” Lý Thọ Phúc liếm liếm bút lông, ghi tên Lương Cừ vào sổ, cùng với thời gian, địa điểm và nội dung nhiệm vụ. Lương Cừ tựa vào bàn: “Loại công việc đi huyện khác này, có phụ cấp gì không?” “Nghĩ gì thế? Có phải đi những châu phủ khác đâu, toàn bộ Hoài Âm phủ đều thuộc Hà Bạc sở quản lý, làm gì có phụ cấp thêm, ngược lại nếu bỏ mạng thì có trợ cấp. À đúng, đây là lần đầu ngươi nhận nhiệm vụ ra ngoài, chuyện này chưa nói với ngươi, đừng trách lão ca sau này nói gở, ai cũng đều vậy thôi.” 【Tinh hoa Thủy Trạch +8.6】 Lương Cừ vừa gặm Kê Quan Quả, vừa lau nước trên miệng: “Lão ca cứ nói, ta nghe đây.” “Tính từ ngày ngươi xuất phát, nếu một tuần không có tin tức trở về coi như mất tích, mười ngày không có tin coi như tử vong, độ khó nhiệm vụ cũng từ mậu rút xuống đinh. Mà miễn là ngươi không chịu Lại bộ xử lý, mặc cho cấp trên có đổ lỗi cũng không sai được, sau ba tháng Hà Bạc sở sẽ phát trợ cấp cho gia quyến ngươi. Với chức quan của Lương lão đệ là một trăm hai mươi tám lượng bạc trắng, mười mẫu ruộng tốt, lại thêm miễn thuế mười năm. Nếu ngươi có con trai, con trai có thể nhận chức, chỉ là bị giảm một bậc, có thể làm một Hà Trường cửu phẩm, để ta xem một chút…” Lý Thọ Phúc lật sổ, “Ừm? Lương lão đệ không có người nhận lãnh lo sao? Nếu không có thì xem như cho thân nhân gần nhất.” “Ấy ấy ấy, đừng.” Lương Cừ vội ngăn lại: “Người nhận lãnh để là sư phụ ta đi, Dương Đông Hùng ở Bình Dương huyện, phủ Hoài Âm.” Hắn là cô nhi, thân thích gần nhất cũng chỉ có gã thúc Lương Nghiễm Điền nát rượu mà thôi. Quá bẩn thỉu. “Được, ta nhớ kỹ rồi.” Thảo luận về trợ cấp của mình một cách nghiêm túc, Lương Cừ vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên. “Thế nào, cảm thấy kỳ quái?” Lý Thọ Phúc cười ha hả: “Có gì lạ đâu, ai chẳng vậy, nào có chuyện gì thập toàn thập mỹ. Muốn được hơn người khác thì phải gánh vác rủi ro, ngươi xem đám ngư dân, mỗi ngày nửa đêm ra khơi bắt cá, hôm nào gặp mưa lớn thì có khi về không được. Hơn nữa nhà nào mà không có vại đựng nước dự phòng, nhưng mấy ai gặp hỏa hoạn thật, lo trước thôi.” Lương Cừ thấy lời này có chút đạo lý: “Được, lần này không sao chứ? Không có việc gì thì ta về chuẩn bị một chút, ngủ một giấc trưa mai xuất phát.” “Không sao, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.” Phịch. Lương Cừ ném mỏ neo đá xuống, kéo dây thừng thuyền cột vào cọc gỗ bên bến vài vòng rồi thắt nút, nhảy lên bờ. Cờ quán rượu trước tửu điếm phần phật bay trong gió đêm. Một người ngư dân đi ngang qua hô to một tiếng, lập tức có tiểu nhị bưng ra một bát rượu hâm, uống vào bụng, ném ba đồng tiền muốn ra thuyền, lại bị tiểu nhị kéo lại. “Đại gia, lâu lắm rồi mới đến uống rượu, thiếu tiền rồi!” “Sao lại thiếu? Một chén rượu ba đồng tiền, ngươi định hố người đấy à?!” Ngư dân cổ thô hống lên. “Tăng giá sớm rồi, giá lương thực bên ngoài thế nào rồi còn muốn uống rượu rẻ tiền? Giờ một cân rượu hai mươi văn, một chén rượu mười văn!” “Nửa cân rượu mà lấy ta mười văn? Sao ngươi không đi cướp? Gia gia ta chỉ có sáu đồng trên người, ngươi muốn thì lấy đi.” “Ôi trời, ăn quỵt đấy hả, người đâu, người đâu, có người ăn…” Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn đột nhiên từ trong phòng bên cạnh đường phố truyền ra, đâm vào lòng người, khiến người run lên. Tiếng kêu thảm thiết nửa chừng thì ngừng, nhà nhà bắt đầu sủa chó, sau đó là tiếng người hỗn loạn, tựa như những người đang ngủ bị đánh thức, lại có người lớn tiếng nói gì đó, ồn ào khắp nơi. Lương Cừ thân là võ giả, tai thính mắt tinh, nghe được rõ hơn người bình thường một chút. “Này! Đồ chó tạp chủng, dám đến nhà ta trộm đồ, cũng không xem Mã vương gia có mấy con mắt! Phú Quý, đi bắt nó cho ta.” “Lão gia, chết rồi.” “Chết rồi? Sao lại đánh không cẩn thận thế?” “Lão gia ngài là võ sư mà, cái tên trộm vặt làm sao chịu nổi một gậy của ngài, một gậy đánh ra đã chết tươi rồi.” “Thôi, chết ngay trong sân ta, đúng là đen đủi, khiêng đi khiêng đi, Phú Quý, sáng mai nhớ đi báo quan một tiếng, để tránh bị oan.” “Vâng lão gia.” Lương Cừ bước lên mấy bước đứng trước ngõ nhỏ, nhìn thấy hai người khiêng một gã gầy gò đi ra. Những giọt máu chảy dài từ phía sau gáy gã gầy, làm ướt sũng mái tóc, nhỏ giọt xuống phiến đá bên dưới, dính bụi tròn vo không vỡ, giống như từng hạt đậu đỏ. Gia đinh khiêng xác thấy có người đứng trước cửa ngõ, định quát lớn đối phương tránh ra, chợt nhờ ánh trăng thấy Lương Cừ mặc quan phục xanh đen vân tường, vội ngậm miệng lại, cười làm lành: “Đại gia đừng hiểu lầm, là kẻ gian đột nhập, không phải trộm cắp cũng không phải gì, việc này chúng ta chiếm lý.” Lương Cừ không nói gì, chỉ lẳng lặng rời khỏi đầu ngõ. Gia đinh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một hơi, suýt nữa thì cho là có kẻ muốn đến gây sự. Tiếng chó sủa dần dần tắt lịm, ánh nến le lói trong các cửa sổ lần lượt tắt ngấm. Tiểu nhị quán rượu ngó trái ngó phải. “Ê, cái gã Hán xấu kia đâu rồi! Còn chưa trả tiền rượu nữa!” Lương Cừ vừa đi trên đường vừa hồi tưởng. Đây đã là kẻ trộm thứ ba hắn tận mắt chứng kiến bị đánh chết trong tháng này. Cảnh đời bây giờ là như thế, có tay có chân, lẽ nào thật sự không tìm được việc làm? Ăn không đủ no, người không thể nào cứ thế chết đói được, thành ra trộm cắp ngày càng nhiều hơn. Pháp luật Đại Thuận không có nhân quyền, lại không có điện, muốn đụng vào hung phạm, đốt nến xong việc có khi cũng bị chém thành tám mảnh, cho nên cũng không có cấm giết người. Coi như trộm bị bắt, chủ nhà cũng sẽ không báo quan mà sẽ sai gia nhân đánh chết ngay tại chỗ. Ngày mùng 8 tháng 4, mới qua có 8 ngày thôi mà Lương Cừ đã thấy ba tên trộm bị đánh chết, số lượng không thấy thì còn nhiều nữa. Dân nạn mới chỉ là bắt đầu, tỷ lệ phạm tội của cả huyện Bình Dương đều đang tăng vọt. Đáng tiếc là Lương Cừ không thể làm gì cả. Đừng nói hắn không phải Huyện lệnh, mà dù là Huyện lệnh cũng không có năng lực quản lý địa phương. “Trong nhà nên nuôi con chó, Hắc Xỉ con cũng được đó.” Trong nhà Lương Cừ có rất nhiều đồ đáng giá, mấy bộ y phục trong tủ thôi cũng rất đáng tiền. Bình thường ở nhà chỉ có Mã Tiểu Phu coi nhà, con ngựa 13 tuổi cũng đủ dọa rồi, chứ gặp chuyện chắc không xong. Vừa hay đầu tháng ba Hắc Xỉ nhà Dương sư phát tình, lần trước đi qua thấy mấy con chó cái bụng cũng to ra rồi. Tính ra thì đầu tháng năm có thể sinh chó con, đến lúc đó hắn đi chọn một con khỏe mạnh về là được... Sáng sớm. Trong ao nước trong viện khuấy lên một trận sóng gợn. Con cá trê mập mạp đội một chùm lục bình ngóc đầu lên, đôi mắt to tinh ranh đảo qua đảo lại. “A Phì?” Lương Cừ để ý động tĩnh buông Phục Ba xuống, lau mồ hôi sau buổi luyện công buổi sáng, hiếu kỳ không hiểu cá trê mập tìm hắn sáng sớm có chuyện gì. Cá trê mập quẫy râu, nhô đầu, phun ra một nửa thanh đao gãy màu xanh mực bên cạnh ao. “Tìm được đồ tốt rồi hả? Cóc đưa cho ngươi sao?” Cá trê mập lắc đầu, trong nước liên tiếp nổi bong bóng. Từ khi phát hiện có con đường nước ngầm tự do qua lại, lại còn bái cóc làm đại ca, cá trê mập hay thường xuyên đi qua cổng. Đêm qua cá trê mập qua chỗ cóc, lay lắt trong cái thuyền lớn cóc cất giữ, vô tình phát hiện ra nửa thanh đao gãy này. Ngâm mình trong nước lâu vậy rồi mà không có dấu hiệu bị gỉ, rất là bất phàm. Kết quả khi nó tha ra, cóc không có hứng thú với thanh đao gãy không đẹp mắt này, cá trê mập liền thuận miệng tha về. Sáng nay nó đuổi cá xong liền đem đao tới đây. Lương Cừ đi tới bên ao, nhặt lấy nửa lưỡi đao. “Đao nặng thật!” Lưỡi đao to bằng bàn tay, dày nửa ngón, dài nửa thước, nói là đao gãy cũng không bằng nói là lưỡi đao, nhưng trọng lượng thì phải nói ít nhất là ba mươi cân. Chỗ gãy lại cực kỳ bằng phẳng, giống như gỗ bị ai đó cưa đứt, chỉ còn nửa lưỡi, mà ngâm trong nước bao năm cũng không bị gỉ sét. Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, da lập tức vỡ ra một vết nhỏ, máu mơ hồ muốn chảy. Cực kỳ sắc bén. Lương Cừ cầm lưỡi dao đưa lên ánh mặt trời, ánh sớm chiếu xuống, lưỡi dao hiện ra màu lam mực, lờ mờ có thể thấy những điểm nhỏ màu trắng trên thân đao, lại cúi xuống nhìn bóng phản chiếu trên tường, giống như sóng nước màu xanh sẫm. “Thủy Trầm Kim?” Mắt Lương Cừ lóe lên, Thủy Trầm Kim, có giá trị như hoàng kim! Nếu gặp người cần thì còn quý hơn cả hoàng kim! Nửa thanh đao gãy ba mươi cân này không biết chứa bao nhiêu Thủy Trầm Kim, nhưng đoán chừng tỉ lệ phải từ 7 phần trở lên. Nếu có thể luyện lại thì ít cũng phải được hai trăm lượng hoàng kim, hai nghìn lượng bạc trắng! Một lưỡi dao to bàn tay trị giá hai ngàn lượng bạc. Mẹ nó, đại lão nào dùng đao mà đắt vậy? Lương Cừ cảm thấy vật này quá nóng tay, vội vàng chạy vào phòng dùng vải đen bọc lại, rồi tìm cái hộp gỗ để vào, đợi sau khi cá trê mập quay lại liền cưỡi Xích Sơn đến huyện Bình Dương. Trong viện Lục Cương đang răn dạy những học đồ mới đến. Lương Cừ liếc mắt nhìn, là một gương mặt lạ, còn rất trẻ, thân hình lại gầy gò. Thấy sư đệ đến, Lục Cương phẩy tay, học đồ mới như trút được gánh nặng. “Học đồ mới đến, tên là Lê Uyên, thiên phú cực tốt, mới cầm búa thôi đã dùng được rồi, nhưng vẫn còn nôn nóng.” Lương Cừ gật đầu, đưa hộp gỗ trong tay ra, Lục Cương hiểu ý rời khỏi trạch viện, đóng cửa phòng tĩnh thất lại, tiếng rèn sắt ồn ào náo động bên ngoài đột ngột biến mất. “Sư huynh, ngươi xem cái này.” Lương Cừ bước lên một bước, mở hộp gỗ ra. Lục Cương cầm lấy gần nửa lưỡi dao gãy, cũng nhìn dưới ánh sáng mặt trời mấy lần như Lương Cừ. “Thật là một khối Thủy Trầm Kim tốt! Sư đệ lấy được ở đâu vậy?” “Trong nước nhặt được.” Lại là ở trong nước! Lục Cương líu lưỡi, hắn có cảm giác là những thứ tốt trong nước đều bị Lương Cừ lấy mất rồi sao? Hắn ở huyện Bình Dương nhiều năm vậy mà chưa thấy ai kiếm được tiền nhờ vớt đồ dưới nước cả. “Sư huynh xem một chút, thứ này có đáng tiền không?” “Đáng tiền, hàm lượng Thủy Trầm Kim phải hơn tám thành, chỉ tính riêng nguyên liệu luyện ra cũng có hai nghìn lượng bạc rồi, sư đệ muốn nung nấu thêm không? Bản thân Thủy Trầm Kim có khả năng thích ứng rất mạnh, có thể hòa hợp với phần lớn vật liệu, ngược lại còn có thể tăng thêm…” “Không cần thêm vào.” Lương Cừ khoát tay, “Sư huynh nếu thấy có giá trị thì cứ cầm lấy đi, Lục sư huynh giúp ta nhiều việc vậy, tình cảm làm ra Phục Ba ta còn chưa báo đáp.” Lục Cương cầm lưỡi dao trong tay xoay đi xoay lại giữa các ngón tay. “Ngươi thật sự muốn tặng cho ta sao?” “Đương nhiên là thật rồi!” Ô Kim không quý như Thủy Trầm Kim, nhưng cũng không hề rẻ. Còn có ngà voi, Bạch Mộc cũng không hề rẻ chút nào. Cả thanh Phục Ba chỉ riêng vật liệu đã mất mấy ngàn lượng rồi, Lương Cừ không phải kẻ thích chiếm tiện nghi của người khác. Tự hắn giữ cái mảnh đao này cũng chỉ để đổi lấy tiền, không bằng cho sư huynh Lục. Thủy Trầm Kim xoay tròn giữa các ngón tay Lục Cương, cái lưỡi đao nặng ba mươi cân nằm trong tay hắn cũng không khác gì một chiếc lá cây. Thủy Trầm Kim có tính hòa hợp cực tốt, dùng để thêm vào hoặc chữa trị đều rất tốt, nghĩ đến thanh linh binh gãy của mình… Suy nghĩ hồi lâu, Lục Cương gật đầu. “Vậy ta nhận.” Linh binh của hắn có tính chất rất đặc biệt, nửa năm qua không thể tìm được nguyên vật liệu thích hợp để sửa, Thủy Trầm Kim vốn dĩ cũng không phải là lựa chọn tối ưu cho hắn. Mà dùng loại nguyên liệu đó thì linh tính còn có thể bị giảm đi. Thấy Lục Cương nhận lấy, sắc mặt Lương Cừ có chút vui mừng. Trước đó sư huynh Từ đã nói cho hắn nghe, linh binh của Lục sư huynh bị gãy, vì vấn đề thuộc tính vật liệu mà đến giờ vẫn chưa sửa xong. Đặc điểm lớn nhất của Thủy Trầm Kim là khả năng hòa hợp, chính vì thế mà hắn không ngại đường xa đưa đến. Lục Cương cất kỹ lưỡi đao. “Lần trước đi săn Tầm Ngư Yêu, sư phụ bảo ta dùng da yêu làm cho mỗi người một bộ nội giáp, vốn muốn tìm thời gian đưa, vừa hay ngươi đến rồi.” Chốc lát sau, trên người Lương Cừ thêm một bộ giáp lưng màu đen, sờ lên thì cảm giác rất tốt, rất mềm mại lại thông thoáng. Đây chính là da yêu đó! Mà đổi lại một võ sư Lang Yên ở cảnh giới thấp hơn, dùng vũ khí thường thôi cũng không tùy tiện chém đứt được. Dù không chống được lực đánh mạnh, nhưng phòng ngự với những vết chém thì cực tốt. Một thân thần trang, lại thêm công pháp đỉnh cấp, Lương Cừ cảm thấy những con ngựa đực bình thường không thể đánh lại mình. Tạm biệt Lục Cương, Lương Cừ quay về Nghĩa Hưng trấn, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi sang huyện Phong Phụ ở sát vách. Lần này thủy thú gây họa chính là ở trấn Ô Thủy, huyện Phong Phụ, đã có sáu ngư dân mất tích, đều xảy ra trong nửa tháng nay. Tương truyền, đó là một thủy yêu hình người. Bó cổ tay, mặc nội giáp, bên ngoài là một lớp quan phục, lại thêm đai lưng da trâu núi, chân đi Vân Ngoa, áo khoác thì không tiện mặc, tháng tư trời bắt đầu ấm áp, mặc thêm áo khoác thì nóng quá. Bảng lệnh của Hà Bạc sở thì không thể thiếu, để đi ra ngoài còn chứng minh thân phận. Phục Ba, Thanh Lang, xiên Huyền Thủy… Ăn cơm trưa xong, lão hòa thượng nhìn thấy Lương Cừ một thân trang phục thì có chút bất ngờ. “Thí chủ muốn đi xa?” “Trong khoảng ba bốn ngày tới con phải ra ngoài một chuyến, trong nhà nếu có việc gì xin đại sư giúp con trông nom một chút.” “Đó là chuyện nên làm.” Trên bến tàu, Lương Cừ cất kỹ đồ đạc, tháo dây thừng thuyền ra. Một huyện, theo như đường ngựa của võ giả chạy ngày đêm mới tới, cũng coi như rất lớn. Lương Cừ đi đường thủy có thể đi tắt, nhưng cũng mất khoảng một ngày rưỡi, sau đó tại huyện Phong Phụ tìm manh mối thủy yêu, ba bốn ngày có lẽ làm xong việc. Về phần năm con thủy thú. Lương Cừ nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định để Viên Đầu ở lại, bốn con còn lại đều mang đi. Một mặt là Viên Đầu cần phải chăm sóc cá trê nhỏ, một mặt là có Viên Đầu ở lại đó thì cũng có người liên lạc được. Thông qua kết nối tinh thần, Lương Cừ có thể tùy thời biết được tình hình ở Bình Dương huyện, tiện thể có thể để Viên Đầu thay cá trê mập tiếp nhận công việc, để mấy con cá đỡ phải nhàn rỗi. Tính ra thì giờ hắn có thể xem là đã được trang bị tận răng. Ao sen, ngoại trừ A Uy ở trên cổ tay, còn lại bốn thú bao gồm cả cá trê nhỏ đều nổi lên mặt nước. Cá trê mập vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu ra khỏi nhà xa đến vậy. Nắm Đấm dùng càng cua kẹp mấy đoạn củ sen bỏ vào thuyền, đó là mấy đoạn củ sen nhiều tinh hoa thủy trạch nhất. “Viên Đầu, trong nhà giao cho ngươi, bắt cá thì cứ làm theo bọn cá trê mập là được.” Viên Đầu kêu lên một tiếng đáp lại. Lương Cừ buộc hai bộ yên “Cá” vào cổ Bất Năng Động và cá trê mập, lại dùng dây thừng để Nắm Đấm ở giữa. Cả chiếc thuyền được hai con thủy thú kéo đi nhanh như bay, phía sau cùng còn có thêm một con cua lớn. Phong Phụ huyện, xuất phát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận